Người đăng: ngocsan97@
- Thằng nhóc này, chạy nhanh thật!
Cơ Hoành Quang mở to hai mắt, kêu lên, nhanh chóng bước theo về phía trước.
Cơ Hoành Quang này cũng thực sự có chút bản lĩnh, nhưng lại khá cao ngạo,
trong hội căn bản chẳng ai muốn qua lại với y, cũng vài lần được mời tham gia
mấy cuộc giao lưu trong ngành, y cũng đi, đáng tiếc luôn đắc tội với mọi
người.
Cứ thế, người ta biết tính cách y xấu, cũng chẳng đến tìm y nữa, dần dần, y
trở thành một kẻ cô đơn, thầy lang vườn chính hiệu.
Cơ Hoành Quang kiêu ngạo, nhưng không thích cảm giác cô độc, y cũng muốn giao
lưu với những người cũng ngành, nhưng tiếc là, chẳng ai chịu nổi tính xấu của
y, cho dù y có đi tìm người khác, người ta cũng chẳng muốn để ý đến y.
Hôm nay thấy Trương Dương, từ biểu hiện của Trương Dương, y đã phát hiện,
Trương Dương tuy rằng trẻ tuổi, nhưng trình độ không kém, có thể dựa vào mắt
và bắt mạch mà biết được phương pháp trị liệu, có thể nói là trình độ không hề
kém y.
Điều này khiến trong lòng y dâng lên một cảm giác, y muốn được tỷ thí với
Trương Dương một lần, tỷ thí như thế, kỳ thực y cũng chưa từng trải qua, người
không có trình độ, y thấy chướng mắt, người có trình độ, chẳng ai đồng ý tỷ
thí với y.
Lần này y tỷ thí với Trương Dương, đối với hắn mà nói cũng là lần đầu tiên y,
tỷ thí theo phương pháp này cũng là y vừa mới nghĩ ra.
- Sư phụ, thằng nhóc này quá giảo hoạt!
Khi đi về phía trước, chàng thanh niên lưng đeo hòm thuốc căm giận nói.
Chàng thanh niên này là đồ đệ của Cơ Hoành Quang, chuyện tỷ thí cậu ta đã
biết, Trương Dương và Cơ Hoành Quang cùng tìm người bệnh trên một con đường,
ai hành động nhanh một bước, dĩ nhiên có khả năng tìm được bệnh nhân sớm hơn.
- Không sao, phương pháp tỷ thí là do ta đưa ra, để nó đi trước cũng không
sao!
Cơ Hoành Quang cười, Trương Dương đi trước, đồng nghĩa chiếm được tiên cơ, tuy
nhiên đi trên đường tìm kiếm bệnh nhân thích hợp, cũng không phải chiếm tiên
cơ là chiếm được ưu thế, chuyện này còn phải dựa vào vận khí nữa.
Trên đường nhiều người như vậy, không ai có thể nhìn chằm chằm từng người một,
có thể tìm được bệnh nhân thích hợp hay không, quả là cần phải có may mắn lớn.
- Sư phụ, thằng nhóc đó nhìn còn quá nhỏ, hình như còn nhỏ hơn con, sao thầy
có thể đấu với nó, nó căn bản chẳng giống một bác sĩ!
Chàng thanh niên lại buông một câu, có chút ghen tị nhìn Trương Dương.
Cậu ta đi theo Cơ Hoành Quang đã nhiều năm, nhưng cũng chỉ mới học được sơ sơ,
Trương Dương nhìn quả thực còn trẻ hơn cậu, lại được sư phụ cùng tỷ thí y
thuật, lúc này trong lòng cậu cảm thấy không cân bằng.
- Câm miệng những câu này sau này không được nói nữa, y thuật của bác sĩ,
không phải nhìn vào tuổi tác!
Cơ Hoành Quang đột nhiên dừng lại, trừng mắt lớn tiếng quát, chàng thanh niên
lập tức rụt rụt đầu, không dám nói nữa.
Chàng thanh niên trong lúc nhất thời quên mấy điều kiêng kỵ của Cơ Hoành
Quang, lúc này vô cùng ảo não.
