------
:v Xin lỗi mọi người a~. Bừa giờ laptop ta hư nguồn, thành ra không viết tiếp
được... chương hôm nay đây
-----------
Và như vậy, cả ba người dùng xong bữa sáng và bắt đầu lên đường.
~Thành Edis~
Tại trung tâm thành phố, căn nhà lớn dành cho người bảo vệ thành Edis được
thiết kế ở đó. Và có thể nói, đây là nhà dành cho thành chủ. Cũng không còn
phải nói nhiều nữa, vì đây là nơi ở của người vừa đánh đuổi một vị Á Thần và
trở thành vị thành chủ mới, Luo Hao.
Nhưng cái đáng nói ở đây, không phải là vị trí hay địa vị của căn nhà trong
lòng người dân nơi này, mà là tại một căn phòng bên trong nó. Nó từng là phòng
của Eriserine và Illyasviel. Dùng từ “từng” không hề sai, vì hai người họ đã
rời đi và chỉ để lại một bức thư trên chiếc bàn gỗ sần sùi.
Cánh cửa gỗ mục hé mở dần ra, một cô gái mang vẻ đẹp Châu Âu với mái tóc vàng
kim và thân hình nhỏ nhắn, Alice bước vào phòng. Vì từ sáng đến giờ cũng trôi
qua khá lâu và thời gian sinh hoạt của Eriserine và Illyasviel cũng khá sớm,
tuy nhiên, Alice lại không thấy hai người rời khỏi phòng, nên cô đã tò mò và
đến thăm.
Khung cảnh trước mắt cô không hề có một bóng người, thứ đập vào mắt cô chỉ có
mỗi bức thư với vài dòng chữ ngắn ngủi.
Alice cầm bức thư ấy lên và dõi mắt theo từng dòng chữ trong khi trên trán đồ
một giọt mồ hôi. Sau đó, cô ấy xoay người và chạy khỏi phòng trong khi lớn
giọng.
“Alex! Alex!”
Lá thư từ từ chao đảo trong không khí và nhẹ nhàng rơi xuống bàn.
Tuy nhiên, Alice lại một lần nữa quay lại phòng và mang theo bức theo bên
mình. Có lẽ cô ấy đã hoảng hốt đến mức trượt tay làm rơi bức thư, nhưng Alice
đã nhận ra và quay lại lấy nó.
~
Alice nhanh chóng đến phòng của Alexander và báo cho anh biết về bức thư cùng
với tình hình hiện tại. Và tất nhiên, cô chưa cho Luo Hao hay Aisha biết
chuyện này.
Dù Alice có giấu chuyện này đi chăng nữa, thì việc Eriserine và Illyasviel
vắng bóng một lúc cũng đã là một điều bất thường.
Alexander chấp tay đặt lên trán và bắt đầu trầm ngâm. Vẻ ngoài của anh trở nên
âm trầm hơn nhiều. Có lẽ là anh ta đang cực kỳ bức rứt và không thể trụt được
cơn bực tức trong người.
“Lão già chết tiệt đó, hắn tính làm cái trò gì đây?”
Alexander lầm bầm trong miệng. Chưa cần suy nghĩ nhiều, thì anh ta cũng đoán
được thái độ của Luo Hao ra sao khi nghe được tin này, chắc chắn là khinh bỉ
và nhiều thứ khác rồi. Aisha có lẽ không nghĩ xấu gì, vì tính cách khá điềm
đạm, nên cách nghĩ sẽ đi theo một chiều hướng khác so với người coi bản thân
là chính nghĩa như Luo Hao.
Alice ngồi xuống kế bên Alexander và nhìn cậu, rồi sau đó, cô mở miệng.
“Có khi nào anh ta đi tìm hai Sát Thần giả Kusanagi Godou và Salvatore Doni
không?”
Cô gợi ý. Với tính cách của Phi Linh, Alice có hiểu sơ một chút, cậu chưa bao
giờ thất hứa với cô, nên có lẽ, Phi Linh chỉ đang đi tìm kiếm những người còn
lại để gom góp lực lượng.
“Có lẽ là thế. Nhưng chuyện này có khi còn khó hơn lên trời… không phải lão ta
đã nói rằng Thần linh ở thời đại này là nguyên gốc sao? Lông nhông ngoài kia
chỉ tỏ rước tử thần về…”
Alexander ngẩng mặt lên và nêu quan điểm. Ngay từ đầu, việc đi chung cũng đã
quá sức đối với sức mạnh của một vị Thần. Lúc này đây, Alexander nhận thấy bản
thân yếu đuối không khác gì người thường khi so sánh với Thần linh. Đây là
Thần linh, không phải Dị thần, sức mạnh của họ là hoàn toàn khác xa. Dù Quyền
Năng cậu có được từ những Dị Thần mình đã giết, chúng không khác gì muỗi chích
inox cả.
