0: Quán Chị Chu.


Người đăng: ngocsan97@

- Trương Dương, vừa rồi cậu nói cái gì nhỉ?

Cố Thành xoay đầu lại, nhẹ giọng hỏi một câu.

Trương Dương lắc đầu đáp:

- Không có gì, tôi bảo bọn “gia súc” này đều là chó đội lốt người!

Hồ Hâm cũng lắc đầu, nhìn Trương Dương một cái, hạ giọng nói:

- Trước khi nói kẻ khác thì nên xem lại mình đã, cậu thì khác quái gì, tôi
nhớ bộ quần áo này chỉ thấy cậu mặc qua có hai lần, một lần là trong dạ tiệc
nghênh đón tân sinh viên, một lần là hôm tranh cử Chủ tịch Hội học sinh, hôm
nay sao lại đột nhiên đem ra mặc hử?

- Chuẩn, nãy giờ tôi vẫn đang bực đay này, sớm biết thế này thì tôi cũng ăn
diện một chút rồi!

Cố Thành lập tức hùa vào một câu, hơi có chút ghen tị nhìn Trương Dương,
Trương Dương bình thường đã bảnh bao, mặc bộ quần áo này vào chỉ thoáng qua
cách ăn mặc một chút, tuy nói không phải cái loại vạn người mê thì cũng là đủ
làm cho các em nữ sinh phải ghé mắt trông qua.

Bộ quần áo hôm nay, cũng giúp che bớt một sô vết thương lộ liễu trên người
Trương Dương, ngoại trừ băng gạc trên đầu ra, tuy nhiên đám băng gạc đó cũng
không ảnh hưởng đến hình tượng, ngược lại còn khiến hắn thêm dũng mãnh phần
nào.

Nãy giờ rất nhiều nữ sinh ngang qua qua ba người bọn họ đều đã đưa mắt đánh
giá Trương Dương theo cách rất không tự nhiên.

- Cậu có mặc đẹp hơn nữa cũng không sánh bằng Trương Dương, hay là thôi đi!

Hồ Hâm bên cạnh trêu Cố Thành một câu, Cố Thành vốn dĩ vóc dáng rất thấp, dáng
người đến tướng mạo đều bình thường, trong số ba người thì tính là không xuất
chúng.

Hồ Hâm vóc dáng cao ráo, đáng tiếc là bộ dạng hơi hung mãnh, người như vậy con
gái nhìn thấy bình thường đều là sợ hãi, không dám tới gần, cũng chỉ có Trương
Dương là có vẻ bình thường một chút.

Người đẹp vì lụa, Trương Dương mặc lên người bộ quần áo này đứng đây thì Hồ
Hâm và Cố Thành lập tức đau buồn cam phận làm nền, cũng không trách đám con
gái người ta chỉ chú ý đến Trương Dương rồi.

- Con “gia súc” này cũng không giống thế cả sao...

- Đừng nói nữa, mấy cổ ra rồi kìa!

Cố Thành còn đang nói chuyện, Trương Dương đột nhiên bảo ngưng lại, cửa tầng
một ký túc xá nữ có ba cô gái đang đi ra.

Ba nữ sinh tất cả đều mặc váy, hơn nữa là cái loại váy ngắn chỉ tới đầu gối,
đem những gì hấp dẫn hút mắt nhất của thiếu nữ tuổi trăng tròn phô diễn hết ra
ngoài.

Đặc biệt là Mễ Tuyết, cô để tóc xõa xuống ngang trán, không chỉ để che hờ
chiếc khăn voan mỏng mà còn khiến cô thêm phần thanh thoát tao nhã, mang theo
một khí chất cao quý khó nói thành lời.

Ba cô gái cùng lúc đi ra, cũng thu hút không ít ánh mắt hau háu như sói đói
của đám “gia súc” xung quanh.

Đặc biệt…lại là Mễ Tuyết, vóc người cao ráo nhất, chừng một mét sáu tám, lại
đi giày cao gót, bình thường nam sinh đứng trước mặt cô đều vì tự so sánh mà
thấy lòng tự tin bị đả kích nghiêm trọng.

- Các anh đợi lâu chưa!

Mễ Tuyết tiến thẳng đến trước mặt Trương Dương cười ngọt ngào, điều này lại
làm cho Trương Dương rước lấy không ít ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống của đám
“gia súc” xung quanh.

