Có một điều Phi Linh chưa hề biết về Gilgamesh. Người anh hùng lâu đời nhất
này mang trong mình huyết thống 2/3 là thần, 1/3 là người; nhờ nó, Gilgamesh
đã có được một sức mạnh vượt trội, nói ra thì có thể gấp mấy ngàn lần người
thường không phải chuyện đùa.
Ko-ang!
Chỉ một hành động phất tay như phủi bụi, Phi Linh đã hoàn toàn bị Gilgamesh áp
đảo về mặt sức mạnh. Một cú đá khiến cho thanh đại kiếm ngay lập tức gãy làm
đôi, âm thanh vỡ tan của nó vang lên như tiếng gào thét của một chiến binh vừa
mới anh dũng xông pha và chết trận.
Phi Linh tròn xoe con mắt nhìn, đồng tử co rút lại. Cậu quá bất ngờ vì điều
này, nói đung hơn, cậu không hề biết rằng Gilgamesh lại có thể mạnh đến như
vậy. Lúc trước, có lẽ vì cậu đã sở hữu sức mạnh vượt trội hơn Gilgamesh nên
không thể nhắm chừng được, thêm nữa, vì thời gian đã trôi qua quá lâu, nên cậu
không còn nhớ chính xác cấp bậc chênh lệch giữa cậu và Gilgamesh lúc đó ra
sao.
Và cuối cùng, cũng là điều quan trọng nhất, Gilgamesh tại đây là người thật
bằng xương bằng thịt, chứ không phải một Servant được triệu hồi từ Anh Linh
Tọa. Sở dĩ nói như vậy cũng có lý do của nó, Servant từ Anh Linh luôn chịu một
sức áp chế về mặt sức mạnh, vì sức mạnh nguyên gốc quá mạnh mẽ, nên khi xuất
hiện dưới dạng một Servant, các anh hùng,… đều bị giới hạn rất nhiều. Thế nên,
sức mạnh cơ bản của Gilgamesh lúc này chính là đầy đủ nhất.
Một Á Thần mạnh nhất.
Binh khí mất, người mất. Có lẽ không nên nói như vậy, vì Phi Linh nào dễ chết
đến vậy. Tuy nhiên, cú đá của Gilgamesh đủ sức công phá cả một khu vực kiến
trúc đồ sộ hơn trăm mét bề rộng. Mà hiện tại, Phi Linh lại một người thường sở
hữu sức khoảng gấp 100 lần người thường là cùng. Nói cách khác, Phi Linh xác
suất để có thể toàn mạng vượt qua đòn đá này chỉ là 1/100.
Cuối cùng, Phi Linh hứng trọn cả một đá ấy mà không hề có một lực hãm nào. Nó
khiến cậu bay như một viên đạn bắn đi với lực bạo phát cực kỳ kinh khủng.
Ầm.
Chỉ trong vài lần hít thở, Phi Linh đâm xầm vào một khu rừng, nơi mà cậu đã
cùng Enkidu đến thành phố Uruk.
Cơ thể Phi Linh liên tiếp đập đổ hàng chục cái cây và cuối cùng, cậu dừng lại
ở một cái đại thụ. Khắp người cậu lúc này không gì vết thương, y phục của cậu
được gia cố lên bằng [Khởi Nguyên] nên rất bền, nó không hư tổn sau chấn động
vừa rồi. Phi Linh từ từ rời khỏi cái cây và để lại một lỗ thủng thân cây, cậu
ngã xuống mặt đất.
Chấn thương này quá lớn đối với cậu, cũng may mắn, là cậu nhanh trí vào thời
điểm then chốt sử dụng ma lực tạo ra một lá chắn ngay trước người để giảm nhẹ
sức mạnh của Gilgamesh xuống. Nếu không thì cơ thể này thật không xong rồi.
Máu từ mũi và miệng không ngừng chảy ra. Có thể nói, cơ thể cậu bị thương vô
cùng nặng. Thử hỏi xem, với cơ thể của con người mà không có năng lực phòng
thân nào, liệu có ai đỡ được một đòn khủng bố như vậy.
Lúc này, Phi Linh chỉ nằm bất động một chỗ mà không hề nhúc nhích gì. Dù là
một cơ thể tạm thời, nhưng Phi Linh vẫn là sinh linh trên đời này, cậu cũng
thấy rất đau. Phi Linh nghiến chặt hàm răng đến nổi nghe được tiếng ‘kót két’.
Tưởng chừng cậu đã thua cuộc, Phi Linh lại không thể để mọi thứ như vậy mà qua
đi. Cậu không thể thua, nó không phải vì cậu, mà là vì mong muốn thay đổi tính
tình của vị vua kia. Có vẻ như cái nghề sư đã dẫn ăn sâu vào máu cậu, khiến
cậu không thể bỏ mặt Gilgamesh và ít nhiều muốn dạy cậu ta những hậu quả.
