Người đăng: mmach
Tiêu sầu chỉ có rượu! Minh do dự một chút liền tiến vào trong tửu điếm.
Trong tửu điếm rất vắng lạnh, chỉ có bốn năm cái bàn mà không có một ai cả.
Mưa lớn như vậy thì các tửu điếm rất tiêu điều huống chi là tửu điếm nằm trong
ngõ hẻo lánh như thế này? Ánh sáng mờ mờ trong tửu điếm hiện lên bóng một
người đầu đội nón tre đang ngồi yên lặng uống rượu một mình. Trông có vẻ như
tự tìm niềm vui nhưng có vẻ càng thêm cô độc tịch mịch.
Liếc nhìn bên trong chỉ có hai người ngồi, lê lết thân hình bị mưa thấm đẫm,
Minh ngồi vào một cái bàn bên trong góc nhà.
Minh tùy ý chọn hai món ăn nhẹ, một vò rượu rồi ngồi vào một bàn trong góc, tự
rót rượu uống một mình.
Hắn vươn tay gọi lấy một vò rượu đầy, ngồi một mình vào một bàn trong góc, tự
rót rượu uống một mình. Đúng vậy, rượu! Để giải ưu sầu chỉ có rượu.
Minh ngồi dốc cạn từng chén rượu uống miệng, mặc dù vô thanh vô tức nhưng lại
đem tất cả cảm tình, ưu sầu, cô đơn theo từng chén uống xuống. Từng giọt rượu
nóng bỏng kia cứ dần trôi qua cuống họng.
Minh là một kẻ không hay uống rượu nhưng hắn cũng có thể thấy được rượu này
đương nhiên không ngon, thậm chí nhạt như nước.
Nhưng lúc này hắn lại không hề để ý, cảm giác duy nhất của hắn chính là chua
xót, chua xót pha lẫn chút thẫn thờ…
Tại một thế giới xa lạ này hắn cảm thấy có chút yếu đuối, chỉ muốn phóng túng
chỉ có một lần này thôi. Lại thêm một ly nữa nhưng kỳ lạ hắn không cảm giác
say rượu chút nào. Từng ly từng ly cạn sạch…
Minh không biết loại hành vi quái dị này cùng với những kẻ xung quanh không
giống nhau. Dường như trong thiên địa mờ mịt này đã ngăn cách hắn. Một người
cùng với màn mưa gió ngoài thiên địa như hai thế giới khác nhau. Cái loại tư
thái độc lập, cô độc, đứng nhìn phong vân tiêu sái, cô độc tịch mịch hòa tan
với hắn thành một thể hoàn mỹ.
Ở đằng xa, người khách uống rượu duy nhất của quán bên ngọn đèn le lói kia chỉ
liếc Minh một cái thôi nhưng không thể dứt mắt rời khỏi được. Nhìn bộ dáng bất
cần của hắn, động tác nâng chén uống rượu tiêu sái mà cô đơn, khí độ xuất
trần, không phải là người tầm thường nên cảm thấy rất hiếu kỳ.
Minh không biết được mình đã uống bao nhiêu chén, hắn nâng chén rượu lên định
dốc cạn bỗng nhiên bên tai nghe thấy một giọng nói:
"Vị huynh đệ này tửu lượng rất khá. Hôm nay mưa gió bão bùng ở đây chỉ có ta
và ngươi, cũng khó có duyên gặp nhau, chi bằng cùng uống một phen. Ngươi thấy
thế nào?"
Minh ngẩng đầu nhìn thấy vị khách đó, khuôn mặt ngũ quan đoan chính toát lên
vẻ uy nghiêm, không giận tự uy. Ánh mắt như cười mà không phải cười nhìn hắn.
Minh cười ha hả, vươn tay tháo nón tre rồi tiện thể quàng sau lưng, cười nói:
" Gió thu, mưa thu làm buồn chết người. Có vị đại ca này cùng uống rượu thì là
vinh hạnh của ta, Mời!"
Người nọ không ngờ Minh trẻ tuổi đến vậy, trông mới có 20, bất giác có chút
ngẩn người, đáp: "Nếu đã vậy, cung kính không bằng tuân mệnh."
Nói rồi, liền gọi tiểu nhị làm vài món nhắm, mang thêm hai vò rượu. Rồi bưng
chén đến ngồi đối diện với Minh, cười hỏi: "Xin hỏi cao tính đại danh của tiểu
huynh đệ?" Sự lạnh lẽo cô độc của hắn khiến cho người này cảm thấy hứng thú.