Mễ Tuyết học khoa toán, chính là nữ sinh viên xinh đẹp nhất khoa, được công
nhận là hoa khôi, nếu không phải là vì tính tình của cô nàng cùng với hình
thức giáo huấn đau đớn thê thảm mà người nào đó đã chịu thì đám theo đuổi cô
mỗi ngày chỉ sợ đã xếp thành hàng dài.

Hôm nay đột nhiên thấy Mễ Tuyết nói cười với nam sinh nào đó làm hormone giống
đực của mấy ông con trai khoa toán tăng cao đến không chịu nổi.

- Bọn anh vừa mới đến!

Trương Dương lập tức trả lời, Cố Thành và Hồ Hâm thì chỉ biết lảo đảo cặp mắt
trắng dã, bọn họ cũng chờ được 20 phút rồi, thế mà qua miệng Trương Dương liền
biến thành vừa mới đến.

- Hay quá, vậy chúng ta đi thôi!

Mễ Tuyết bật cười, nói xong kéo cô bạn bên cạnh mà đi, khi rời khỏi còn quyến
rũ liếc nhìn Trương Dương một cái, cái nhìn này khiến tim hắn đột nhiên đập
nhanh hơn.

Mễ Tuyết biết Trương Dương đang cố ý nói dối mà trong lòng không khỏi cảm nhận
có chút ngọt ngào.

Thật ra khi đám Trương Dương bọn họ thì Mễ Tuyết và các bạn học của nàng đã
phát hiện qua cửa sổ, con gái ra ngoài đều phải trau chuốt cách ăn mặc, Mễ
Tuyết cũng không phải là ngoại lệ nên hơn 20 phút sau các cô mới đi ra.

Đây cũng coi như là sớm rồi, cũng vì các cô cũng đã bắt đầu trang điểm từ
trước. Bằng không đám Trương Dương đã phải đợi lâu hơn nhiều.

Ba cô gái đi phía trước, líu ríu cười không ngừng, Trương Dương bọn họ theo ở
phía sau, Hồ Hâm và Cố Thành còn thi thoảng nhỏ giọng thầm thì.

Hai cô gái đi cùng Mễ Tuyết chính là hai cô hôm nay đi bệnh viện trông bọn họ.

Hai cô, một ở khoa tiếng anh còn một cô học ở viện y học, cô ở viện y học tên
là Đới Lệ, vì tên rất giống với đặc vụ nào đó mà Đới Lệ bình thường đều bảo
người khác gọi nàng là tiểu Đới, không bao lâu thì tiểu Đới liền biến thành Cô
ngốc tiểu Ngai( từ Đới của tiểu Đới trong tiếng Hán có đồng âm là Ngai chỉ
ngốc nghếch - DG), chuyện này Đới Lệ cũng không thèm để ý.

Cô ngốc và Hồ Hâm là đồng hương, từ nhỏ lớn lên cùng nhau, Trương Dương và Mễ
Tuyết chính là nhờ Cô ngốc mới biết nhau.

Cô còn lại tên là Mạnh Nam, bình thường mọi người đều gọi là Nam Nam, Nam Nam
thấp bé nhất nhưng thể trọng của cô cũng là nhẹ nhất, là một mỹ nữ khéo léo.

Cố Thành thầm mến Nam Nam, đáng tiếc là chưa bao giờ thổ lộ ra.

Mấy người bọn họ cũng chính bởi vì những lý do đó mới tụ tập cùng một chỗ, trở
thành bạn tốt thường xuyên hội họp.

Đi được vài bước, Hồ Hâm liền kéo Cố Thành chạy lên phía trước, tạo cơ hội cho
y và Nam Nam, Cô ngốc cũng là người thông minh, liền kéo Mễ Tuyết lui lại phía
sau rồi bỏ Mễ Tuyết lại mà chạy đi với Hồ Hâm.

Cứ như vậy, sáu người lập tức biến thành ba cặp, Trương Dương và Mễ Tuyết đi
riêng với nhau.

- Phòng trọ sao rồi?

Đi vài bước, thấy Trương Dương không nói gì, Mễ Tuyết đành phải tìm lấy một
câu mà hỏi, nhịp tim cũng theo đó đập nhanh hơn.

