Người đăng: KhanhKani
.
.
.
.
.
Nàng ánh mắt sắc lạnh nhìn tên hắc y nhân kia, không biết tại sao hiện giờ
nàng lại không có một nổi sợ nào, bổng nhiên trước mặt các nàng xuất hiện một
chàng trai và chàng trai đó là Tiểu Hồ, Tiểu Hồ quay sang nhìn nàng nháy mắt
:
- Chủ nhân, có cần ta giúp gì không
- Hảo ! Xử lí tốt đám này cho ta
- Tuân lệnh chủ nhân - Chỉ nháy mắt một cái đã không thấy Tiểu Hồ đâu chỉ
thấy hai tên hắc y nhân chết với đôi mắt vẫn còn mở to . Hiện giờ Hương Ly còn
chưa hết sốc . Tại sao lại có một chàng trai xuất hiện ? Đã vậy còn gọi tiểu
thư là chủ nhân ? Là người nào mà võ nghệ lại cao cường như vậy, chỉ một chiu
đã có thể tiêu diệt hai tên hắc y nhân.
- Chủ nhân ! Ta nghe có mùi máu - Tiểu Hồ xuất hiện trước mặt nàng khẽ nhíu
mày nói, cái mũi còn hít qua hít lại trong không trung.
- Không xong rồi, mọi người còn đang ở phía trước, mọi người đang gặp nguy
hiểm . Hồ Nhi ngươi xem xem có thể làm cách gì cứu họ hay không, bây giờ pháp
lực của ta rất yếu, ra ngoài đó chỉ khổ làm vướng tay vướng chân mọi người
hơn thôi
- Có chứ ! Nhưng ta có cách hay hơn
- Cách gì ? Ngươi mau nói xem
- Đó là ................
* Đại sảnh ***
Lúc này đây, Hàn Thiên, Hàn Phong, Khắc Kỳ, Diệp Hoàng Ân - Phụ thân của
nàng dù bị thương nhưng vẫn cố gắng phản công để bảo vệ Phượng Ngọc Kỳ - Mẫu
thân của nàng . Bọn hắn cũng đã thấm mệt rồi, tại sao càng đánh thì lại càng
nhiều hắc y nhân xuất hiện chứ . Hàn Thiên nhìn mọi người nói :
- Như thế này là không ổn rồi ! Nếu bọn chúng mà đông hơn ta không chắc là ta
có khả năng tiêu diệt toàn bộ
- Không ! Chúng ta không được bỏ cuộc . Chúng ta còn phải bảo vệ Lam nhi nữa
cơ mà . Nào, cố gắng lên - Hàn Phong nhìn mọi người nói xong chém một nhát
vào tên định đánh lén Hàn Thiên.
- Ta xin lỗi cháu Khắc Kỳ ! Mời cháu đến phủ chơi mà lại bắt cháu phải chiến
đấu như trên xa trường thế này - Hoàng Ân áy náy nhìn Hoàng Khắc Kỳ
- Không sao đâu ạ ! Dù sao chấu cũng chinh chiến xa trường riết quen rồi ,
nhiu đây không nhầm nhò gì cháu đâu ! Cháu chỉ lo cho Ngọc Kỳ nương nương
không chống đỡ nổi thôi.
Bọn họ đang chiến đấu nên không để ý có một tên hắc y nhân đang đứng sau lưng
Phượng Ngọc Kỳ chuẩn bị cầm gươm chém người, Hàn Phong thấy được vội la lên :
- MẪU THÂN ! CẨN THẬN - Vừa hét cậu vừa lao đến.
XẸT ..... ẦM .... Một loạt âm thanh làm mọi người ngơ ngát, chỉ thấy Diệp
Thủy Lam - nàng đang đứng trước mặt Phượng Ngọc Kỳ, máu trên tay nàng đang tí
tách rơi, còn tên hắc y vừa nảy định đánh lén đã bị phụ thân nàng đánh bay ,
Phong, Thiên nhanh chóng xử lí những tên gần mình nhất dể mở đường chạy lại
phía nàng . Còn Khắc Kỳ cũng nối bước chạy tới bên nàng ;
- Lam nhi, con có sao không . Cái gì đây, con đừng làm cho mẫu thân lo lắng
nữa được không Lam nhi, tại ... tại sao con lại đỡ nhát dao cho mẫu thân chứ
- Vừa nói bà vừa ôm nàng khóc nức nở, nàng nhẹ giọng an ủi
- Mẫu thân ! Người đừng lo lắng a ~ Con không sao cả, kẻ nào đụng vào mẫu
thân kẻ đó nhất định phải chết
- Muội / Con có sao không ? - Hàn Phong, Hàn Thiên, Hoàng Ân đồng thanh hỏi
nàng còn Khắc Kỳ chỉ đứng phía sau mà ngăn cản những tên hắc y nhân muốn đến
gần
- Lam nhi không sao, mọi người đừng lo lắng - Nàng nhẹ mỉm cười cho mọi
người yên tâm . sau đó nàng đưa Ngọc Kỳ cho Hoàng Ân đỡ còn nàng thì đứng lên
nhẹ bước đến gần bọn hắc y nhân thì bị Hàn Phong giữ lại :
- Muội định làm gì ?
- Đại ca ! Huynh đừng lo, mọi việc cứ để cho muội - Nàng khẽ gạt tay Hàn
Phong ra nhưng vẫn không được
- Không được . Muội không có võ công thì làm sao mà muội ...
Chưa nói hết câu thì một thanh kiếm hạ xuống ngay chỗ hai người, hai người
vội tách nhau ra . Hàn Phong bị 5 6 tên hắc y nhân bao vây nên không tài nào
đến chỗ của nàng được . Còn Khắc Kỳ thì đang đánh nhau gần chỗ nàng nhất nhưng
nàng cũng không kêu cứu hắn . Khắc Kỳ cảm thấy kì lạ, không phải cai ả Thủy
Lam này thích nhất là cầu cứu mình sao, vậy tại sao trong hoàn cảnh nguy cấp
như vậy cũng không kêu cứu hay là sợ quá mà chết đứng rồi, mặt kệ ả ả chết
cũng không liên quan đến mình .