Thấy những bức băng nhân tượng kia rơi xuống sau, mọi người mới kịp định thần
lại, nhưng mà điều kế tiếp lại cứ làm những người khác phải giật mình.
Phi Linh sau khi phất tay để những cái kia băng nhân tượng rơi xuống nệm thì
khẽ vẩy tay một cái, đồng loạt mọi thứ đều biến mất. Từ xung quanh không khí
băng băng lạnh lạnh đến tám người bị đóng băng, toàn bộ đều trở lại bình
thường cả. Thậm chí không có chút nào tổn thương. Phi Linh ý định chỉ là cho
những người này xuống đài thi đấu thôi chứ không có ý giết hại gì họ cả. Chứ
nói đến băng pháp tắc như thế đóng băng người há không gây thương tổn nào. Mà
đối với băng pháp tắc mà Phi Linh vận dụng lại càng là có thể giết người chỉ
qua một lần đóng băng. Đây chỉ do cậu không có ý định thôi.
Sau đó, kim cương bích hồn kỹ kia cũng thuận theo Phi Linh động niệm mà tan
vỡ, những thành viên của Sử Lai Khắc như là trải qua một năm thời tiết vậy,
nóng, lạnh,… Mà bên kia Đấu Linh thành viên đã bị hôn mê nằm trên chiếc nệm êm
ái mà ngủ.
Trọng tài thì đỡ hơn một chút vẫn còn tỉnh táo, Phi Linh mắt hướng nhìn về
phía trọng tài, trọng tài mới quan sát xung quanh một chút và phán định Sử Lai
Khắc dành chiến thắng.
Cả đám Sử Lai Khắc lần này lên trận như là làm cảnh vậy, ngay cả Lăng Lạc Thần
cũng bị Phi Linh cho một vố thất kinh, Hoắc Vũ Hạo cũng đồng dạng không khác
mấy. Cả hai nhưng đồng dạng là băng hệ khống chế chiến hồn sư, một người băng
nguyên tố một người cực hạn chi băng nhưng lại đem so sánh với băng của Phi
Linh lại chỉ là thứ vứt đi. Cảm nhận của họ rất nhạy cảm, rất sâu với băng.
Cũng như Mã Tiểu Đào nhạy cảm với lửa vậy.
Cường giả rất được sùng bái, mà mạnh mẽ như thế thực lực cường giả sao lại
không được yêu thích. Nhưng theo một cách nhìn nào đó thì khán giả, người quan
chiến cũng chỉ biết làm ra hai hành động duy nhất, miệng thì im lặng, khép kín
lại, mắt thì dán chặt vào nhân vật cường giả của đài thi đấu. Ngay cả một
tiếng cổ vũ cũng không có, ai trong số họ cũng cảm nhận được sức mạnh kia to
lớn đến cỡ nào, có khi nó sẽ trở thành nổi ám ảnh sau này của họ nữa là.
Đoàn tụ với những người khác song, cả đám cùng xuống đài. Vương Ngôn đi đến kế
bên Phi Linh.
-Phi Linh, ngươi đúng là mạnh mẽ. Nhưng lần nào lên cũng làm thái quá a.
Vương Ngôn thở dài nói. Thật tình mà nói, hắn chỉ là hồn vương thực lực, chỉ
có nước dậm chân tại chỗ. Phi Linh thậm chí không dùng hồn lực gì gì mà vẫn có
được chiến thắng, mà còn là chiến thắng áp đảo, một kích tất thắng.
-Ngươi đó, làm sao lại không cho ta đánh chứ? Ta đánh chưa có đủ đây.
Mã Tiểu Đào có chút uất ức nói.
-Phi Linh, vừa rồi cái kia băng khí tức là thế nào? Ta có thể cảm nhận nó còn mạnh hơn cả cực hạn chi băng của Vũ Hạo nữa.
Lăng Lạc Thần thắc mắc hỏi. Hoắc Vũ Hạo cũng gật gật đầu ý bảo là cũng muốn
biết.
-Ồ! Đấy là băng pháp tắc. Chưởng khống băng pháp tắc làm chủ băng phách thế giới. Làm sao có thể lấy cực hạn chi băng ra mà so sánh đây?
-Băng pháp tắc?
Cả đám Sử Lai Khắc nghe thế đồng thanh ngớ ngẩn. Phải biết, không phải ai của
thế giới này cũng có thể lĩnh ngộ một chút da lông của pháp tắc lực. Ví như Đế
Thiên có hơn tám mươi vạn năm, hắn mới lãnh ngộ không ít cũng không nhiều được
về cái gọi là không gian pháp tắc.
Để lại những câu hỏi mà chẳng có lấy một câu trả lời thỏa đáng, mọi người cùng
nhau trở về Tinh Hoàng khách sạn.
