Đừng nói là trọng tài, coi như là cao cấp hồn sư, các lão sư, hồn đạo sư học
viện ở đây, cũng không ai gặp gỡ võ hồn có thể tiến hóa trong chiến đấu. Hơn
nữa, uy lực sau khi tiến hóa lại tăng cường nhiều như vậy. Lại nắm giữ vượt
cấp đánh địch. Phải biết, Vũ Mộng Địch tuy rằng tu vi chỉ có năm mươi ba cấp,
nhưng dựa vào tự thân thiên sứ võ hồn cường đại, đủ để cùng đỉnh cao cấp bậc
hồn vương đối kháng. Nhưng chính lại bại bởi sự phối hợp Từ Tam Thạch cùng
Giang Nam Nam. Dù cho nhìn qua Từ Tam Thạch là bị trọng thương, nếu như vật
lộn sống mái, kết quả vẫn rất khó nói, có thể cuộc tranh tài này dù sao là tứ
hoàn thắng ngũ hoàn. Đây cũng không phải là đoàn chiến, là hai đối với hai.
Chính Thiên chiến đội, đội trưởng Diệp Vô Tình đến hết thảy đội viên, sắc mặt
tất cả đều âm trầm đáng sợ. Nguyên bản trong lòng tràn đầy hi vọng chiến thắng
Sử Lai Khắc học viện, hiện tại nhưng như là bị một chậu nước đá xói ướt từ đầu
đến chân.
Sử Lai Khắc học viện khu chờ chiến.
-Được rồi, mọi người trước tiên đừng hưng phấn. Đón lấy chúng ta đem tao ngộ càng nhiều cảnh khốn khó.
Bối Bối vỗ vỗ tay thu hút chú ý của mọi người.
-Trận đầu chúng ta thắng. Thương thế của hắn cùng nguyên khí, cần điều dưỡng thời gian bao lâu ta cũng không biết. Hắn trước đây cùng ta nói qua, nếu như có cái gì kích thích có thể làm cho hắn mạnh mẽ đột phá phong ấn, mặc dù sẽ tạm thời trở nên mạnh mẽ, nhưng đối với thân thể tổn thương rất lớn, tiêu hao tiềm năng. Nam Nam, nếu như nếu có thể, ngươi có thể hay không trước tiên đưa hắn về đi nghỉ ngơi? Nơi này không thích hợp hắn tĩnh dưỡng.
Nếu như là thường ngày, Giang Nam Nam nhất định sẽ không chút do dự từ chối,
nhưng là bây giờ hồi tưởng Từ Tam Thạch vừa nãy cùng mình nói câu nói sau
cùng. Nàng không ngờ lại quỷ thần xui khiến gật đầu. Đáp ứng. Đem Từ Tam
Thạch cánh tay khoát lên chính mình trên bả vai đi ra ngoài.
-Cần gì nghỉ ngơi đây? Hắn đã hoàn thành yêu cầu của ta. Để ta hồi phục cho hắn. Nam Nam, ngươi cũng lại đây. Ta khôi phục hồn lực giúp ngươi.
Phi Linh vội khoác tay, bảo Nam Nam dừng lại. Nghe thế Nam Nam cũng dừng lại,
biết Phi Linh có khả năng chữa lành vết thương như lần giám sát trước. Nhưng
Bối Bối lại can Phi Linh lại. Nhìn Bối Bối một chút, hiểu ý của hắn, cậu cũng
thôi không làm. Giang Nam Nam thì không hiểu nhưng bị Bối Bối một lần nữa bảo
quay về nên vẫn dắt Từ Tam Thạch đi.
-Mời song phương trận đội viên thi đấu trận thứ hai lên sân khấu.
Trên đài, trọng tài thanh âm đem Sử Lai Khắc học viện mọi người từ hưng phấn
kéo trở về. Vốn dĩ vẫn còn một trận mà Sử Lai Khắc thất quái phải đấu thêm
nhưng không biết là Bối Bối sẽ chọn người nào ra sân.
Ánh mắt của mọi người theo bản năng nhìn về phía Bối Bối, liền ngay cả Vương
Ngôn cũng là như thế. Trận đầu bài trận đã chứng minh ánh mắt của Bối Bối.
Bối Bối trong lòng sớm có lập kế hoạch, thấp giọng nói:
-Trận đầu chúng ta thắng. Thái Đầu, Tiêu Tiêu, trận thứ hai hai người các ngươi trên. Không cần có áp lực tâm lý gì, làm hết sức, tự thân an toàn đảm bảo.
