Khi đến nơi, bọn họ giật mình phát hiện Thanh Nhã đã sớm chờ bọn họ ở cửa,
nàng vẫn mặc một bộ váy dài màu đen, nhưng dưới ánh đèn đêm, nàng lại càng
thêm sang trọng tao nhã.
-Ya, Thanh Nhã cô nương. Phiền cô rồi.
Phi Linh nhìn thấy Thanh Nhã không khỏi cười nói.
Thanh Nhã thấy cả nhóm đến tức thì vui mừng tươi cười nói:
- Hoang nghênh các vị khách quý hạ cố đến tham gia. Các vị, mời đi theo Thanh
Nhã.
Nói xong, Thanh Nhã hướng Phi Linh cười dịu dàng rồi quay đi. Phi Linh cũng
cười lại.
-Hình như từ lúc ở khách sạn đến giờ, Thanh Nhã cô nương toàn cười với Phi Linh thì phải. E là có gì đó không đúng a.
Từ Tam Thạch miệng mồm chua chát, bon chen cái miệng vào nói với Bối Bối. Mã
Tiểu Đào nghe được không khỏi nhìn Phi Linh, Phi Linh không biết phải làm gì
đành chỉ quay đầu đi nơi khác.
-Ngươi rất trăng hoa. Có bao nhiêu cô nương nữa ngươi mới vừa lòng hả?
Mã Tiểu Đào thấy thái độ đấy của Phi Linh, tức giận nhéo tai cậu mắng tóe tát.
-Tiểu Đào, ngươi không nên trách ta a. Ta chỉ giúp Thanh Nhã một chút thôi mà.
-Lại còn không còn thanh thản gọi tên người ta như vậy. Rốt cuộc là hắn đã giúp cái gì cho cô nương đó? Tiểu Từ, nói cho ta nghe.
Mã Tiểu Đào nộ hỏa chưa hết lại như bị Phi Linh lời nói làm cho búng hỏa ngày
càng gay gắt, quay sang Từ Tam Thạch nói.
-Ách, Đào tỷ. Ta không biết a. Ngươi hỏi Bối Bối đi.
Từ Tam Thạch nhìn thấy Mã Tiểu Đào tức giận không khỏi cảm thấy nổi da gà. Từ
Tam Thạch vốn trước kia vô số lần bị Mã Tiểu Đào hành hạ lúc nàng vẫn chưa
tiêu trừ được tà hỏa trong cơ thể. Nên ám ảnh là bất khả kháng đối với hắn.
Mã Tiểu Đào nghe thế là biết ngay tên này muốn giấu diếm, trán bắt đầu nổi lên
gân xanh lên, một đường, hai đường, ba đường. Nói gì thì nói, dù sao Phi Linh
là đặc thù tồn tại, mà mạnh mẽ cuốn hút phụ nữ là chuyện bình thường, vả lại
Phi Linh tốt với người ta thì ai không phải lòng đây?
Vừa đi vào vừa bị mắng, Phi Linh cũng chỉ thở dài.
Rồi cùng mọi người bước vào phòng đấu giá Tinh Quang.
Hôm nay bọn họ tiến vào cũng giống như lần đầu đến đây, mà Thanh Nhã cũng
không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng bước nhanh vào trong, đi lướt qua cả khu vực
có phòng đấu giá lần trước bọn họ đến tham gia.
Khi cả nhóm đi đến cuối đường thì thấy hai cô gái mặc váy dài màu vàng đang
tươi cười chào đón, cả hai khom người hành lễ rồi nói với Thanh Nhã vài câu,
sau đó một trong hai cô gái khẽ ấn nhẹ vào vách tường bên cạnh.
Ngay sau đó, trên vách tường bỗng nhiên lóe sáng, từng hoa văn ánh sáng kỳ lạ
xuất hiện rồi ổn định.
Cô gái ấy đặt bàn tay mình vào vòng sáng, sau đó vách tường từ từ tách ra, để
lộ một lối đi ẩn giấu bên trong.
Lối đi này hoàn toàn khác với con đường tiến vào ban đầu, nó không rực rỡ như
thế mà chỉ mang một màu trắng trong veo, có điều nó không phải màu trắng lạnh
lùng băng giá mà mang đến một cảm giác vô cùng dịu dàng ấm áp.
Bất kể là lối đi hay vách đường đều được lót ngọc thạch như các cửa hàng bên
ngoài, có điều những mảnh ngọc thạch này còn mang theo những hoa văn kỳ lạ,
tuy không thể nhìn rõ những hoa văn đấy là gì nhưng rõ ràng khác xa so với con
đường bên ngoài.
Thanh Nhã nhẹ giọng giải thích:
- Đây là lối vào sảnh đấu giá cao cấp nhất của chúng tôi. Chỉ có những khách
tôn quý nhất mới được bước vào. Hôm nay tôi cũng nhờ các vị mà được hưởng
phúc, nếu không với cấp bậc hiện giờ của tôi, hoàn toàn không có tư cách bước
vào đây.
Thanh Nhã nhẹ giọng giải thích:
- Đây là lối vào sảnh đấu giá cao cấp nhất của chúng tôi. Chỉ có những khách
tôn quý nhất mới được bước vào. Hôm nay tôi cũng nhờ các vị mà được hưởng
phúc, nếu không với cấp bậc hiện giờ của tôi, hoàn toàn không có tư cách bước
vào đây.