Nghĩ tới lập tức cùng người bên cạnh sống chung dưới một mái nhà, Mễ Tuyết
trong lòng vừa hơi chờ đợi, lại có chút thấp thỏm không yên.

- Phòng mình thuê lần này chính là ông chủ cho thuê nhà chuẩn bị cho đứa con
làm phòng cưới, hai phòng một phòng khách, nội thất gia dụng đều là đồ mới
chưa từng dùng qua!

Trương Dương nhẹ nhàng đáp, mũi hắn khẽ co lại hơi có vẻ mất tự nhiên.

Trên người Mễ Tuyết có mùi thơm nhè nhẹ thoảng qua, theo gió không ngừng ập
vào lỗ mũi Trương Dương khiến hắn thấy tê tê, trong lòng cũng có chút hỗn
loạn.

Mễ Tuyết vâng một tiếng, nhẹ nhàng gật đầu, lại hỏi:

- Tiền thuê nhà hết bao nhiêu?

- Mỗi tháng bốn trăm!

- Thỏa thuận trước nhé, em chỉ ở nhiều nhất một tháng, tiền thuê nhà em sẽ
chịu một nửa trả anh sau!

Mễ Tuyết cười cười gật đầu, Trương Dương vừa lúc xoay đầu lại, nhìn thấy nụ
cười sáng lạn như hoa, không khỏi lại hơi ngẩn người, căn bản không nghe rõ Mễ
Tuyết nói gì nữa.

- Cười gì vậy?

Mễ Tuyết sắc mặt hơi đỏ lên, đầu mất tự nhiên cúi thấp xuống, cô cũng không
biết vì sao, ở trước mặt Trương Dương vốn là như vậy.

Từ sau khi Trương Dương dũng mãnh cứu cô tối hôm qua, hình như bóng dáng
Trương Dương vẫn không hề biến mất, không thể không nói là hiệu ứng anh hùng
cứu mỹ nhân thật sự rất tốt.

- Không có gì, em đẹp lắm!

Trương Dương ngây ngốc cười cười, thốt lên một câu. Bất kể là kiếp trước hay
kiếp này, Trương Dương đều không có kinh nghiệm kết giao với con gái học đại
học, nhưng những lời này thì đúng là thật tâm.

- Nói vậy làm chi, đi mau đi, bọn họ đi xa cả rồi!

Mễ Tuyết mặt càng đỏ tợn, đưa tay khẽ kéo Trương Dương, bước chân hai người
mỗi lúc một nhanh hơn, không bao lâu liền đuổi kịp Cố Thành và Nam Nam phía
trước, bốn người lại cùng đi.

Cố Thành thích Nam Nam, điểm ấy Trương Dương biết rằng, đáng tiếc là coi bộ
hai người dường như không tiến triển bao nhiêu, khi bọn họ tới, Cố Thành thậm
chí còn như nhìn thấy cứu tinh khi đang trong cơn nguy ngập.

Về chuyện này thì Trương Dương thật ra lại hơi hiểu, Cố Thành tính tình rất
ngại ngùng, căn bản sẽ không dám đối mặt với con gái, với tính cách này muốn
theo đuổi thành công chỉ sợ là còn khó hơn cả lên trời.

Bốn người ở cùng một chỗ, liền tự nhiên hơn rất nhiều, không bao lâu thì đuổi
kịp Hồ Hâm và Cô ngốc, lúc đuổi kịp bọn họ, Cô ngốc đang đuổi còn Hồ Hâm thì
đang chạy.

Cũng không biết hai người sao lại thế này, Mễ Tuyết đi lên hỏi thì thấy Cô
ngốc sắc mặt vẫn mặt đỏ gay, oán hận chửi thề.

Đang cười nói rôm rả thì sáu người ra tới cửa Đông trường học, ngoài cửa Đông
cách đó không xa có một cái hẻm nhỏ, tên là Phố sa đọa, nghe nói là bởi vì
trước kia có sinh viên đi khách ở đây bị bắt, sau được chỉnh đốn thì cũng
không có chuyện như vậy phát sinh thêm, tuy nhiên tên con phố này lại cố định
luôn từ đó.

Phố sa đọa hiện tại thật ra chính là phố ăn vặt, bên trong có rất nhiều đồ ăn
ngon, lại còn có một loại sản nghiệp vừa mới phất lên, tiệm Inte.