-Ngày mốt là thi đấu cá nhân, ai sẽ là người chiến đầu tiên?
Vương Ngôn băng khoăn hỏi Phi Linh cùng mọi người.
-Để ta đi.
Phi Linh lên tiếng nói. Nói cho cùng thì đội chính thức cũng là đội chính
thức, cũng chỉ có Mã Tiểu Đào và Lăng Lạc Thần, Phi Linh chỉ là thay thế mà
thôi, không tính. Mà hắn lại không thích phụ nữ bị thương, nhất là nữ nhân của
mình, đây là không nói Lăng Lạc Thần.
---------
Vòng mười sáu đội tiếp tục diễn ra thuận lợi, học viện Nhật Nguyệt hoàng gia
hồn đạo sư không ngoài dự đoán lại tiếp tục chiến thắng đối thủ, hơn nữa trong
trận này, hồn đế bên phía bọn họ là Mã Như Long vẫn không có ra thi đấu. Bọn
họ chỉ với sáu thành viên chính thức và một thành viên dự bị đã đủ thắng đối
thủ.
Mãi đến lúc này, bên phía học viện Nhật Nguyệt hoàng gia hồn đạo sư chỉ có ba
người chưa ra thi đấu là đội trưởng đội chính thức Mã Như Long và anh em Tiếu
Hồng Trần, Mộng Hồng Trần.
Sau một ngày nghỉ ngơi, rốt cuộc trận thi đấu cá nhân cũng bắt đầu. May mắn
lần trước do Phi Linh hạ thủ vô cùng lưu tình nên không ai là không có khả
năng lên trận.
Mà trận thi đấu cá nhân này nói chỉ mang tính tượng trưng mà thôi. Phi Linh
lên đầu tiên thì những người sau cậu chỉ có cách ngồi hưởng lợi mà thôi. Nói
trắng ra là Sử Lai Khắc đợt này lại tiếp tục làm khán giả.
Nói về cái việc tấp huấn gì gì đó thực ra chỉ kích phát tiềm năng của Sử Lai
Khắc thất quái thôi, ngay cả Hoắc Vũ Hạo cùng Vương Đông cũng không cần tham
gia, chủ yếu là cho cả hai biết được mình có tận bốn võ hồn dung hợp kỹ. Còn
về phần cuối cùng là Bối Bối, có lẽ Phi Linh trận chung kết sẽ bị động để tiềm
năng của Bối Bối được phát huy hoàn toàn. Về tiềm năng của Bối Bối, hắn thân
là lam điện phách bá vương long võ hồn, một loại thần thú võ hồn vô cùng mạnh
mẽ, mà trên con đường phát triển của Bối Bối cũng phải gắn liền với hai chữ
biến dị. Phải. Bối Bối mang trong người biến dị võ hồn, hoàng kim thánh long.
Nhưng là, hắn chưa gặp phải tình huống nguy hiểm thì tiềm lực chưa được kích
phát đi ra. Cho nên cần phải có một chút chất xúc tác nào đó.
Còn bên Đấu Linh học viện bên kia, sau trận đoàn chiến, dường như họ mất đi
hoàn toán ý chí chiến đấu. Họ nhìn Phi Linh như nhìn một con quái vật bất khả
chiến bại vậy. Mà gặp họ ngay trận đầu tiên là Phi Linh, đây không phải nói
rằng chịu thua còn dễ chịu hơn hay sao.
Đối thủ đầu tiên của Phi Linh là Khiên Nguyên, cường công hệ chiến hồn sư,
khủng trảo hùng võ hồn.
Khiên Nguyên có võ hồn khủng trảo hùng khá mạnh nhưng trong trận đoàn chiến
hắn hoàn toàn bị Phi Linh che lấp đi ưu thế ấy, không thể phát huy thực lực
của mình, nỗi uất ức trong lòng của hắn không hề kém mấy đồng đội của mình.
Nhìn thấy đối thủ của mình như thế thiếu tự tin, Phi Linh cũng cười cười. Chắc
là cậu chỉ dùng đến võ đạo của mình là đủ ăn rồi. Phi Linh nghĩ.
Trọng tài ra hiệu cho cả hai lui về sau sau đó mới hô lớn bắt đầu, hai người
sau khi lùi đến vị trí của mình, Khiên Nguyên nghe hiệu lệnh của trọng tài mà
xuất ra chính mình võ hồn.
Khiên Nguyên ngửa mặt lên trời hét dài một tiếng, cơ thể cường tráng nháy mắt
phình to, bộ quần áo của hắn không chịu nổi cơ thể khủng bố ấy cũng rác toát,
để lộ ra làn da đen bóng, cánh tay cường tráng nở rộng đồng thời giang rộng ra
hai bên, móng tay dài thành bộ móng vuốt quét xuống sàn đấu để lại mấy vạch rõ
rệt.