Nói xong, Bối Bối nhìn sang Phi Linh. Phi Linh cũng gật đầu đồng ý. Đùa. Phi
Linh xuất quân còn không giải quyết được nữa thì phải nói là phế a.
Hòa Thái Đầu cùng Tiêu Tiêu liếc mắt nhìn nhau, bọn họ lập tức sẽ hiểu Bối Bối
dụng ý, dựa theo Bối Bối thuyết pháp, này trận thứ hai, hiển nhiên là đã
chuẩn bị bỏ qua. Để bọn hắn ra trận chỉ là vì tiêu hao đối thủ chí ít một tên
hồn vương. Không thể nghi ngờ, Bối Bối chiến thuật là hoàn toàn chính xác.
Hiện tại Lăng Lạc Thần cùng Mã Tiểu Đào thì không có ở đây, không phải nguyên
nhân không muốn lên mà là không được lên. Phi Linh có dặn dò phải ở khách sạn
trận này.
Thế nhưng, Hòa Thái Đầu cùng Tiêu Tiêu trong lòng chiến ý cũng đồng dạng
không thể yếu so những người khác a! Hai người tại cái nhìn kia nhìn nhau bên
trong, đều thấy được nơi sâu xa không chịu thua mãnh liệt trong đáy mắt.
Phi Linh thấy Tiêu Tiêu cùng Hòa Thái Đầu có vẻ khó chấp nhận. Tay xoa xoa đầu
Tiêu Tiêu, tay còn lại đặt lên vai Hòa Thái Đầu.
-Các ngươi không cần phải làm như thế. Ta hiểu các ngươi rất muốn chiến thắng, nhưng không cần phải cố quá. Trong đám bảy người các ngươi, ta lo lắng nhất là hai người các ngươi. Yên tâm, trong lúc nguy hiểm ta sẽ bí mật giúp các ngươi tránh nguy hiểm nhưng nếu cảm thấy cơ thể không ổn thì xin trọng tài từ bỏ. Nghe rõ chưa?
Phi Linh cười cười nói.
Hòa Thái Đầu cùng Phi Linh nhìn nhau một chút, hắn sắc mặt có vẻ hơi ngưng
trọng, nhưng nhưng vẫn là dùng sức gật đầu.
Tiêu Tiêu theo tiếng liền có vẻ hơi có lệ. Nhưng cuối cùng cũng coi như cố nén
không có phản bác.
-Nỗ lực lên. Sử Lai Khắc vinh quang, là chúc cho chúng ta.
Hòa Thái Đầu cùng Tiêu Tiêu. Bọn họ vừa mới đi ra, Bối Bối liền xoay người lại
đối mặt Phi Linh:
-Phi Linh, dù có chuyện gì, dù thắng hay thua ở trận này thì mong ngươi kiềm chế lại. Đừng gây ảnh hưởng nhiều. Mọi người sẽ chú ý đến ngươi đấy.
-Cái này ta không chắc. Nếu bọn chúng làm thương tổn nặng đến các người thì ta, nhất định cho chúng thấy thế nào là sợ hãi. Các ngươi dù sao cũng là người ta cần phải bảo vệ.
Phi Linh thanh âm âm trầm nhìn Bối Bối, sau đó, mặt quay đi nhìn đội trưởng
của Chính Thiên cao cấp hồn sư học viện Diệp Vô Tình, hàn quang trong mắt lóe
lên.
Bối Bối chỉ trả lời lại Phi Linh bằng một cái thở dài. Ngươi nói sao chứ nhưng
đây là thi đấu a! Không bị thương thì còn gọi gì là đại tái xưa nay. Nếu bị
thương như ngươi nói thì chắc ngươi quét sạch cái khu thi đấu này luôn quá.
Bối Bối nhưng là biết sức mạnh của Phi Linh thông qua gia gia của mình, Mục
lão. Đến giờ cũng không hết kinh sợ về chuyện của Phi Linh.
Nhìn chăm chú trên đài thi đấu, Bối Bối dần dần nhíu mày. Trên mặt thần sắc
cũng trở nên càng ngày càng ngưng trọng. Bởi vì hắn phát hiện, đối thủ so
với mình tưởng tượng càng khó đối phó hơn. Chính Thiên học viện đội trưởng,
không ngờ lại không có ở trận chiến thứ hai ra trận.
Hòa Thái Đầu cùng Tiêu Tiêu đi tới thi đấu trên đài, mặt ngoài hàm hậu Thái
Đầu ngay lập tức sẽ làm cùng Từ Tam Thạch giống nhau như đúc sự tình, hướng về
đối diện đã lên đài hai tên Chính Thiên học viện đội viên cao giọng nói:
-Sử Lai Khắc học viện, Hòa Thái Đầu.