Quá nhỏ bé.
Đúng lúc Alexander và Alice đang suy nghĩ, một bóng người bước qua phòng của
hai người.
“Hai người đang làm gì thế?”
Cô gái với làn da nâu sáng cùng mái tóc ngắn ngang gáy màu đen bên trong chiếc
áo choàng trắng rộng. Cô từ từ bước cùng bộ ngực sữa với dáng hình chuẩn không
cần chỉnh. Đó là Aisha, một Sát Thần giả với danh hiệu Thánh Nữ.
“Aisha-san, đúng lúc quá. Tôi có chuyện cần nói với cô.”
Alice cười nhẹ và nói. Nghe được điều đó, Aisha ngồi xuống và lắng nghe những
gì Alice sắp sửa nói.
…
“Ra là vậy.”
Aisha gật đầu trong khi vắt tay lên cằm đồng thời tay còn lại của cô khoanh
lại và khiến cho bộ ngực của cô nảy lên vài lần sau khi nghe xong mọi chuyện.
Alice nhìn vào liền cảm thấy hơi khó chịu một chút.
“Tôi không nghĩ, giấu chuyện này sẽ có ích lợi gì.”
“Tôi biết điều đó... nhưng cái cần nghĩ ở đây, là phải làm thế nào trong thời
gian tới đây. Chúng ta không thể ngồi yên để thời gian trôi đi trong vô ích
được.”
Sau khi nghe xong lời của Aisha, Alexander nói. Mọi chuyện dần trở nên khó
giải quyết dù đã có thêm một người cùng suy nghĩ.
“Cũng không thể làm gì khác được cả. Lúc này, chúng ta chỉ có thể đứng nhìn
anh ta tìm kiếm hay thứ gì đó khiến anh ta không về đây. Ít nhất, nếu muốn làm
gì đó, thì hãy giúp Luo Hao lúc cô ta cần… mà chắc cô ta cũng không cần đâu
nhỉ…”
“Ờ…”
Nhắc đến Luo Hao, Alexander lại trưng ra bộ mặt poker. Dường như, anh ta chẳng
còn lời nào để nói với tính cách ương ngạnh của vị giáo chủ ma giáo kia cả.
Alice tuy thông minh ngang ngửa với Alexander, vì cả hai đều từng là đối thủ
của nhau, nhưng cả hai cũng không thể nghĩ ra phương hướng giải quyết vấn đề
này. Đối với bên ngoài, chẳng ai trong bọn họ biết được sẽ có nguy cơ gì chờ
đợi họ khi ở ngoài đó quá lâu cả, Voban chính là ví dụ điển hình, ngay cả Luo
Hao cũng suýt nữa không toàn mạng.
Những Sát Thần giả từng đứng trên đỉnh của nhân loại, giờ chỉ còn có thể ngồi
đó và bất lực. Đối với bất kỳ ai, chuyện này quả thật khó mà tiếp thu, tuy
nhiên, dù muốn hay không, sự đình trệ vẫn cứ diễn ra.
Và phải chăng, một sự kiện kinh khủng nào đó đang chờ đợi mọi người?
---------
Tại bìa rừng nào đó cách xa thành phố Uruk lẫn Edis. Ở đó, có ba bóng đang núp
phía sau một bụi rậm trong khi đang xóa hiện diện của bản thân. Dường như họ
đang chú ý đến thứ gì đó đang ở phía ngoài bụi rậm.
Mà bên ngoài bụi rậm, có hàng tá những con ma thú với hình dáng khổng lồ
khoảng 3m trở lên. Chưa kể đến khả năng thao túng ma lực, chúng còn có cả sức
mạnh thể chất mà người thường có mơ cũng đừng nghĩ sống sót khi chúng đã cho
một đòn trực diện.
Dĩ nhiên, ba người này không phải ai khác ngoài ba nhân vật chính của chúng ta
cả. Phi Linh cùng với vợ con mình, Eri và Illyasviel.
Có vẻ như, để bắt đầu cho chuyến hành trình tìm hiểu về lịch sử thế giới được
hình thành, Phi Linh đã chọn việc điều tra ngọn nguồn của đám ma thú xuất hiện
như hằng hà sa số.
