Bạn


Sau một hồi lâu đánh tay đôi, trời đã tối. Chỉ còn mỗi ánh trăng soi sáng từng
giọt mồ hôi chảy trên người của hai người. Một vị vua với bộ giáp vàng kim áng
lên vầng sáng của trăng sáng. Người còn lại, thân trên của cậu đã lõa lồ ra
một cơ thể săn chắc. Dường như cả hai người đều có một trận so đấu vô cùng máu
lửa, đến mức người nào người nấy đều kiệt sức.

Vị vua mang bộ giáp hoàng kim thở hồng hộc và nhìn người kia trong khi miệng
nhếch lên một nụ cười khoái chí. Có vẻ như vị vua này đã có một niềm vui khi
chiến đấu với vị đối thủ này.

Người kia cũng không khác vị vua, mỗi hơi thở của cậu đều nặng nề vô cùng, như
thể mọi áp lực đang dồn nén lên lá phổi của cậu vậy. Thế nhưng, cậu lại không
hề oán trách gì cả. Sau cùng, trận đấu này khiến cậu rất sảng khoái.

“Ngươi khá lắm, ép ta phải đánh đến thế này chỉ có mỗi bạn của ta thôi… ngươi
tên gì?”

“… Phi Linh.”

“Được lắm, Phi Linh. Ta sẽ nhớ cái tên này. Ngươi xứng đáng có được điều đó.
Tuy nhiên, ta sẽ kết thúc ngươi tại đây.”

“Anh có vẻ tự tin rằng có thể giết tôi dễ như vậy sao, Gilgamesh?”

Phi Linh cười khổ nói. Nói thì nói như vậy, nhưng cậu đang sợ Gilgamesh còn
con bài tẩy nào đó chưa dùng ra đủ để giết cậu đây.

Nói đến đây, trên tay Gilgamesh xuất hiện một vầng sáng. Đó là một chiếc chìa
khóa bằng vàng nguyên chất với hình dạng kỳ lạ cầm rất vừa tay. Phi Linh trông
thấy chiếc chìa khóa đó liền có một cảm giác không lành.

Chỉ một động tác nhẹ nhàng mở khóa, Gilgamesh đã tạo ra vô số mạch ma thuật từ
chiếc chìa khóa ấy phát ra và hướng thẳng lên trời cao. Vô số mạch ma thuật
màu đỏ tươi cực kỳ mờ ảo.

Cảm giác hủy diệt càng lúc càng đến gần, Phi Linh rợn cả sống lưng vì nó. Và
cậu quyết định tạo ra cây cùng bằng vàng với dây cung phát sáng trong lượng ma
lực nhìn như vô tận.

“Làm một đòn cuối đi thôi, Phi Linh!”

Gilgamesh quát lớn và đồng thời, những mạch ma thuật kia nhanh chóng quay về
chiếc chìa khóa vàng. Chính chiếc chìa khóa cũng biến mất ngay sau đó, trong
chiếc vòng vàng lăn tăn sóng gợn.

Phi Linh tròn xoe con mắt nhìn vào thanh bảo khí vừa xuất hiện. Cậu không thể
nhận ra nó. Đó là một thứ vũ khí mang trong mình sức hủy diệt kinh khủng.
Gilgamesh nắm chặt cán kiếm của nó và mở miệng. Thân kiếm có sự pha trộn của
màu đen và đỏ, màu vàng của cán kiếm.

“Thức tỉnh đi, Ea!”

Và rồi, một luồng lực lượng khổng lồ bạo phát từ thanh bảo khí đó, thân kiếm
hình trụ tròn bắt đầu xoay tròn và tạo ra súc mạnh tựa như vũ bão. Lực lượng
bộc phát ra đập vào mặt Phi Linh, cậu cảm nhận được sự khủng bố từ nó và cậu
bắt đầu run lên.

“Nếu ngươi còn có chiếu số gì thì hãy mang ra đi. Nếu không, sẽ chẳng còn cơ
hội nữa đâu.”

Giọng nói lúc này của Gilgamesh rất uy nghiêm. Đây là sức mạnh của môt bậc đế
vương, một người hùng mạnh đứng đầu trên mọi anh hùng, khí thế của Gilgamesh.

“… Được thôi. Và tôi sẽ là người thắng cuộc, Gilgamesh!”

Phi Linh quát lớn. Gilgamesh nghe được như vậy, liền mỉm cười đáp lại. Sau đó,
anh ta thấp người xuống và đưa thanh Ea về một bên. Gilgamesh đã sẵn sàng để
công kích.

Còn Phi linh, cậu cũng nhanh chóng chuẩn bị nghênh chiến. Cậu bắt đầu niệm chú
để sử dụng mạnh chóng lại sự hủy diệt của thanh Ea kia.

“Lưu ý đến khế ước và phục tùng ta, hắc ám, băng và tuyết, nữ hoàng của sự bất
diệt!