Mà bên phía đối diện của hắn, Phi Linh không hề làm ra động tác gì, chỉ phất
tay một cái, một thanh trường kiếm dài một mét xuất hiện trong tay cậu. Không
cần nói cũng có thể đoán được thanh kiếm này là gì. Ma Thần kiếm, trang bị cấp
một trăm ba mươi do hệ thống xuất ra. Hiện tại cấp của Phi Linh vào khoảng một
trăm ba mươi sáu, thường ngày cậu vẫn vào thập nhị cung cày kim tinh hấp thu
kinh nghiệm, nhưng mà càng lên cao kinh nghiệm yêu cầu thăng cấp lại càng
nhiều.
Xuất ra Ma Thần kiếm, ai ai cũng cảm thấy có chút vấn đề, vấn đề không phải ở
chỗ thanh kiếm, mà là ở chỗ Phi Linh tại sao lại dùng kiếm để chiến đấu. Đây
là đấu hồn đại tái, cuộc thi đấu dành cho hồn sư, mà Phi Linh thì không xuất
ra võ hồn, chỉ có một thanh kiếm.
Những lần trước, một chiêu tất sát, như vậy cũng chán lắm. Trận này Phi Linh
tự hạ thân thể nang lực mình xuống gần như một tên hồn vương cấp bậc vậy. Võ
của cậu rơi xuống khoảng năm trăm đến sáu trăm, trên thực tế thì điểm võ của
cậu đã đạt đến gần một vạn, chỉ là còn thiếu một chút mà thôi.
Khiên Nguyên chợt quát lớn một tiếng, chủ động tấn công, hồn kỹ của hắn chủ
yếu đều tăng phúc cho cơ thể và đồng thời am hiểu nhất là chiến đấu gần. Nếu
cận chiến thì so với Mã Tiểu Đào am hiểu công kích từ xa còn muốn mạnh hơn một
chút.
Hồn vương khủng trảo hùng thân cao ba thước gầm lớn một tiếng, hồn hoàn thứ
nhất trên người hắn lóe sáng, làn da sáng bóng ánh sáng màu vàng kim. Hai tay
đưa ra hai bên, búng người thẳng về phía Phi Linh.
Khiên Nguyên làm ra động tác, Phi Linh cũng không ngồi chơi, cậu phóng người
hướng về trước, tay cầm cầm Ma Thần kiếm. Tốc độ của Phi Linh giờ chỉ có băng
một tên hồn vương bình thường, có thể mới vượt trội một chút chứ bằng được với
mẫn công hệ chiến hồn sư.
Nháy mắt hai bên đã tiến hành va chạm.
Hai cái hùng trảo to lớn của Khiên Nguyên hướng thẳng về Phi Linh đập từ trên
cao xuống, mà Phi Linh thì chém kiếm từ hướng ngược lại, từ dưới lên.
Choang.
Trảo cùng kiếm va chạm, tiếng kêu vang lên. Không thể không nói về tác dụng
của thanh thần kiếm của hệ thống, nó phát triển cùng với người dùng nó, tự
thân năng lực của to lớn thì sức mạnh của kiếm cũng lớn mạnh theo, nhưng mà
Phi Linh giảm đi sức mạnh của mình cùng đồng nghĩa thanh kiếm này cũng giảm đi
uy lực vốn có. Chứ bình thường, chỉ với cái trảo trảo kia thì làm sao mà không
bị thần kiếm này chém một nhát cho đứt đoạn đây.
Một giây giằng co sau, Phi Linh dùng một chút lực, hất thẳng cái trảo của
Khiên Nguyên đi ra, thuận theo đó Khiên Nguyên cũng bay lên không trung. Phi
Linh thừa cơ đối thủ đang ở không trung khó tránh thoát công kích, Ngự kiếm
thuật một kích, hai đạo kiếm khí trùng trùng điệp điệp như hai lưỡi dao hướng
Khiên Nguyên chém tới.
Khiên Nguyên trên không trung cũng không dốt đặc gì. Thấy đòn công kích kiếm
khí kia, hắn hồn hoàn thứ ba sáng lên, thân thể biến đổi từ không màu rồi cuối
cùng là màu bạc, thân thể cũng theo thế từ ba tấc thành ba tấc năm.
Kiếm khí tới trước mặt hắn, trảo bạc chém tới đỡ đòn, va chạm song, hai luồng
kiếm khí tưởng chừng mạnh mẽ lại bị xé làm hai rồi tản đi. Khiên Nguyên rơi
xuống mặt đất, lấy lại cảnh giác.
Toàn bộ người xem xem trận đấu cũng rất thắc mắc vì sao những trận trước Phi
Linh một kích mạnh mẽ kết thúc trận đấu mà giờ lại thay đổi phương thức chiến
đấu thành như thế kịch liệt chiến.