Người đăng: mmach
Luyện Khí cùng Trúc Cơ, đó chính là bản chất biến hóa, Trúc Cơ Kỳ linh lực
cường độ, hùng hồn trình độ đều so Luyện Khí kỳ cường đại rồi gấp mười lần
không ngừng.
Minh trong óc cũng trở nên càng thêm thanh minh lên, thân cây vằn, trên mặt
đất hủ diệp, thậm chí lá cây một ít sâu nhỏ, đều rõ ràng có thể thấy được.
Hắn trong óc, phảng phất tồn tại điểm điểm quang mang, hội tụ thành một cái
tuyến đoàn, chỉ cần chính mình tưởng, này đó tuyến đoàn liền có thể thả ra
đường cong, lan tràn hướng bốn phương tám hướng.
“Thần thức.” Minh hơi hơi mỉm cười.
Hắn hơi chút vận dụng một chút thần thức, ước chừng lan tràn hai mươi mét mới
ngừng lại được.
Minh vừa lòng gật gật đầu, bình thường Trúc Cơ Kỳ một tầng thần thức, cũng
nhiều lắm lan tràn 5 mét, chính mình có thể lan tràn hai mươi mét, đã phi
thường không tồi.
Từ lòng bàn tay của hắn, đã ngưng tụ thành một đoàn chân khí.
Đó cũng không chỉ là chân khí thành hình trong cơ thể, mà còn là chân khí
thiết thiết thực thực tràn ra bên ngoài thân thể.
Từng tia từng tia chân khí nóng rực không ngừng từ nơi lòng bàn tay phóng
thích đi ra, ở dưới sự khống chế của hắn, cũng không có lập tức tiêu tán, mà
là dần dần hội tụ đến cùng nhau, hơn nữa có xu thế dần dần lớn lên.
Tim của hắn nhất thời đập nhanh hơn rất nhiều, một chút thống khổ vừa rồi lập
tức tiêu tán không thấy. Toàn bộ thân thể và tinh thần của hắn trong nháy mắt
đều đặt vào phía chân khí nơi lòng bàn tay.
Lúc này Minh cũng không biết, khi một người lần đầu tiên thành công đột phá
Trúc Cơ Kỳ phóng chân khí ra ngoài, chủ yếu đều là đem chân khí toàn bộ phóng
xuất ra ngoài, mà căn bản là không thể khống chế tự nhiên nắm được trong tay.
Hắn sở dĩ có thể ngoại lệ, đó là do hệ thống để cho hắn rõ ràng cảm ứng được
toàn bộ lộ tuyến cùng khoảng cách trong sự vận hành chân khí. Những chân khí
này cũng không phải ở trong đêm đen sờ soạng, mà là hoàn toàn dựa theo ý niệm
của hắn tiến hành đột phá.
Cho nên hắn có thể đủ mạnh làm được điều này mà trong mắt người khác cho là
chuyện bất khả tư nghị. Không tiếp tục vận khí Minh xem xét thông tin, một vài
tin tức lại lần nữa hiện lên mà ra.
.....
Ký chủ: Lý Bất Phàm (nickname)
Cảnh giới: Trúc Cơ Kỳ một tầng
Giết chóc điểm: 200000/400000
Điểm tích lũy: 500
Công pháp: Xích Hỏa Quyết Luyện Khí thiên
Kỹ năng: hỏa cầu thuật, thuật dịch dung, cơ sở luyện khí pháp môn, trận pháp
toàn giải, super Saiyan
Thiên Đạo điểm: 15
.....
Hắn nhìn nhìn công pháp kia một dòng, thế nhưng vẫn là Luyện Khí thiên, xem ra
đến tìm được tương ứng Trúc Cơ pháp môn tu luyện.
Căn cứ hệ thống cách nói, tuy rằng chính mình có thể bằng vào giết chóc giá
trị tới thăng cấp, nhưng công pháp xứng đôi không phù hợp nói, cái này giết
chóc giá trị cũng chỉ có thể tạm thời tồn trữ lên, không có biện pháp sử dụng.
“Vừa lúc, nhìn một cái này thăng cấp đại lễ bao đều có chút thứ gì.” Minh nhấp
nhấp miệng.
Minh hít một hơi thật sâu, đang định mở ra thì nét mặt chợt có sự thay đổi.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía đám nữ quyến chỉ thấy một cô gái chạc đôi mươi đang
cầm trong tay tảng thịt hun khói cùng với bầu rượu đi về phía hắn.
Một mùi thơm thoang thoảng lan tới mũi hắn. Thoáng cái, cô gái đã tới trước
mặt. Sau khi đặt rượu thịt sang một bên, nàng tò mò nhìn Minh rồi cười, nói:
"Cám ơn."
Nàng đúng là nha hoàn ngồi cùng xe ngựa với vị tiểu thư lúc ban ngày. Minh mỉm
cười, cầm lấy bầu rượu. Sau khi dùng thần thức xem xét rồi đưa lên miệng uống
một ngụm.