Tiêu Tiêu lập tức theo bản năng kế tiếp hô:
-Tiêu Tiêu.
Đối diện hai tên đội viên Chính Thiên nhìn thấy Hòa Thái Đầu, thần sắc đều rõ
ràng hơi khác thường, Hòa Thái Đầu da ngăm đen, nói như vậy có thể là chỉ
có Nhật nguyệt đế quốc mới có. Nhưng lúc này hắn nhưng là xuất hiện ở Sử Lai
Khắc học viện. Ngày đó Hòa Thái Đầu dựa vào hồn đạo pháo đài chiến pháp mạnh
mẽ cứng rắn áp chế hồn vương cấp bậc Trầm Sách, đến nay làm người ký ức chưa
phai.
-Chính Thiên học viện, Đường Tiêu Lệ.
-Chính Thiên học viện, Huyết Lang.
Hai tên đội viên Chính Thiên từng người báo tên. Đường Tiêu Lệ vóc người kiên
cường, cái đầu rất cao, nhưng cũng hoàn toàn không quá mức cường tráng. Nhưng
hắn có một đôi mắt lại đặc biệt có thần, đáy mắt nơi sâu xa mơ hồ có tử quang
lấp loé.
Huyết Lang thân thua kém Đường Tiêu Lệ một ít, nhưng cũng muốn khôi ngô
nhiều, vai rộng rãi, cánh tay tráng kiện, thậm chí có thể cùng Hòa Thái Đầu so
sánh. Nhưng là hắn đã hai mươi tuổi mới so sánh với mười lăm tuổi Hòa Thái
Đầu.
Đường Tiêu Lệ cùng Huyết Lang nhìn Hòa Thái Đầu, chỉ là thoáng vô cùng kinh
ngạc, nhưng khi bọn hắn ánh mắt rơi vào Tiêu Tiêu trên người lúc liền không
chỉ đơn giản là vô cùng kinh ngạc.
Trước đây bọn họ cũng ở khu nghỉ ngơi thấy qua Tiêu Tiêu trong cuộc tranh
tài. Nhưng Tiêu Tiêu ra trận hai lần, nàng đều không có làm gì. Cho nên không
có ai biết năng lực của nàng là gì.
Tiêu Tiêu vốn là không tới mười hai tuổi, so với Hoắc Vũ Hạo chỉ là hơi lớn
một chút mà thôi, hơn nữa nàng thiên sinh nhỏ nhắn, nhìn qua căn bản là chỉ
là con nít mà thôi. Nói nàng không tới mười tuổi đều có người tin. Lúc này ở
thi đấu trên đài, hơn nữa có Hòa Thái Đầu to con ở bên cạnh. Cái cảm giác so
sánh thật là muốn mạnh hơn hẳn.
Đường Tiêu Lệ cùng Huyết Lang tuy rằng nóng lòng thu được thắng lợi ở cuộc
tranh tài này, nhưng nhìn Tiêu Tiêu bọn họ nhưng đều có cảm giác không nỡ hạ
thủ. Hai người mục tiêu không hẹn đều đặt ở Hòa Thái Đầu. Còn Tiêu Tiêu lúc
trước đã từng biểu hiện ra sáu cái hồn hoàn, hai người trong lòng đều chẳng
thèm ngó tới. Một cô bé nhỏ như vậy nếu có thể trở thành hồn đế, bọn họ có thể
trực tiếp tự sát cho rồi.
Lúc bị Tiêu Tiêu mê hoặc về phần tuổi tác, bọn họ nhưng là quên một chuyện, đó
chính là, Tiêu Tiêu bất luận tuổi làm sao, nàng cũng xuất thân từ Sử Lai Khắc
học viện, là Sử Lai Khắc học viện tuyển ra tham gia trận thi đấu.
Trọng tài nhìn Tiêu Tiêu đều có chút không đành lòng, nhưng thi đấu chính là
thi đấu, ra hiệu song phương lùi về sau đến thi đấu bên đài duyên, tay phải
giơ lên, hét lớn một tiếng:
-Thi đấu bắt đầu.
Song phương trước tiên từng người thả ra võ hồn, Tiêu Tiêu hai cái màu vàng
trăm năm hồn hoàn rốt cục không chỗ nào giấu diếm đã xuất hiện ở trên đài
thi đấu, muôn người chú ý.