Đầu


Người đăng: baochau.humg@

Hà Nội, tháng 8, năm 2016.
Trong một căn phòng tại thành phố Hà Nội, từng tiếng chửi rủa đang vang lên.
“Aaaaah, đồng đội như shit, đã bảo thắng combat thì ra ăn Baron rồi đẩy nhà là
thắng, thế mà cứ đi đuổi Leblanc để nó giết ngược cả 3 thằng, sao ngu thế hả
trời…”
“Aaaah! Trời ạ, lại thua, lại tụt chuỗi rồi, bao giờ con lên nổi vàng đây trời
ơi……!”
Kẻ đang gào thét trong phòng là Tống Văn Xuyên, 20 tuổi, một sinh viên đại
học, đồng thời cũng là một mọt game, một otaku hạng không-hề-nhẹ. Và vừa rồi
là một trận thua trong chuỗi lên vàng của hắn. Một kẻ đáng thương còn đang lặn
ngụp ở cái rank kỳ cựu bạc đoàn.
Xuyên là con út của một gia đình giàu có, bố hắn là Tống Văn Việt, chủ tịch
của một tập đoàn kinh doanh mạng ở Việt Nam.Mẹ hắn mất sau khi sinh hắn, rồi 1
năm trước bố hắn bị ung thư, qua đời, để lại công ty cho anh cả của Xuyên. Mặc
dù anh trai hắn vẫn chu cấp đầy đủ cho hắn ăn học, nhưng bố mất khiến Xuyên
cảm thấy mất hết ý chí, nỗi đau đánh tụt 1 gã sinh viên nghiêm túc thành 1
thằng sinh viên theo đúng nghĩa của nó, nghĩa là nợ môn, cú đêm, mọt game và
luôn hết tiền… Rất may hắn còn có chút lý trí, không sa đà vào tệ nạn mà đánh
mất cuộc đời.
Ngồi nhìn cái màn hình máy tính còn hiện lên trận thua, thở dài đầy ngán ngẩm.
Đột nhiên, màn hình hiện lên một hộp thoại với những chuỗi ký tự kỳ quái:


Cùng với sự lựa chọn Yes or No bên dưới hộp thoại, Xuyên kỳ quái, máy tính hắn
mới ghost lại, cả ngày chỉ chơi Liên minh, làm gì mà đã dính virus, ngán ngẩm
muốn tắt hộp thoại đi thì phát hiện không có dấu “X” để tắt, đành ấn tạm Yes
hoặc No để tắt đi, nhưng trớ trêu nhất là nút “No” trên màn hình luôn nhảy đi
chỗ khác khi hắn di chuột vào. “Chơi nhau à!”, Xuyên tức tối, click vào “Yes”,
và máy tính đột nhiên tắt ngúm, và Xuyên ngất xỉu tại chỗ.
Chẳng biết bao lâu, Xuyên tỉnh lại, đập vào mắt hắn là hình ảnh của vũ trụ,
dải ngân hà, mặt trời và trái đất. Còn hắn, hắn đang lơ lửng giữa không gian.
“Rất hân hạnh được gặp cậu, Mr Xuyên”
Một giọng nói trầm, hơi khàn khàn từ phía sau của Xuyên phát ra. Hắn giật mình
xoay người lại, và nhìn thấy một người đàn ông trung niên, đeo cặp kính tròn,
mặc 1 cái áo khoác giống kiểu “Hứa Văn Cường” trong Bến Thượng Hải, đang
nghịch chòm râu dê và lấy ánh mắt nghiền ngẫm mà nhìn hắn. Lấy can đảm, hắn mở
miệng.
“Ông là ai, tại sao tôi lại ở đây, và đây là đâu?”
“Oh nào nào, chàng trai trẻ cứ từ từ, nhiều câu hỏi đấy, tôi sẽ kể cậu nghe
tất cả, và xin tự giới thiệu trước, ta là người sáng tạo nên vũ trụ này, ở thế
giới cậu, họ gọi ta bằng những cái tên như Thần Sáng thế, Chúa, Đấng sáng
tạo…. Còn tên ta, hmm, cậu có thể gọi ta là God, ta sẽ coi nó như một cái
tên.”
“Ngài … là Thần, thật sao? Đừng lừa tôi, ngài là ai, bắt cóc tôi tới đây làm
gì, tôi là sinh viên, không có tiền đâu”
“Ha ha, chàng trai trẻ thật vội vàng, ta đã nói rồi, ta sẽ kể cậu nghe tất cả,
trong lúc ấy, cậu muốn uống chút gì không?”
Rồi trong hư không, gã trung niên tự xưng là God phất tay áo, rồi một căn
phòng hiện ra, 1 cái bàn trà kiểu cổ điển hiện ra, 2 cái ghế đồng bộ hiện ra,
1 bộ cốc chén hiện ra, 1 cái tủ lạnh hiện ra… Rồi xung quanh hiện ra đủ thứ
lằng nhằng như giá sách, đồ chơi, cũng dần hiện ra trước mắt Xuyên, thậm chí
lúc liếc mắt, cậu có thấy một bộ đồ nghề S-M ở trong góc phòng mà Xuyên không
dám nhìn lại lần 2 để khẳng định thứ cậu vừa nhìn thấy… “Hay là gã này có sở
thích đặc biệt, hắn bắt mình về là để….” Xuyên xanh mặt, không dám nghĩ tiếp,
mất tự nhiên, hắn lắp bắp:
“Tôi… uống nước lọc là được rồi, phải, nước lọc tốt nhất, nước lọc là được…”
Vừa nói Xuyên vừa vuốt mồ hôi trên trán. Nhìn cái vẻ lúng túng của Xuyên, God
cảm thấy rất thú vị, nụ cười trên miệng càng kỳ quái khiến Xuyên càng khẳng
định cái ý nghĩ của mình.
“Phải làm gì đây, phải làm gì đây, không cẩn thận mình không giữ nổi trinh
tiết của mình mất, oa oaa, ta không muốn bị bạo…. Nếu hắn cường hành thì mình
nên làm gì bây giờ….”
Run rẩy đỡ cốc nước từ tay God, Xuyên cố gắng tránh né ánh mắt xăm soi đang
nhìn xoáy vào mình, mồ hôi cậu tuôn ra. God bật cười:
“Này cậu Xuyên…”
“Đừng đừng, xin đừng làm như vậy, tôi còn nhỏ… à không, tôi gầy gò ốm yếu,
ngài cường tráng dũng mãnh như vậy, tôi không hợp với ngài đâu, tha cho tôi….”
Vừa nói, nước mắt nước mũi Xuyên văng ra. God thấy cảnh này, cười sặc sụa:
“ Ha ha, cậu Xuyên, tôi không có ý như thế với cậu, xin cứ bình tĩnh, ngồi
chậm rãi uống nước và nghe tôi kể chuyện, tôi hứa sẽ không động chạm gì tới
“bông hoa” của cậu, ha ha ha…”
“Hơ, vậy ông cần gì ở tôi”
“ Được rồi, cậu cứ bình tĩnh, tôi sẽ kể ngay,ha ha” God vừa nói vừa cười khùng
khục khiến mặt Xuyên xạm lại.
“Câu chuyện này nên bắt đầu từ khi ta sáng tạo nên thế giới này…” God thôi
cười, đưa tay mân mê chòm râu và từ từ kể lại câu chuyện.


Thẩn Tuyển - Chương #1