Một cảm giác cay, nóng nhất thời từ trong bụng Minh bốc lên. Nó lại khơi lại
cảm xúc của hắn. Mang theo nỗi buồn bã trong lòng, Minh lại uống thêm một hớp
nữa.
Cô gái mở cái miệng nhỏ nhắn đang định nói gì đó thì đúng vào lúc này, cách đó
một khoảng không xa, có tiếng người gọi nàng. Cô gái lên tiếng trả lời, sau đó
đôi mắt to xinh xắn khẽ liếc Minh một cái rồi xoay người cất bước.
Đối với Minh thì đồ ăn bây giờ không phải là quá quan trọng, hắn ít nhất 1
tháng mới phải ăn 1 bữa. Vì vậy mà chỗ thịt hun khói vẫn còn nguyên, hắn chẳng
hề đụng tới. Chỉ có bầu rượu là lôi cuốn tâm trạng của hắn nên chỉ một lúc là
hết.
Ban đêm, đám hộ vệ đốt lên một đống lửa rồi ngồi nói chuyện. Tiếng cười nói
của bọn họ vọng vào tai, khiến cho Minh phải mỉm cười.
Có một số hán tử sau khi uống chút rượu thì can đảm cũng tăng lên liền chạy
tới tìm một vài cô gái mà tâm sự.
Lúc này, Trương Tam Dương cầm hai bầu rượu đi tới cạnh Minh. Sau khi đưa cho
hắn một bầu liền ngồi xuống, cười nói: "Tiểu ca! Lá thuốc của ngươi quả là
thần kỳ. Tiểu thư nhà ta đã tốt hơn nhiều rồi. Nào! Ta kính ngươi một chén."
Vừa nói, hắn nghiêng bầu rượu rót ra một chén. Nhưng ngay lúc đó, Minh chẳng
cần đến chén mà nâng bầu rượu uống một hớp lớn. Hắn thấy vậy liền sửng sốt,
sau đó cười ha hả đặt chén rượu xuống cũng làm như Minh mà uống một hớp lớn.
"Lúc trước ngươi nói nha hoàn bị bệnh sao bây giờ lại đổi thành tiểu thư?"
Minh cười cười nhìn hán tử trước mặt mình.
Trương Tam Dương đỏ mặt, xấu hổ, vỗ vỗ bắp đùi, nói: " Tiểu ca! Việc này là ta
sai. Thôi! Để tới kinh thành, nếu ngươi gặp phải chuyện gì rắc rối thì trở lại
Thanh Phong trấn, ở Tam Phong Tửu Quán tìm ta. Chỉ cần là chuyện Trương mỗ có
thể làm thì không có gì phải lo lắng."
Minh hơi sửng sốt nhưng liền mỉm cười, không nói. Hắn từ từ thưởng thức bầu
rượu. Trương Tam Phong nhìn cái bầu rượu lăn trên mặt đất rồi lại nhìn bầu
rượu trên tay Minh cũng chỉ còn có một ít mà cười nói: "Tiểu ca! Tửu lượng của
ngươi tốt đấy. Ban đêm ngồi không cũng chán. Ngươi đi với ta, tới gặp mấy vị
huynh đệ nói chuyện có được không?"
Tiềm thức của Minh đang định cự tuyệt, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hắn liền mỉm
cười mà gật đầu.
Sau khi đi với Trương Tam Dương tới bên đống lửa, thì thấy có vài hán tử đang
ngồi quanh, nói chuyện với nhau về một số sự việc hứng thú mà mình đã gặp.
Trương Tam Dương tiến tới, đá một người đang ngồi, cười mắng: " Vương lão ngũ!
Tiểu cô nương đó ta đã nghe ngươi nói không biết bao nhiêu lần rồi. Được rồi!
Lần này trở về, ta sẽ đi xem một chút xem ngươi có thổi phồng lên không."
Người đó cũng quay sang cười nói: " Được rồi! Dù sao thì ngươi làm việc cũng
nhanh. Chờ ngươi làm xong rồi đến cũng được."
Dứt lời, hán tử ngồi quanh đều cười to. Trương Tam Dương cười mắng vài câu rồi
ngồi xuống. Minh cũng tùy ý ngồi xuống một chỗ, nhìn những người trước mặt mà
trong lòng thêm cảm khái. Những người này tuy cuộc sống ngắn ngủi. Thậm chí
hắn chỉ cần búng một ngón tay là có thể giết chết được hết bọn họ. Nhưng bọn
họ lại có một cuộc sống thoải mái mà hắn không thể có.
Suốt đêm, Minh uống không ít rượu. Tuy hắn nói không nhiều lắm, nhưng ngồi với
mọi người cũng khiến cho hắn dần trở nên vui vẻ. Sau đó cũng có một số cô gái
gan lớn tới tham dự. Trong đó cũng có cả cô gái đã mang rượu thịt tới cho
Minh. Chỉ có điều nàng ngồi bên cạnh hắn chăm chú nhìn hắn. Dưới ánh lửa bập
bùng, chẳng biết trong lòng nàng đang nghĩ gì.