Thực tế thì nhẫn trữ vật mà Phi Linh tạo ra chỉ là ngẫu nhiên chứ cậu không cố
ý tạo ra một vạn mét khối, có khả năng con số đó là mặc định mà không biết
được tối đa có thể tạo ra là bao nhiêu.
Còn về phần phệ linh đao khắc kia.
-Tiểu Hạo, để tịnh hóa nó giúp ngươi.
Phi Linh nói với Hoắc Vũ Hạo. Hoắc Vũ Hạo nhưng là hơi có chút khó tin, mỗi
một người thường chỉ có hai đến ba năng lực đặc thù, mà Phi Linh vị sư huynh
này thì biểu lộ không chỉ một chút ít ỏi năng lực mà gần như là vô hạn vậy.
Nhưng nghĩ thì nghĩ, Hoắc Vũ Hạo dường như quan sát không bao giờ biết chán
những thứ mà Phi Linh thi triển ra. Còn nhỏ thích học hỏi thì rất được người
khác thương mến. Hoắc Vũ Hạo gật đầu đồng ý với Phi Linh, trong suy nghĩ của
hắn thì Phi Linh như một người vô cùng hoàn mĩ, không có việc gì là Phi Linh
không làm được. Với lại Phi Linh vô cùng quan tâm những người xung quanh minh.
Bỗng có một suy nghĩ chợt thoáng qua đầu Hoắc Vũ Hạo, hắn mong muốn có một
người thân như vậy, có thể làm một điểm trụ cột để mình có thể dựa vào.
Nói xong, Phi Linh đi tới chỗ đặt thanh phệ linh đao khắc, thanh đao khắc này
vẫn đang tỏa ra một luồng sát khí cùng chết chóc khí tức dày đặc, do qua dày
đặc nên hồn đạo trữ vật cấp bốn kia bị hỏng cũng là điều vô cùng bình thường.
Động niệm một cái, phía trên của thanh đao khắc đột nhiên xuất hiện một luồng
mây xám mơ mơ hồ hồ lượn lờ, từ từ hấp thụ đi sát khí cúng khí tức chết chóc
kia.
Sau một lúc, dường như hấp thu vẫn còn tiếp diễn, mà lớp sát khí dường như vô
cùng vô tận vậy, tốc độ thôn phệ của Thiên thần thôn phệ quyết vốn vô cùng
nhanh, nhưng mà Phi Linh hấp thụ cũng không hết được.
Một chút mất kiên nhẫn, Phi Linh điều khiển ý niệm cho đám mây thôn phệ kia
tiếp cận phệ linh đao khắc hơn nữa, càng gần lực hấp thu ngày càng mạnh, nhưng
tiếp cận đến chỉ còn nửa đầu ngón tay mà lớp sát khí cũng chỉ tan đi chút ít,
cứ như là không có vậy.
-Tch.
Phi Linh khó chịu tặc lưỡi một cái. Đám mây của Phi Linh bắt đầu chuyển hóa
thành một hình dạng mới, đám mây giờ trở thành một cái vòng tròn ma thuật nhìn
như phức tạp khó hiểu, vòng tròn đi xuyên qua thanh đao khắc.
Xoạt.
Sau khi vòng tròn đi qua, luồng sát khí kia trên thanh phệ linh đao khắc cũng
theo đó mà biến mất, để lại phần còn lại của thanh đao là một thanh đao khắc
nhỏ màu vàng kim.
Tiện thể thì vòng tròn kia là do thiên thần thôn phệ quyết tầng thứ hai tạo ra
kỹ năng tiến hóa, mỗi một tầng thứ, Thiên thần quang cùng Thôn phệ đều tiến
hóa, chỉ là Phi Linh không có thi triển ra những cái biến hóa do tầng thứ cao
đem lại mà thôi. Mà vừa rồi vòng tròn là kỹ năng tiến hóa có tên hoàn nguyên.
Mọi thứ đều tạo ra từ hư vô, mà quá trình đó diễn ra rất lâu, vòng tròn kia
như là một xuyên thời gian đồ vật vậy, đưa thanh phệ linh quay về thời điểm mà
nó chưa bị nguyền rủa, mà những cái sát khí cùng chết chóc khí tức không hoàn
toàn biến mất, chỉ là tác dụng của Thôn phệ kỹ năng vẫn được thể hiện ra, nó
đã hấp thụ toàn bộ chúng, một lượng rất lớn khiến Phi Linh có chút toát mồ hôi
nhẹ để hấp thu.
Hoàn thành việc xóa bỏ sát khí kia, thanh đao khắc quay về vẻ vốn có. Phi Linh
cầm nó lên giao cho Hoắc Vũ Hạo. Quá trình diễn ra, Hoắc Vũ Hạo quan sát rất
kĩ càng.
Hoắc Vũ Hạo nhận được thanh đao khắc kia, khá hưng phấn, cháo Vương Ngôn cùng
Phi Linh rồi quay về phòng.
---------
Toàn bộ Sử Lai Khắc thành viên hẹn nhau ở phòng họp bàn bạc về trận bán kết.
Mà Vương Ngôn là người đợi ở phòng họp đầu tiên.
-Được rồi, chúng ta bắt đầu họp. Hiện giờ đã biết rõ bốn đội vào vòng bán kết. Chúng ta dĩ nhiên vẫn là đội thi đấu đầu tiên. Sau khi kết thúc vòng bán kết chúng ta sẽ có ba ngày nghỉ ngơi chỉnh đốn, sau đó mới bắt đầu trận chung kết.