Cơ Hoành Quang ghét nhất bị người khác nói về tuổi tác của y, khi y thành tài
cũng còn trẻ tuổi, khi trẻ đã tạo được danh tiếng, đáng tiếc vì lúc đó y còn
trẻ nên rất nhiều người không tin tưởng vào y.
Vì thế, y cùng người khác nhiều lần xảy ra tranh chấp.
Hiện nay y cũng đã có danh tiếng, tuy nhiên tuổi vẫn không lớn lắm, năm nay y
mới 37 tuổi. Cũng nổi tiếng trong giới trung y, cũng được coi là một người rất
trẻ tuổi.
Cũng chính vì như thế, y không muốn ai đứng trước mặt mình nói những câu trẻ
tuổi thì không có khả năng gì đó, cho dù là nói người khác cũng không được, y
sẽ cảm thấy người khác đang nói mình.
Tình hình của y, cũng giống với Trương Dương ở kiếp trước, Trương Dương vốn
cũng bắt đầu tạo dựng danh tiếng từ trở, nhưng cũng không được nhiều người
thừa nhận, sau này tạo ra nhiều thành tích kinh người, mới chính thức được mọi
người thừa nhận.
Trương Dương và Cơ Hoành Quang, một trước một sau, đi qua đường lớn.
Trên phố có vài người cẩn thân bắt đầu phát hiện, trên đường có hai người đang
bước đi chầm chậm, bọn họ không nhìn cửa hàng bên đường, cũng không hỏi thăm
gì, chỉ nhìn chằm chằm người đi đường.
Nhìn rất kỹ, dường như họ đang tìm người, nhưng lại chẳng thấy hỏi thăm gì ai,
cảm giác vô cùng kỳ quặc.
- Trương Dương, thế nào, có người bệnh nặng không?
Tô Triển Đào đi theo Trương Dương, được một hồi, anh có chút lo lắng hỏi,
giống như người tỷ thí với Cơ Hoành Quang là y vậy.
- Người bệnh nặng sao đi lung tung trên đường được, có thể tìm được người có
bệnh sử lâu năm là tốt lắm rồi!
Trương Dương mỉm cười lắc đầu, căn bản không cần nghĩ đến những căn bệnh nặng,
hắn chỉ để ý đến những người mắc phải chứng bệnh khó chữa tận gốc.
Những bệnh khó chữa tận gốc còn phải phân loại, tìm những chứng dễ một chút
thì hiệu quả có thể thấy ngay, có thể chữa trị được, nhưng điều này cũng không
dễ dàng gì, Trương Dương cũng chỉ trông chờ vào vận may.
Chỉ có điều, trên đường có quá nhiều người qua lại, hắn cũng không thể chỉ
nhìn một ai đó, nếu có bỏ qua ai đó, thì chỉ có thể trách bản thân mình vận
khí không tốt thôi.
- Người có bệnh sử nhiều năm, bọn họ có đặc điểm gì, tôi tìm giúp cậu!
Tô Triển Đào còn nói thêm.
- Thôi, để tự tôi làm là được rồi, đặc điểm của họ cũng không rõ ràng, anh
không nhìn ra được đâu!
Trương Dương cười nói, không phải hắn đả kích Tô Triển Đào, cho dù cũng được
coi là người học y, nhưng bảo anh ta ra đường tìm người bệnh cũng chẳng dễ
dàng gì chứ đừng nói là tìm những chứng bệnh khó chữa khỏi.
Điều này cần phải có kinh nghiệm nhiều năm, Trương Dương dù trẻ tuổi, nhưng
kiếp trước hắn đã học từ nhỏ, đồng nghĩa có kinh nghiệm hơn 30 năm, cũng chẳng
thua gì Cơ Hoành Quang.
Đang nói đột nhiên Trương Dương bước nhanh hai bước, nhìn khuôn mặt người phụ
nữ trung niên.
Người phụ nữ kia bị hắn nhìn chẳng hiểu ra làm sao, vội vàng bước nhanh,
Trương Dương nhẹ nhàng lắc đầu, tiếp tục bước về phía trước.