“[Phật Quang]…”
[Phật Quang], một trong những kĩ năng giác ngộ mà Phi Linh sở hữu, nó có khả
năng chữa trị cho bản thân đến một mức độ nhất định, cả vết thương ngoài lẫn
trong. Vì vết thương trên người cậu quá nặng, nên [Phật Quang] chỉ có thể hồi
phục đủ để cậu không chết và có thể đi lại.
Phi Linh gượng sức đứng dậy, mọi thứ trở nên khó khăn hơn hẳn. Thế nhưng,
quyết tâm của cậu vẫn không hề suy suyển. Cậu nhìn lướt về những hàng cây đã
đổ xuống vì cậu và rồi, cậu hướng ánh mắt kiên định về phía Gilgamesh ở rất
xa. Đồng thời, Gilgamesh cũng nhìn cậu với ánh mắt chờ đợi, dù sự kiên nhẫn
của Gilgamesh rất ít, nhưng anh ta vẫn đang đứng đó để chờ cậu. Vì anh ta
biết, Enkidu mang về một người, ắt hẳn sẽ chịu được đòn đánh của anh. Thế nên,
Gilgamesh sẽ đánh với Phi Linh đến khi một trong hai người không còn sức chiến
đấu. Và anh ta nghĩ rằng chỉ có anh ta là người thắng cuộc thôi.
Kĩ năng giác ngộ phải mất đến một khoảng thời gian mới có thể thi triển một
lần nữa, vì thế mà Phi Linh không thể sử dụng [Phật Quang] thêm một lần nữa.
Vì không có ý định để đối thủ của mình chờ quá lâu, Phi Linh dậm một chân
xuống đất và nhảy lên không trung. Chỉ một lúc, cậu rời khỏi khu rừng và có
mặt ở bìa rừng. Tiếp đó, cậu quay lại chiến trường của hai người.
Nhìn thấy hình dáng khó khăn của Phi Linh, Gilgamesh cười khẩy.
“Có thể sống được sau đòn đó, ngươi cũng khá đấy. Nhưng nhìn vẻ mặt của ngươi,
có vẻ trận đấu chỉ kết thúc ở đây thôi, tạp chủng.”
Sau đó, Gilgamesh chuyển sang một bộ mặt chán nản. Trông thấy Phi Linh trong
bộ dạng như vậy, Gilgamesh nghĩ rằng Phi Linh cùng lắm cũng chỉ chịu được một
đòn đó mà thôi, nếu thêm một đòn nữa thì cậu sẽ chầu diêm vương.
“Chưa xong đâu. Tuy ta trông như thế này, nhưng vẫn còn rất sung sức đấy.”
“… Thế à. Trông ngươi có vẻ quyết tâm làm điều gì đó. Nói cho ta nghe xem
nào.”
Trông thấy vẻ mặt chưa từ bỏ của Phi Linh, Gilgamesh nhướng mày và nói. Phi
Linh thì tỏ ra bất ngờ, vì thái độ của Gilgamesh có phần hơi kỳ lạ. Nhưng cậu
sẽ đáp lại yêu cầu đó, Phi Linh mở miệng.
“Tôi phải đập tan bản tính kiêu ngạo của anh.”
“!?”
Gilgamesh nghe được điều đó liền nhíu mày. Đối với câu nói vừa rồi, anh đã cho
rằng tên này quá ngạo mạn, dám có ý định dạy dỗ cả một vị vua quyền uy như
anh. Thật khó có thể tha thứ được. Tuy nhiên…
“Hỗ~, ngươi có biết câu nói vừa rồi đã chọc tức ta chứ, tên ngạo mạn kia?”
Tuy rằng rất tức giận, Gilgamesh vẫn nhẫn nhịn và hỏi.
“Tôi biết điều đó. Với tính cách của anh, có nói không giận, tôi cũng chả tin
đâu. Dù vậy, tôi vẫn phải nói. Tôi sẽ không để anh tiếp tục như vậy nữa.”
Chỉ vừa dứt lời, Phi Linh đột nhiên lao đến. Đây là một đòn mà cậu dồn hết sức
lực còn lại mà cậu vừa tích góp sau khi sử dụng [Phật Quang]. Phải chăng đây
là một đòn liều mạng chăng?