Sự yên lặng mời gọi, ngục tù ngàn năm của hoa hồng trắng trắng chớm nổ trong
cõi thứ nguyên!

Đến đây nào, bóng tối bất diệt, băng hà vĩnh cửu!”

Trong lúc niệm chú, dưới chân Phi Linh hiện ra một vòng tròn ma thuật với bán
kính rộng 2m. Vàng xanh lạnh giá phát ra từ vòng tròn ma thuật và những luồng
sấm chớp chớp động liên hồi. Tại vị trí của Gilgamesh cách Phi Linh khoảng 10m
cũng có thể cảm nhận được sự lạnh buốt đến cùng cực. Đó là một ma thuật vô
cùng mạnh mẽ!

“Giam cầm những con rối vô hồn với sấm chớp lạnh giá!

Sự tĩnh lặng đầy quyến rũ, nhà tù vĩnh cửu của hoa hồng trắng đang sung túc nở
rộ!”

Liên tục niệm từng câu chú ngữ để kích hoạt ma thuật cao cấp. Đây là một trong
những loại phép mà Eriserine đã dạy cho cậu lúc còn ở học viện Mahora.

Ngay khi kết thúc thần chú, một cơn bão khổng lồ bắt đầu nổi lên kèm theo sấm
sét gầm vang ầm ĩ. Phi Linh chính là trung tâm của cơn bão lớn này. Và sau đó,
Phi Linh giương cung lên và hướng về phía Gilgamesh.

Một mũi tên gió được tạo và vừa vặn xuất hiện giữa ngón cái cùng ngón giữa của
bàn tay mà dùng Phi Linh để kéo căng dây cung. Trên hết, cơn bão băng giá kèm
theo sấm sét của Phi Linh cũng đã chuyển hướng, nó cong lại và hướng toàn bộ
phần trên về phía Gilgamesh theo động tác kéo dây cung của Phi Linh.

Cả Phi Linh và Gilgamesh đều tỏa ra một sức mạnh điên rồ có thể phá tan mọi
thứ mà nó đi qua.

Hai người nhìn nhau bằng ánh mắt không ai thua ai. Và cả hai cùng quát lớn tên
của chiêu thức mình sắp sửa tung ra.

“[Enuma…”

“[Thiên Đường Băng Giá…”

Phi Linh và Gilgamesh đồng loạt hô lên. Thanh Ea của Gilgamesh chuyển động
theo theo tay của anh ta, Gilgamesh chỉa nó về phía Phi Linh.

“… Elish]!”

“… Bất Tận]!”

Phi Linh buông dây cung. Cơn bão băng giá lạnh thấu xương mang theo những
tiếng sấm chớp đánh động khắp không gian khiến trời đêm tỏa sáng khắp nơi bắt
đầu hùng hổ ập về phía Gilgamesh. Còn Ea, thanh bảo khí diệt thế ấy bắn ra
nhiều tia sáng màu đỏ mang theo sự hủy diệt trên từng bước đường nó đi, phá
hoại từng lớp đất đá mà nó đi qua, cả không gian như bị bóp méo.

Cuối cùng, hai loại sức mạnh điên loạn ấy cùng nhau va chạm. Lực bạo phát lan
tỏa khắp tứ phương tám hướng. Mặt đất rung chuyển ngay lúc đầu và dần tan vỡ
từ đất đá thành bụi bẩn, từ bụi bẩn thành hư vô. Mọi thứ xung quanh hai loại
sức mạnh đó hoàn toàn bị biến mất. Sức mạnh quá kinh khủng khiến cho toàn bộ
vật chất đi vào hư không.

Vô số cơn gió lớn thổi về phía Phi Linh và Gilgamesh, có thể cuốn bay hai
người đi bất cứ lúc nào. Hai người đều vững vàng dồn hết ý chí của mình vào
nó.

Sau một vài giây va chạm, lốc xoáy băng giá của Phi Linh dần yếu thế, Ea đang
thắng thế. Phi Linh nghiến răng nghiến lợi, đến nổi máu tươi chảy ra từ miệng
cậu.

“[Đỉnh Tam Sinh]!”

Bằng cách hy sinh một phần sức lực cả bản thân, Phi Linh có thể tăng cường sức
mạnh cho ma thuật cao cấp của mình, [Thiên Đường Băng Giá Bất Tận]. Lại một kĩ
năng giác ngộ của Phi Linh đã được tung ra, [Đỉnh Tam Sinh].

Sức mạnh của [Thiên Đường Băng Giá Bất Tận] được đề thăng và dần chiếm lấy ưu
thế trong cuộc đối chọi kinh thiên động địa này.

Cứ như vậy, Phi Linh dồn hết toàn bộ ý chí và sức lực của mình vào trong ma
thuật cao cấp. Hai bên lần lượt tăng cường sức mạnh vào con bài của mình.

“Aaaaaaaaaa!!!!!!!”