Lúc này cả nhóm đã đi gần hết con đường, bên cạnh xuất hiện hai cô gái chừng
mười tám, mười chín tuổi mặc váy dài màu vàng tươi cười chào đón.
Cách đó không xa là một cánh cửa nhỏ, Thanh Nhã dẫn bọn họ bước vào cánh cửa
có viết số bảy.
Căn phòng này rộng chừng hai trăm thước vuông. Bên trong được trang trí vô
cùng xa hoa. Bất kể là gỗ hay ngọc được sử dụng ở đây đều là những thứ xa xỉ.
Nhưng cho dù vật liệu dùng đều là thứ quý hiếm nhưng lại mang đến cho mọi
người cảm giác vô cùng tao nhã, không thể không lên tiếng khen ngợi.
Đây chính là sảnh số bảy trong phòng đấu giá cao cấp nhất ở đây.
Gian phòng này có hình chữ nhật, bốn vách tường được làm bằng một thứ gì đó
trong suốt lấp lánh, nhưng bên trên lại không có vật trang trí gì.
Bước vào một chút nữa, trước mặt mọi người xuất hiện một cái ghế sô pha thật
lớn, tuy nhiên không biết nó được bọc bằng lớp da thú gì nhưng lại vô cùng mềm
mại. Ngồi lên liền cảm thấy thoải mái và vững vàng.
Một cái ghế sô pha này rộng đến mức có thể chứa ít nhất hai mươi người, trên
chiếc bàn ngọc phía trước thì bày đầy các loại đồ ăn thức uống. Hoắc Vũ Hạo
đến gần quan sát thì bất ngờ nhận ra trong những đĩa hoa quả kia có cả những
loại trái cây mà hắn chưa từng biết đến.
Mọi người bắt đầu ngồi xuống ghê sô pha, cô nàng Đấu Gia Sư Thanh Nhã và hai
cô gái mặc váy dài màu vàng cùng đứng sang một bên, Thanh Nhã đứng ngay bên
cạnh ghế sô pha mỉm cười nói:
-Để tôi giải thích cho các vị khách quý nghe một chút về quy tắc của buổi đấu giá này.
Cô vừa dứt lời lập tức xoay người sang ra hiệu cho hai cô gái mặc váy vàng bên
cạnh.
Một trong hai cô gái đó bước đến vách tường sáng loáng khẽ ấn một cái, sau đó
vách tường tỏa ra một vầng sáng dịu dàng, quầng sáng đó dần dần trở nên rực
rỡ, cuối cùng, vách tường ấy hóa thành một cái màn hình thật lớn.
Hoắc Vũ Hạo vừa thấy một màn kia liền quay sang nhìn Hòa Thái Đầu, còn Hòa
Thái Đầu thì không kềm được mà lên tiếng hỏi:
-Đây là Hồn Đạo Khí?
Thanh Nhã gật đầu nói:
- Đây là màn hình ánh sáng được phòng đấu giá chúng tôi đặt đế quốc Nhật
Nguyệt chế tạo riêng. Nó có thể thông qua một phương thức đặc biệt truyền hình
ảnh đến cho chúng ta xem, mà khi sử dụng nó chúng ta không cần rót hồn lực vào
do hạt nhân của nó được chế tạo từ một kim loại đặc biệt chỉ có ở đế quốc Nhật
Nguyệt.
Cô vừa nói xong, không chỉ Hoắc Vũ Hạo và Hòa Thái Đầu mà những người còn
lại của học viện Sử Lai Khắc đều cực kỳ chấn động. Tuy nói đấy là hồn đạo khí
nhưng họ lại liên tưởng đến cổ máy to lớn lúc trước Phi Linh đã tạo ra lúc
chuẩn bị đến đây. Có phải đó là cũng là đạo khí hay không? Làm sao mà Phi Linh
lại tạo ra được nó từ hư không mà không thông qua lắp ráp gì?
Màn hình ánh sáng dần dần trở nên rõ ràng, ở rìa xung quanh hiện ra những hình
vẽ khác nhau, chính giữa là một khung cảnh một bục đấu giá, bục đấu giá này
nhìn không có vẻ lớn nhưng lại hiện ra vô cùng rõ ràng trên màn hình.
Thanh Nhã nói:
- Vì để bảo vệ sự riêng tư của các vị khách quý nên mỗi người đến tham dự đều
ở một phòng riêng, cũng giống như gian phòng của các vị đây. Đấu gia sẽ bắt
đầu từ xa. Tôi là người phụ trách giải thích từng vật phẩm còn nhiệm vụ báo
giá là của hai cô gái đứng bên cạnh đây.
- Các vị nếu cần cứ việc ra giá. Còn đồ ăn thức uống ở đây đều miễn phí. Sau
khi đấu giá xong, vật phẩm cũng sẽ được mang thẳng đến đây và thu tiền. Tạm
thời các vị có thể ăn uống một chút, lát sau buổi đấu giá sẽ bắt đầu.
Mọi người đều vừa mới ăn cơm xong nên không có hứng thú với các món ăn, có
điều đồ uống lại vô cùng hấp dẫn.