"Lãng tử phiêu du bốn bể, hạnh ngộ là được đâu cần quen biết trước. Chỉ cần
uống rượu cho thống khoái, mục đích lớn nhất của hai ta là rượu cạn rồi chia
tay mỗi người một ngả. Lòng chưa chắc vấn vương nhau, tên tuổi thể như ký
hiệu, nhớ thì có gì vui, mà quên cũng có gì buồn chứ?"Minh thở dài, đọc lên
những vần thơ hắn còn nhớ được của thi nhân Cao Bá Quát :
"Ba vạn sáu nghìn ngày là mấy
Cảnh phù du trông thấy cũng nực cười.
Hơi sức đâu rước lấy chuyện đời,
Giải trí vài chung đôi bạn hữu.
Dứt bỏ một đời chỉ có rượu,
Suy tư trăm kế chẳng bằng nhàn. "
Người nọ sau khi nghe xong, nụ cười dần dần liễm lên, lộ ra vẻ trầm tư.
"...Cảnh phù du trông thấy cũng nực cười...Dứt bỏ một đời chỉ có rượu..."Trung
niên nhân lẩm bẩm thì thầm, quay đầu nhìn Minh: "Hay, quả nhiên là thơ hay!Tại
hạ thất lễ, thất lễ. Tiểu huynh đệ nói rất phải, là ta lạc hậu, xin chịu phạt
một ly."
Trung niên nhân uống một hơi cạn sạch rồi lau miệng nói : " Rượu này có thể
nói là ngon nhất, vừa mạnh, vừa cay, đây mới là loại rượu để cho nam tử hán
đại trượng phu uống."
Minh cười nhạt, nói : "Rượu này mà là ngon ư?" Sau đó kinh bỉ : "Ta nói thật
chắc huynh đài chưa biết thế nào là rượu ngon. Rượu như vầy, chẳng qua là do
vô tình gặp phải, cũng chẳng hề lựa chọn làm chi, chỉ mới uống một chút mà
thôi. Nhưng nếu đây được gọi là rượu ngon thì trên đời há chẳng phải toàn là
rượu ngon thôi sao?"
Trung niên nhân coi lời của Minh là đùa cợt, bảo : "Đây chính là rượu của
Phong lão đầu bán ra, rất đắt, nếu không phải hôm nay trời mưa thì ta đã không
mua được, phải biết Phong lão đầu này một ngày chỉ bán 10 vò rượu, sáng 5,
chiều 5, không hơn không kém 1 vò."
Minh vốn không muốn cười nhưng không hiểu sao lại cười phá lên : "Haha, Đúng
là buồn cười thật, thứ rượu nhạt này mà cũng đòi cung cấp có hạn mức ư? Trước
giờ ta uống toàn những loại rượu mạnh hơn gấp mười lần!"
Ở đằng xa, mỹ râu nam tử chợt nhíu mày, nói : "Huynh đệ, ta nhìn ngươi là
người phong nhã, có học vấn, sao lại có thể phát ngôn bừa bãi được. Ta cũng đã
từng nếm loại rượu mạnh hơn nhưng lại thiếu đi vị cay nồng vốn có. Theo ta
thấy đây là rượu ngon, hiếm có trên thế gian. Ngươi lại nói ngươi thường nếm
rượu mạnh hơn gấp trăm gấp mười lần, vậy chẳng phải là xem thường ta."
Minh không để ý, liếc mắt cười nói : "Ngươi không tin sao? Mà ta đâu cần ngươi
tin, ha ha ha..."
Trung niên nhân cau mày im lặng, hắn có chút hối hận vì đã lại đây, theo hắn
thấy Minh là một tên có tài nhưng quá cuồng, khẩu xuất cuồng ngôn, không coi
ai ra gì. Bất quá lại có chút hâm mộ cái khoái ý tiêu sái của Minh, cá tính vô
câu vô thúc cuồng ngạo gần như tà dị.
Ngồi trong góc, uống cạn một chén, Minh thầm nghĩ : "Rượu này chắc đưa về địa
cầu cũng không có ai thèm uống !"hắn lắc đầu:"Màu sắc đục ngầu, trông không có
sạch sẽ."
Đáng tiếc trời đất mờ mịt lại chẳng có một người biết uống. Ha ha, vì cái sự
buồn tẻ này, uống cạn một chén lớn nào!
Lại uống cạn một chén, Minh ngửa đầu lên trời cười dài nói : "Mắt buồn nhìn
suốt trăm vạn dặm, biển người mờ mịt có mấy ai. Làm gì có ai cùng uống với ta,
làm gì có thứ rượu nào khiến ta say lúy túy. Ha ha ha"
Cái thứ rượu nhạt phèo này vậy mà cũng có người nói là rượu ngon, lại còn bán
có định mức nữa chứ. Nói ra thì lại bị người chỉ trích.
Trong lòng Minh thấy bực bội, hắn cảm giác như đang gảy đàn cho trâu nghe, xối
nước vào đầu vịt. Người thế giới này giống như bọn nhà quê học đòi vậy. Làm gì
có ai xứng cùng ta uống rượu chứ!