Phi Linh đã tiếp cận Gilgamesh và tung ra một quyền. Một quyền này không đơn
giản, nó được bao bọc bởi ma lực và cả cơ thể cậu lúc này cũng tràn đầy ma
lực. Phi Linh sử dụng ma lực để cường hóa cơ thể cũng như ứng chiến với
Gilgamesh. Vì Gilgamesh không phải dạng có thể chống lại khi sử dụng mỗi sức
mạnh thông thường, nên Phi Linh miễn cưỡng dùng ma lực để trợ lực.
“Ta sẽ không tha cho tội của ngươi. Nhưng ta cho phép ngươi được chiến đấu đến
chết để lấy công chuộc tội. Đến đây đi!”
Nói xong, Gilgamesh nâng nắm đấm lên đón lấy đòn tấn công của Phi Linh.
Ầm!!!
Mặt đất bắt đầu rung chuyển. Áp lực do hai nắm đấm tạo ra quá kinh khủng, đến
nổi mặt đất xung quanh nứt ra và gió mạnh không ngừng bộc phát ra mọi hướng.
Gilgamesh nhận ra rằng Phi Linh đã cường hóa cơ thể bằng ma lực, nên cậu mới
có thể trực tiếp nhận một đấm của anh mà không hề hấn gì. Tuy nhiên, mọi
chuyện nào đã xong xuôi, cả hai cùng lúc tung ra quyền thứ hai, thứ ba, thứ
tư,… Mỗi một quyền được tung ra đều rung chuyển đại địa. Hơn nữa, tốc độ tung
quyền của cả hai người đều một lúc một nhanh hơn, như thế không ai nhường ai,
phải để bản thân mình đấm hơn người kia và đả thương được đối thủ.
Phi Linh có thể so đo sức mạnh cùng Gilgamesh đều nhờ vào ma lực cung cấp từ
Đại Chén Thánh của Illyasviel cả, không có nó, cậu không thể làm được điều
này.
Kế đó, Phi Linh nhanh hơn một nhịp và đấm, nhưng Gilgamesh đã lách người né
sang một bên, đồng thời tung ra một đá. Phi Linh dùng hai tay chắn trước người
và đỡ nó. Lần này, Phi Linh không hề bị đánh bay đi hay bị thương, cậu vẫn
đứng đó và tiếp tục ra đòn phản công.
Dùng cả hai tay hất chân của Gilgamesh ra, Phi Linh vừa tạo cho mình một cơ
hội tấn công tuyệt vời. Gilgamesh mất cân bằng và Phi Linh nắm lấy sơ hở đó và
lộn một vòng để tung một cú bổ dọc từ trên cao xuống.
Gilgamesh lúc này không thế làm gì khác, anh ta đón lấy cú đá bổ ấy bằng hai
tay của mình và…
Ầm!!!
Đòn chẻ dọc chấn động cả một khu vực. Vết nứt trên mặt đất bắt đầu lan ra như
mạng nhện trải rộng cả mét lấy Gilgamesh làm trung tâm.
“Ku-!”
Và Gilgamesh không hề nhẫn nhịn, anh ta nắm lấy chân Phi Linh và ném cậu đi
trong bản thân vẫn còn nằm trên mặt đất.
Bị Gilgamesh ném đi dễ dàng, nhưng Phi Linh không hề mất đi lợi thế, cậu nhanh
chóng lộn người vài vòng trên không và dùng quán tính của những vòng lộn ấy để
tạo một động lực để bản thân tiếp đất nhanh chóng.
Tiếp đó, Gilgamesh đứng dậy, vẻ mặt anh ta vài phần khó chịu hơn lúc này
nhiều. Vì Phi Linh đang chiếm thế thượng phong, chiếm lấy ưu thế của mình,
điều đó khiến Gilgamesh vô cùng khó chịu và muốn đánh bại Phi Linh. Ngoài cảm
xúc ấy ra, Gilgamesh còn cảm thấy một thứ nữa.
Niềm vui khi chiến đấu.
Đúng vậy. Gilgamesh đang cảm thấy điều đó. Có một đối thủ để mình chiến đấu
cùng cũng rất vui. Gilgamesh dần dần trở nên có chút cảm xúc mờ nhạt với Phi
Linh.
Về phần Phi Linh, trong quá trình cậu chạm trán với Gilgamesh, cơ thể cậu
không ngừng lóe lên những vầng hào quang. Đó chính là [Hồi Xuân], thần thông
khiến cho người dùng có thể hồi phục một lượng vết thương nhất định dựa trên
khả năng sát thương gây ra cho đối thủ. Giờ đây, Phi Linh đã cảm thấy đỡ hơn
và càng muốn chiến đấu. Tóm lại, thần thông này khiến người dùng càng đánh
càng sung.
Nhìn nhau trong vài giây, cả hai lại nhảy sổ vào nhau và liên tục đấm đá không
ngừng.