( Lời ad: chap này ta thấy hơi nhảm chút ae chịu khó :v)
Thấy Cửu Cửu công chúa tạm thời đã mất đi sức chiến đấu, đang nghỉ ngơi lấy
sức. Phi Linh bắt đầu vọt về phía Mã Tiểu Đào cùng Bối Bối đang bị giam giữ.
Thực tế, phòng ngự tuyệt đối hồn đạo khí không phải do Cửu Cửu truyền hồn lực
duy trì cho nên nó vẫn còn hoạt động.
Mà thấy Cửu Cửu công chúa quỳ xuống kia song, ba tên hồn sư đang bao vây Mã
Tiểu Đào và Bối Bối cũng chuyển hướng ngăn cản Phi Linh đang phóng tới với tốc
độ chóng mặt.
Chạy tới đầu tiên là ngăn chặn Phi Linh là u minh cuồng sư võ hồn Độc Cô
Thượng Thiện. Hắn cũng phóng thẳng về đối diện trước mặt Phi Linh, nắm đấm
thẳng tấp tới trước cậu. Theo lời đồn đại cùng diều tra, toàn bộ giải đấu này,
có người có phát hiện Phi Linh có năng lực tước đoạt, cho nên tên cường công
hệ chiến hồn sư này cũng không dại gì mà dùng hồn kỹ năng phúc cho bản thân,
chỉ sử dụng đơn thuần tấn công vật lí cùng Phi Linh đối chọi mà thôi.
Mà Phi Linh làm sao có khả năng chỉ với nhiêu đó lực tấn công của một hồn
vương mà bị đẩy lùi đây? Hắn có tiếp cận một vạn điểm võ tư chất, đây là người
thường không thể nào so sánh, cũng như cực hạn đấu la ở vị diện này cũng không
thể so sánh được. May ra có những bán thần, thần hoặc thí thần giả cực kỳ ưu
tú mới có thể cùng Phi Linh so đo thực lực.
Còn Phi Linh, nhìn thấy nắm đấm thẳng tới chính mình, cậu đưa tay nắm lấy cái
kia tay đang dùng lực khá mạnh đánh tới cậu.
Phập.
Lòng bàn tay Phi Linh đón lấy nắm đấm của Độc Cô Thượng Thiện. Hắn nhưng là
mặt mày biến sắc, đòn đó tuy không có cái gì cường hóa do hồn kỹ mang lại
nhưng mà đó đã là một quyền mà hắn dốc toàn bộ sức bình sinh làm ra. Thế mà bị
chặn một cách dễ dàng như thế.
-Biến.
Phi Linh khẽ nói, giọng nói lạnh lùng vô cùng mà ánh mắt cậu sát khí đằng
đằng, sát khí tỏa ra mà toàn bộ mọi người bên trong sàn đấu phải rùng mình đổ
mồ hôi lạnh.
Vừa nói, sau lưng Phi Linh giờ đây đột nhiên trở nên mờ ảo. Hư không mờ ảo tự
nhiên xuất hiện nhiều những sợi xích màu bạc bạc cũng có trộn lẫn những dây
màu vàng kim, xích chặt Độc Cô Thượng Thiện từ cổ, hai tay, hai chân. Khi nhìn
thấy đối thủ bị xích chặt đang vùng vẫy thoát ra nhưng có vẻ điều đó là vô
nghĩa. Phi Linh ánh mắt liếc nhìn sang hắc ám ma hổ Hoàng Hà Vân cùng phong
khống chiến hồn sư Vương Thi Anh, khiến hai người này cũng khiếp sợ lui về sau
vài bước mà phía sau hắn Độc Cô Thượng Thiện vẫn đang giằng co trong đám dây
xích xuất hiện từ hư không mà không thấy được điểm xuất phát. Những sợi xích
này là Enkido, xích dùng để trói thần, một loại bảo cụ được vua Gilgamesh
thường xuyên sử dụng như là bạn đồng hành vậy. Mà đã trói được cả thần thì tên
kia hồn vương cấp bậc nhỏ nhoi thì làm thế nào mới có thể thoát khỏi đó. Chỉ
có nước yên phận đi thôi. Mà những sợi xích Enkido kia từ hư không mờ ảo xuất
ra là từ Gate Of Babylon như đã đề cập lúc trước, Phi Linh nhưng chỉ sử dụng
nó khoảng hai đến ba giờ một ngày, cậu có thể tự tạo ra sợi xích mà không cần
dùng đến Gate Of Babylon nhưng chỉ được một đến hai sợi thì làm ăn được gì
đây.