Phi Linh quát lớn lên với toàn bộ hy vọng của mình. Hy vọng vượt qua sự hủy
diệt, sự cao ngạo của Gilgamesh và đứng cùng anh ta để trở thành một người bẻ
hướng cho số phận có thể tàn lụi bất kỳ lúc nào vì sự kiêu căng đó.

Vũ bão nổi lên, linh độ tuyệt đối, rền vang bạo sấm, hắc ám hư không. Nương
theo sự nổi dậy của cơn bạo phong, hàn lôi ngày một mạnh mẽ và đóng băng toàn
bộ mọi thứ với độ không tuyệt đối, để rồi theo tiếng sấm vỗ, sau đó sẽ theo
bóng tối mà đi vào hư vô.

“Cái gì!?”

Cảnh tượng điên cuồng của sự hủy diệt giờ đây đã thành một tuyệt tác giá băng
mĩ lệ hoành tráng. Những tia sáng hủy diệt hỗn loạn của Ea đã bị đóng băng,
trông chúng thật tinh tế, sự lạnh giá mang trong mình bản chất hủy diệt.

Gilgamesh ngỡ ngàng khi trông thấy điều này. Tuy rằng anh chỉ dùng một phần
cực nhỏ của Ea để tấn công, nhưng Ea là bảo khí diệt thế, không phải chỉ một
thứ gì đó vớ vẩn là có thể chặn được. Mà ở đây, sức mạnh của Ea còn bị Phi
Linh đóng băng, điều đó quả thật không tưởng.

Ầm, ầm, ầm…

Và rồi, sấm sét dữ dội đánh vào từng mảnh băng xinh đẹp tráng lệ. Những mảnh
băng mang sự hủy diệt ấy nương theo uy thế của sấm chớp mà nổ vang.

Những vụ nổ diễn ra liên tục như pháo hoa nổ lên chúc mừng thắng lợi. Sau đó,
tuyết bắt đầu rơi. Thời tiết oi bức nay đã trở lạnh bất thường.

Phi Linh nhìn lên bầu trời với ánh mắt mông lung và ngã xuống. Cậu đã kiệt sức
sau khi tiêu tốn toàn bộ tinh thần lẫn thể lực vì ma thuật cao cấp vừa rồi.
Còn Gilgamesh, anh ta cũng hướng mắt lên bầu trời lạnh giá để ngắm nhìn tuyết
rơi. Thanh Ea lóe sáng trên tay Gilgamesh và tan biến, thanh bảo khí diệt thế
quay về kho bảo khí Gate of Babylon của anh.

Chỉ còn sức nằm và ngắm nhìn bầu trời đầy sao giá rét dưới tuyết, Phi Linh thở
phảo nhẹ nhỏm. Cậu cuối cùng cũng hết sức, đã lâu lắm rồi cậu mới được chiến
đấu như thế.

Sự kiệt sức này đối với Phi Linh, không khác gì bảo đối thủ rằng “cứ đến giết
ta đi”. Và sau đó, tiếng kim loại từ từ vang lên càng lúc càng to. Gilgamesh
đến gần Phi Linh một cách bình thản.

“Có vẻ như ngươi hết sức rồi nhỉ, Phi Linh.”

“Mệt rồi, nhưng chỉ cần một đấm thôi vào người anh cũng đủ để tôi lấy lại sức
rồi…”

Gilgamesh liếc mắt xuống và nhìn Phi Linh đang nằm trên mặt đất đồng thời cười
cười nói. Phi Linh cũng mỉm cười vui vẻ đáp lại.

“… Như tôi đã nói. Chiến thắng này là của tôi. Anh thua rồi, Gilgamesh.”

“Hỗ~, dám cướp chiến thắng của ta ư? Ngươi hơi bị to gan rồi đấy.”

Gilgamesh cười đáp. Anh ta đã thừa nhận chiến thắng của Phi Linh trong đợt so
đấu vừa rồi. Anh khẳng định có thể giết được Phi Linh sau đòn vừa rồi, nhưng
anh đã sai. Phi Linh đã sống sót. Và hơn thế nữa, cậu còn tạo ra một cảnh
tượng tuyệt đẹp mà Gilgamesh chưa bao giờ được nhìn thấy, cảnh tuyết rơi. Anh
đã tận hưởng được nhiều thứ.

“Đúng như bạn ta nói. Ngươi thú vị lắm. Lần sau, ta sẽ là người thắng. Nhớ
đấy, Phi Linh! Ahahaha….”

Gilgamesh cười lớn hào hứng trong màn đêm giá lạnh. Tuyết lúc này đã tan mất
rồi.

Tuyết rơi mừng chiến thắng, tuyết tan mừng tình bạn.

Tình bạn giữa Gilgamesh và Phi Linh tại đây đã bước đầu được hình thành. Liệu
đây có phải là số phận để hai vị vương giả này gắn kết với nhau?


Thần Tiên Đạo Hệ Thống - Chương #342