Tô Triển Đào đuổi theo, cùng bước song song với Trương Dương, vội vàng hỏi:
- Trương Dương, người phụ nữ kia bị bệnh đúng không, sao cậu không cản cô ấy
lại?
Trương Dương cười nói:
- Cô ấy bị bệnh, nhưng chỉ là bệnh ngoài da bình thường, hơn nữa người ta
đang uống thuốc, chẳng mấy ngày nữa mà chữa khỏi, tôi không cần phải cản lại!
Bệnh của người phụ nữ kia hơi rõ ràng, Trương Dương mới không kìm được nhìn
một chút, tuy nhiên bệnh này quả thạt hắn không cần tự mình ra tay.
Tô Triển Đào lộ chút thất vọng, cậu ta muốn Trương Dương nhanh chóng tìm được
người mắc chứng bệnh phức tạp, sau đó giúp người ta chữa trị, một hồi nữa làm
Cơ Hoành Quang tức chết.
Cơ Hoành Quang kia ngạo mạn không chịu được, chẳng coi ai ra gì, phải sớm học
tức y mới được, vừa hay để Trương Dương giáo huấn y một phen.
Đi được nửa tiếng, Trương Dương cũng chưa tìm được ai thích hợp, tuy nhiên khi
đến đoạn giao nhau thì hắn và Cơ Hoành Quang tách nhau ra, giờ Tần Chính đem
người đi theo Cơ Hoành Quang. Còn Tần Dũng dẫn người đi theo sau bọn Trương
Dương.
Người của Tần gia, không đảm nhận nổi vị trí trọng tài, nhưng làm nhân chứng
thì không thành vấn đề.
- Sư phụ, vừa rồi người đó bị bệnh vảy nến, sao thầy không gọi lại?
Chàng thanh niên đi sau Cơ Hoành Quang, sau khi nhìn một người qua đường,
không kìm được hỏi.
Bệnh vảy nến cũng là bệnh không dễ chữa, rất dễ bị tái phát, cũng được coi là
một trong những chứng bệnh khó chữa, người vừa rồi bệnh chứng hiện rất rõ,
ngay cả cậu ta cũng nhìn ra được.
Cơ Hoành Quang quay đầu lại, trừng mắt liếc cậu ta một cái, bị hù cậu ta lập
tức cúi đầu, không dám nói nữa.
Hừ lạnh một tiếng, Cơ Hoành Quang tiếp tục đi về phía trước, chẳng thèm giải
thích.
Tuy nhiên trong lòng Cơ Hoành Quang, thầm lắc đầu, cảm thán tên đồ đệ này đúng
là không có mắt, vấn đề như vậy mà cũng phải hỏi.
Bệnh vảy nến không dễ trị, y cũng có cách nhanh chóng giúp bệnh nhân cải
thiện, bệnh của người này hiện quá rõ, ngay cả đồ đệ còn có thể thấy, đừng nói
là y.
Bọn họ muốn so tài, ngoại trừ trị liệu còn có nhãn lực, cửa thứ nhất là nhãn
lực, tìm một bệnh nhân bị bệnh rõ như vậy, y làm sao so tài với Trương Dương
được.
Y có thể hiểu rõ, Trương Dương này thoạt nhìn trẻ tuổi, nhưng y thuật cũng
không thấp, bằng không sẽ không cần phải dùng đến biện pháp khích tướng rồi.
Sau một tiếng trôi qua, đã là 6h tối rồi, trời mùa hè tối muộn, trên đường giờ
càng đông người hơn, Trương Dương và Cơ Hoành Quang đã chia ra đi hai đường
cũng khá lâu rồi.
Dọc đường, Tô Triển Đào đôi lúc cũng hỏi vài câu, lần nào Trương Dương cũng
lắc đầu, hắn cũng chưa gặp được người nào thích hợp.