Động niệm, những xích lại một lần nữa từ hư không xuất hiện, quấn lấy hai tên
hồn vương đang sợ hãi kia, đồng cảnh ngộ với Độc Cô Thượng Thiện. Mà Cậu còn
cho những sợi xích này quấn cả những đối thủ khác, bao gồm cả Cửu Cửu công
chúa.
Dọn dẹp xong những tên còn lại, Phi Linh đi tới cái lồng phòng thủ tuyệt đối
để giúp Mã Tiểu Đào, cũng lại một quyền oanh tạc cái phòng ngự tuyệt đối kia.
Chuyện vừa nãy đến giờ, ai cũng chứng kiến, ai cũng thẩn thờ, mà giờ lại thêm
vào một quyền đánh vỡ phòng ngự tuyệt đối hồn đạo khí sức phòng ngự hồn đấu la
cấp bậc cường giả. Đầy là thế nào, không lẽ nói tên Phi Linh kia đã tiếp cận
phòng hào đấu la cấp bậc cường giả, trận đấu có người thực lực như vậy làm sao
đấu?
Giải phóng Mã Tiểu Đào cùng Bối Bối, Phi Linh ôm lấy Mã Tiểu Đào, hỏi thăm lấy
thương của nàng rồi dùng Thiên Thần Quang chữa trị song cũng hôn nhẹ lấy môi
nàng một cái, làm Mã Tiểu Đào ngượng đến đỏ chín cả mặt, rồi gõ đầu Phi Linh.
Làm vậy trước chốn đông người mà không biết ngượng sao? Ít nhất cũng phải đợi
kết thúc vòng đấu này đã chứ. Đó là Mã Tiểu Đào nghĩ.
Mà Thiên Sát đấu la dường như có dấu hiệu muốn kết thúc tình trạng này nhưng
mà cái lồng phòng hộ của một trăm lẻ tám tên hồn sư xảy ra vấn đề gì đó, không
ai truyền hồn lực vào mà nó cũng tự vận hành, mà Thiên Sát đấu la cũng không
thể đi vào bên trong, điều này khiến hắn vô cùng sửng sốt, không vào làm sao
tuyên bố đây?
Mà Phi Linh bên trong đang đi tới chỗ Cửu Cửu công chúa đang bị xích Enkido
trói cả tay chân trên không trung, đạp không mà đi Phi Linh đến trước mặt của
Cửu Cửu công chúa. Nàng cũng nhìn Phi Linh đối diện mình nhíu mày, cắn chặt
răng.
-Đội ngươi thắng rồi, mau thả bọn ta ra.
Giọng Cửu Cửu lạnh lùng mà đanh thép.
-Hả? Ngươi nói gì thế? Ngươi vừa tổn thương tiểu Đào của ta. Ngươi tính bồi thường thế nào?
Phi Linh cười và nói năng vô cùng phi lý.
-Ngươi... Đấy là thi đấu chuyện bị thương là thường tình. Làm sao lại phải bồi thường. Thả ta ra.
Cửu Cửu thân thể bị nội thương vẫn dùng sức dẫy dụa.
-Ài, thân thể ngươi cũng được đấy. Sao nào có muốn làm người yêu của ta không? Có ta ở đây Tinh La chắc chắn đứng vững gót chân cùng Sử Lai Khắc rồi, ngươi cũng biết ta cùng Long Thần đấu la Mục Ân rất tin tưởng nhau, một câu ta nói hắn chắc chắn đồng ý a.
Phi Linh liếc lên liếc xuống vòng một, hai và ba của Cửu Cửu, cười dâm đảng
nói.
-Tên khốn kiếp! Thật không ngờ Sử Lai Khắc lại có một dạng người đê tiện như ngươi.