Vì sao lại như vậy?
Rất đơn giản thôi. Chiếu theo lịch sử Trước Công Nguyên, sự tồn tại của những
sinh vật huyền bí đúng như kraken hay những thứ đại loại như thế vẫn được đề
cập, nhưng đối với bọn ma thú này thì không hề. Dù có Phi Linh từng xem qua
rất nhiều sử sách và huyền thoại về những sinh vật huyền bí, tuy nhiên, vẫn
chỉ một kết quả…
Không một chút manh mối nào!
Ma thú, đơn thuần để diễn giải, thì nó chính là những con thú sở hữu trong
mình ma lực sau khi bị biến dạng. Sở hữu ma lực và cơ thể đã biến dạng là
những đặc điểm của ma thú đối với loài thú thông thường mà các bạn thường thấy
ở sở thú.
Dù là kiến thức lẫn trải nghiệm, Phi Linh đều chưa gặp những giống loài ma thú
như thế. Cậu đã gặp qua các loài sở hữu ma lực cường đại như Thánh Thú, Quỷ,…
nhưng đối với bọn ma thú có chút khác biệt.
Hơn nữa, bọn ma thú tấn công không phải do bản năng, dường như chúng có một
mối thù hờn sâu sắc với con người, nên sát lực từ chúng tỏa ra đối với con
người là nhất định.
“Sao mình có cảm giác, bọn ma thú là do cùng một nguyên nhân gây ra vậy…”
Phi Linh lầm bầm trong miệng. Suy xét thật kỹ, không phải không có nguyên do
khi Phi Linh nói điều đó. Vì chính Nghịch Thời đã làm thời gian bị rối loạn và
đưa cậu cũng như Sát Thần giả quay về thời điểm vô định này. Thêm nữa, nếu
tính vào nhiều điểm vô lý, chúng ta có thể thấy được rằng thời điểm này vô
cùng hỗn loạn. Nói đơn giản, thời điểm hiện tại bao gồm rất nhiều sự kiện và
mốc thời gian bị pha tạp đến mức kinh dị.
Có một điều khiến Phi Linh phải khựng lại khi tiếp tục điều tra căn nguyên.
Cậu phải bắt đầu từ đâu đây?
Ngay từ đâu, nguyên do gây ra Nghịch Thời đã mơ hồ, vì kể cả khi trảm sát
nhiều Dị Thần như thế đi nữa, thì cũng chưa đủ để gây ra một lỗ hỏng đủ lớn và
khiến mọi thứ quay cuồng. Vì lẽ đó, ắt hẳn phải có thứ gì đó gây ra dị tượng
này, hơn nữa, nó sẽ còn là một thứ rất khó xử lý.
“Ma~, nếu đã có thù địch với nhân loại như thế, thì nhân loại cũng nên bắt đầu
đáp trả nhỉ.”
Phi Linh siết chặt nắm đấm, âm thanh xương cốt vang lên, trong mắt Phi Linh
tỏa ra một lương sát ý nhất định. Có lẽ Phi Linh sắp sửa mở đầu một trận giao
chiến.
“Không sao đâu, Phi Linh. Nếu được, Illya cũng sẽ giúp.”
Trông thấy Phi Linh biểu hiện uy thế mạnh mẽ như vậy, Illyasviel thể hiện sức
mạnh của mình bằng cách giang hai tay theo một góc vuông và nắm đấm hướng lên
trời. Phi Linh cười và khen Illyasviel.
“Illya giỏi lắm. Nhưng, an toàn của Illya còn khiến ta lo nhiều hơn đấy. Thế
nên, Illya hãy ở lại chơi với Eri đi. Một mình ta là đủ rồi.”
“Xì. Illya cũng mạnh mà. Phi Linh cứ đánh đi. Illya ở đây hỗ trợ là được.”
Illyasviel phồng má bướng bỉnh. Phi Linh cười khổ trong khi nhìn vẻ cứng đầu
của cô bé. Thế rồi, Phi Linh quyết định.
“Cũng được. Eri, trông chừng Illya giúp anh nhé. Tí nữa sẽ có món thịt chiên
lăn bột đây.”
“Nhớ đấy.”
Eriserine nghe thấy thức ăn liên đáp lại cậu.
Và như thế, công cuộc tìm kiếm sự thật ẩn đằng sau những sinh vật huyền bí
mang nổi hận thù sâu sắc với nhân loại chính thức bắt đầu, cùng với món thịt
chiên sắp sửa ra lò nữa…