Lúc nãy cũng quan sát được vài người, đáng tiếc bệnh tình của họ đều rất nhẹ,
không thể nào dùng để trị bệnh tỷ thí, những bệnh như vậy, họ chỉ cần đến bệnh
viện cũng có thể được giải quyết nhanh chóng.
Triệu Chí tâm tình rất tốt, lần này y cùng với lão Kim, Ngưu mập hợp tác chuẩn
bị số tiền 1 tỷ, hung hăng lăng xê tam thất một phen.
Ngoại trừ lúc bắt đầu gặp chút chuyện nhỏ ngoài ý muốn, sau đó mọi chuyện đều
tốt đẹp, hiện tại đều nằm trong kế hoạch của bọn họ, lần này nếu làm tốt, mỗi
người có thể kiếm được vài trăm triệu, thậm chí còn nhiều hơn.
Một vụ làm ăn kiếm được trên trăm triệu, đối với những tỷ phú như bọn họ mà
nói không phải là con số nhỏ, lần kiếm tiền này, năm nay họ không cần lo lắng
nữa, đây bằng thu hoạch cả năm của họ.
Hôm nay tam thất vừa lên sàn đã tăng giá, hồi chiều, y cố ý dắt theo hai người
ra chợ xem thị trường hàng lẻ.
Hàng lẻ lúc mới đầu họ cũng đã thu mua một phần, hiện tại đã ngừng rồi, họ
không thể nào bao hết hàng được, huống hồ dựa vào khoản tiền của họ cũng không
thể hoàn toàn lủng đoạn nguồn hàng, khoản tiền của những người này cũng chỉ có
tác dụng giúp đỡ họ mà thôi.
Còn chuyện lần này có bao nhiêu người cùng kiếm tiền với họ, cũng không thể
nào biết được.
- Ông chủ, tam thất ở chợ cũng đang điên cuồng tranh giành, giờ có rất nhiều
người giữ hàng không bán, hoặc có người đưa ra giá cao, lần này chúng ta có
thể kiếm được khoản khá rồi!
Triệu Chí trong lòng vui vẻ, dưới tay gã có rất nhiều người thông minh, lập
tức tiến lại nói.
Triệu Chí cười ha hả, đưa tay sờ vào nốt ruồi đen ở mũi, đắc ý cười nói:
- Lão Kim đúng là hay thật, giờ bên ngoài Vân Nam bị hạn lớn, ở đây chúng ta
khống chế, kiếm được tiền là chắc rồi, nhưng phải xem là kiếm được bao nhiêu!
- Ông chủ Kim đúng là tài giỏi, nhưng ông chủ cũng không kém, lần này nguồn
hàng hầu hết đều do ngài kiếm về trước!
Người kia nịnh bợ rất thích hợp Triệu Chí càng cười vui vẻ, tuy nhiên gã vừa
mới cười được một nửa bỗng ngừng lại, trước mặt gã đột nhiên có một thanh
niên, đang nhìn chằm chằm khuôn mặt gã.
- Các người là ai, muốn làm gì?
Hai thủ hạ của Triệu Chí vội vàng đứng trước mặt gã, ngăn hắn lại, trước mặt
họ là hai thanh niên, hai người khôi ngô mặc sơ mi, mấy người đằng sau hình
như đi theo họ.
- Ngại quá, chúng tôi không ác ý, vị tiên sinh này, mạo muội nói một câu, anh
bị bệnh, hơn nữa bệnh rất nghiêm trọng, phải sớm điều trị, bằng không khó
tránh nguy hiểm!
Chàng thanh niên đứng trước mặt Triệu Chí nhẹ giọng nói, lúc nói, còn nhìn
chằm chằm vào nốt ruồi trên mặt Triệu Chí.
Không cần phải nói, người thanh niên ngăn Triệu Chí lại chính là Trương Dương
rồi, đi theo hắn là Tô Triển Đào và hai vệ sĩ, Trương Dương tìm hơn 1 tiếng
đồng hồ, cuối cùng cũng tìm được một bệnh nhân thích hợp, bệnh nhân này bệnh
rất nặng, hơn nữa rất phức tạp phiền toái, thích hợp cho vụ cá cược trị liệu
này.