Cửu Cửu công chúa gương mặt tức tối không khỏi quát lớn.
-Hả? Không phải chứ? Ngươi không chịu sao? Ngươi theo ta, lợi ích là vô hạn đấy.
Phi Linh nói.
-…
Cửu Cửu công chúa tức giận nhưng vẫn đang suy nghĩ, quả thật Phi Linh mạnh đến
vô lý, thế lí do gì mà hắn vẫn chỉ mười chín hai mươi tuổi, mà còn có lợi ích
sau lời đề nghị của hắn. Cám dỗ là không thể chối từ nếu nghĩ cho Tinh La đế
quốc.
-Để ta hỏi hoàng huynh.
Cửu Cửu mắt muốn ứa ra nước mắt, răng cắn môi nói.
Chốc.
-Kya… ngươi làm gì?
Phi Linh ngón tay đột nhiên búng vào trán của Cửu Cửu công chúa, nàng đau lại
quay sang quát hỏi.
-Ngươi vì đất nước như thế. Là một công chúa, đó rất đáng kính trọng, nhưng mà, ngươi cũng là con gái, không nên xem thường giá trị của mình quá. Ta có chút quý ngươi, nhưng ngươi không thích thì thôi, nhưng nếu đã muốn theo ta thì phải yêu ta thật lòng, còn nếu bây giờ muốn theo mà đã quyết định yêu ta thì ta sẽ làm cho ngươi từ từ mà yêu ta say đắm.
(Thành thật mà nói ta viết khúc này ta thấy mình có hơi hơi dâm đảng mới nghĩ
ra cái cách lấy lòng con nhỏ kiểu này đấy. :)) )
Phi Linh búng tay, toàn bộ xích Enkido biến mất, Cửu Cửu rơi xuống, Phi Linh
đỡ lấy nàng như kiểu bế công chúa ấy, mà công chúa được bế như thế là chuyện
bình thường rồi.
-Ngươi, ngươi. Nãy giờ người trêu ta?
-Ân. Trêu ngươi thôi. Đừng giận được chứ.
Phi Linh cười ha ha nói.
-Tên khốn kiếp!!!!!
Mà Cửu Cửu sau khi nghe Phi Linh nhưng lời yêu kia, tim cũng đập nhanh, mặt đỏ
chót chủi mắng Phi Linh. Phải biết nàng là công chúa, vô cùng băng lãnh, không
có nhiều người tiếp cận nàng, mà tiếp cận chỉ là toàn xu nịnh,… Không ai lại
có cách tiếp cận mạnh bạo mà dở người. Nói đúng hơn là không ai dám trêu chọc
nàng như vậy như tên Phi Linh này, điều làm nàng cảm thấy mới mẻ mà cũng thấy
hiếu kỳ, muốn tìm hiểu thêm về hắn.
-Còn Mã Tiểu Đào thì sao? Không lẽ nàng không phải bạn gái ngươi sao?
Cửu Cửu nhìn về phía Mã Tiểu Đào đang phát hỏa mà bị cả đám Sử Lai Khắc ngăn
kéo lại.
-Ta là đàn ông, không bao giờ thỏa mãn được. Chưa kể đến nếu tính cả người cùng nàng ấy thì ta còn có ba người lận. Nhưng đối với ta tất cả nữ nhân của ta đều bình đẳng, ta không thiên vị ai mà cũng không ghét ai.
Nghe được Phi Linh nói cái này mà Cửu Cửu cũng cứng họng. Sau đó cười cười vô
cùng thoải mái. Nàng là cảm thấy Phi Linh quá mức thú vị rồi.
-Nếu đã vậy, ngươi cố gắng cho ta yêu người nhiều hơn nữa đi.
Cửu Cửu công chúa nói.
Toàn bộ quá trình này, bên ngoài chẳng ai nghe được bởi lớp lồng phòng hộ kia
là do Phi Linh làm ra, nó cách âm hoàn toàn mà mọi người nhìn vào cũng chẳng
hiểu những gì Phi Linh đang làm và Cửu Cửu công chúa đang làm.