Vương Ngôn nói.
-Vương lão sư, đối thủ vòng bán kết của chúng ta là ai thế?
Tiêu Tiêu tò mò hỏi.
Vương Ngôn đáp:
-Hiện giờ vẫn chưa biết. Vì để công bằng, ngày mai bốn đội cùng lúc rút thăm quyết định đối thủ. Còn chúng ta vì là đội quán quân cuộc thi lần trước nên lần này dĩ nhiên vẫn phải thi đấu đầu tiên. Bốn đội ở vòng bán kết này lần lượt là học viện Sử Lai Khắc chúng ta, học viện Nhật Nguyệt hoàng gia hồn đạo sư, học viện Tinh La hoàng gia của đế quốc Tinh La, cuối cùng là học viện Đế Áo của đế quốc Thiên Hồn. Có thể nói ba học viện kia đều là những đối thủ cực mạnh. Và lần này, đối thủ mạnh nhất của chúng ta vẫn là học viện Nhật Nguyệt hoàng gia hồn đạo sư.
Phi Linh định nói cái gì thì bị hắn chặn miệng.
-Phi Linh, ta biết ngươi rất mạnh, nhưng mà bọn họ cũng mạnh mẽ, nhất là thời đại hiện nay có sử dụng hồn đạo khí tăng cường thực lực thì không thể không cẩn thận đề phòng sự cố.
Vương Ngôn giải thích.
Lần họp này mất đến chừng ba canh giờ mới xong, từ bữa cơm trưa đến tận cơm
chiều, từ mặt trời trên đỉnh đầu hạ dần xuống kết thúc.
Dĩ nhiên lúc này không riêng học viện Sử Lai Khắc bàn bạc. Ba học viện khác
cũng thế, hơn nữa là rất căng thẳng. Ai cũng thấy thực lực vô cùng mạnh mẽ của
Phi Linh, mà trong ba học viện, toàn bộ đều lên kế hoạch kiềm chân Phi Linh
đầu tiên.
Đừng quên, bất kể đội ngũ nào, nếu cuộc thi đạt được thành tích cao đều nhận
được rất nhiều ưu đãi. Nếu có cơ hội vào đảm nhận chức vụ ở một quốc gia thậm
chí còn được phong hào quý tộc. Sự vinh quang này sẽ đi theo bọn họ cả đời. Có
thể nói, cuộc thi đấu hồn đại tái còn là một cơ hội cho các đệ tử bước lên con
đường tương lai tươi sáng và đồng thời cũng là một nơi để các thế lực và các
quốc gia chọn lựa nhân tài.
Nếu không phải địa vị của học viện Sử Lai Khắc quá cao, e là lúc này các thế
lực, gia tộc thậm chí là tông môn đã đến gõ cửa bọn họ mượn sức những nhân tài
này.
Mà có vẻ như Sử Lai Khắc là thông thả nhất, có Phi Linh thực lực cường đại,
bọn không quá căng thẳng lắm về đối thủ, nhưng Vương Ngôn cũng căn dặn bọn họ
không được ỷ lại quá nhiều vào Phi Linh, cũng không được khinh suất trước
những cái đối thủ kia.
Sau khi tan họp, Phi Linh là người thứ nhất mời mọi người ăn. Lần này cậu nấu
là ramen, thưởng thì ramen có vẻ được nhiều người tiêu thụ hồi còn ở Nhật, Phi
Linh cũng trong số đó, nên cậu cũng tìm hiểu khá nhiều về nó. Mà một bát ramen
Phi Linh làm cũng rất lớn, thành phần trong đó đa dạng, phong phú, tuy đa phần
là thịt nhưng có thịt bò, thịt gà,… còn có cả trứng và bắp nữa. Thực tế nhìn
như rất là kì lạ, nhiều món thế ăn không tốt cho lắm a. Mà khi món ăn vào
miệng rồi xuống dạ dày thì cả đám chỉ có một câu để nói.
-Cho thêm một phần nữa đi.
Sử Lai Khắc thành viên đồng thanh nói. Không hổ là Phi Linh, bất cứ món nào mà
cậu làm thì sẽ phải làm ra nhiều phần để phòng cho những trường hợp như thế
này.
-Rồi rồi, đừng gấp. Ta làm nhiều lắm, các ngươi ăn cho vỡ bụng thì thôi.
Phi Linh vừa cười vừa lấy thêm phần ramen cho mọi người. Ramen có nhiều thành
phần khác nhau, dẫn đến mùi vị cũng rất nhiều, rất thích hợp cho mọi người thư
giãn đầu óc. Người ta hay nói ăn càng nhiều món khác nhau thì ta sẽ thấy thoải
mái đầu óc hơn.
Mọi người ăn như không biết chán vậy. Từ Tam Thạch, Hòa Thái Đầu là những
thành phần ăn nhiều nhất, hai người bọn hắn dường như bao tử không đáy vậy, ăn
gần mười phần ramen. Đúng là tuổi trẻ, sức ăn cũng mạnh vô cùng. Mà những cô
gái của chúng ta chỉ ăn được người một người hai phần mà thôi. Thỏa mãn cái dạ
dày của bản thân rồi thì quay về phòng của chính mình nghỉ ngơi.