Lúc này tiệm Inte còn rất ít, thu phí cũng rất cao, bình thường học sinh sinh
viên đến đây cũng không nhiều, Trương Dương nhìn đến một tiệm Inte sau đó có
vẻ rất hưng phấn, ít nhất hiện tại đã có inte, hắn không giống một số nhân vật
chính trong tiểu thuyết, trở lại thời cổ đại với cuộc sống không điện không
nước không inte.

Đối với người có thói quen sinh hoạt hiện đại như Trương Dương mà nói, cuộc
sống như vậy tuyệt đối là vô cùng khủng bố.

Đi được khoảng bốn năm phút đồng hồ, sáu người vào một tiệm ăn nhỏ tên là “Chị
Chu diện phô”(quán chị Chu), sáu người tất cả đều là sinh viên, bình thường
cho dù cùng nhau liên hoan cũng là ở trong kiểu tiệm ăn nhỏ này.

Những tiệm kiểu này quy mô rất nhỏ, nhưng đồ ăn rất ngon, bình thường mấy
người họ hay đến đây nên đều quen biết với chủ quán hết rồi.

Lục tìm trong ký ức, Trương Dương cũng tìm được tư liệu về tiệm ăn nhỏ này.

Tiệm ăn là do một đôi vợ chồng kinh doanh, “Tạc tương diện” (mỳ tương nổ-
DG)của bọn họ là tuyệt nhất Phố sa đọa, ngoài ra còn có “Lỗ kê trảo” (chân
gà), tỏi tây chiên đều là những món ăn cực kỳ đặc sắc và ngon miệng.

Điều quan trọng nhất ở đây chính là lợi ích thực tế về kinh tế, cho dù bọn họ
sáu người lận ăn ở đây cũng không hết bao nhiêu tiền, đối với sinh viên mà
nói, chỗ như thế này là thích hợp nhất.

- Chị Chu, chị vẫn còn ở lại tiệm à!

Cô ngốc đi vào đầu tiên, sau đó chào một tiếng, trong tiệm có một người phụ nữ
mang tạp dề đang ngồi ở đó, lại còn vác cái bụng to đùng.

Người phụ nữ này Trương Dương nhớ là rất nhiệt tình, cũng là một bà chủ khá dễ
chịu, trước đây đám Trương Dương ăn cơm ở đây không ít lần, mà lần nào cũng
được ưu đãi.

- Đám bạn Cô ngốc tới rồi à, vào trong ngồi đi, hôm nay bên trong không ai!

Chị Chu đang ngội vội đứng lên, cửa tiệm không lớn, chỉ có hơn hai mươi mét
vuông, bày một ít đồ xong thì chỉ để vừa bốn cái bàn lớn, tuy nhiên bên trong
lại có một gian riêng nhỏ, có thể ngồi xuống đủ tám người.

Bình thường Trương Dương bọn họ thích nhất chính là ở trong này liên hoan.

- Thật tốt quá, Chị Chu không cần đứng lên, tự bọn em đi vào là được!

Mễ Tuyết và Cô ngốc vội vàng bước qua đỡ lấy Chị Chu, Chị Chu xem ra đã sắp
tới ngày rồi, bụng đã rất lớn, như là sắp sinh đến nơi vậy.

Cái gian nhỏ này của Chị Chu rất nóng, hôm nay bọn họ tới không còn sớm, vốn
định bụng có khả năng phải ở bên ngoài chen chúc, không nghĩ tới phòng còn giữ
được, ở bên trong và ở phía ngoài ăn cơm cảm giác tự nhiên là không giống
nhau.

- Hồ Hâm, cậu còn không mau vào bên trong, cậu cứ đứng đây án ngữ, cũng không
ai dám vào tiệm đâu!

Chị Chu nhìn Hồ Hâm, cười đùa một câu khiến đám con gái như Mễ Tuyết đều mỉm
cười, Hồ Hâm tướng mạo có chút hung dữ, đứng ở đây thật đúng là không ai dám
vào.

- Chị Chu à, chị chỉ biết giễu cợt tôi!

Hồ Hâm bất đắc dĩ gai gãi mũi, lần này Trương Dương cũng mỉm cười, có thể làm
cho Hồ Hâm đại lão gia lộ vẻ bối rối ấm ức như thế quả cũng không có lắm
người.


Thần Y Thánh Thủ - Chương #10