Cuộc Thi Thăng Cấp Hạch Tâm


Quay trở lại với Hoắc Vũ Hạo. Sau khi đậu được khảo sát tân sinh giải quán
quân, cậu đã cùng Thiên mộng băng tầm đi tìm Băng đế. Cùng Băng đế dung hợp,
hình thành song sinh võ hồn.

Phi Linh vẫn như thường ngày. Chán trường ở trong phòng. Không tu luyện thì
lại nhảy sang phòng Mã Tiểu Đào nói chuyện.

Hôm nay, cuộc thi thăng cấp hạch tâm đệ tử sẽ được tổ chức.

Mã Tiểu Đào sang phòng Phi Linh kéo cậu đi xem cuộc thi diễn ra ở đấu hồn khu.
Cả hai cùng trò chuyện lúc lướt qua bờ hồ Hải Thần.

Đấu hồn khu.

Ngày hôm nay, đấu hồn khu khá là đông đúc. Đa số là tân sinh hoàn tất khảo sát
tân sinh trong ưu tú. Còn có cả các giáo viên của từng lớp nữa.

Quan sát một chút. Phi Linh nhìn thấy lớp của Hoắc Vũ Hạo. Mang Mã Tiểu Đào đi
đến cùng, Phi Linh chào hỏi một chút chủ nhiệm của Hoắc Vũ Hạo, cô Chu Y.

-Há, Vũ Hao. Dạo này không thấy mà ngươi hồn lực tiến triển nhanh a.

-A, Phi Linh sư huynh. Ngươi đến xem à.

-Ừm, đến xem ngươi “biểu diễn”.

Phi Linh nói với giọng điệu vô cùng mờ ám. Khiến Hoắc Vũ Hạo đổ mồ hôi. Vị sư
huynh này lúc nao cũng thần thần bí bí, Hoắc Vũ Hạo nghĩ vậy.

Nói chuyện một hồi. Phi Linh cùng Mã Tiểu Đào quay về chỗ ngồi của mình để
chuẩn bị xem phần dự thi của Hoắc Vũ Hạo.

Các vị lão sư bàn bạc một chút. Do lớp Hoắc Vũ Hạo là lớp 1 nên sẽ thi đầu
tiên. Lúc đầu Chu Y định chi Vương Đông lên sân nhưng do Hoắc Vũ Hạo muốn lên
đầu nên cậu sẽ người ra trận đầu tiên.

Dưới sàn đấu.

Vĩ lão sư trọng tài mặc đồ đen chùm kín mặt nhìn Hoắc Vũ Hạo, hỏi:

-Hoắc Vũ Hạo, hệ khống chế. Ngươi chọn giới hạn hồn thú năm bao nhiêu?

-100 năm.

Hoắc Vũ Hạo trả lời.

-100 năm? Ngươi chắc chứ?

Lão sư bất ngờ một chút. 100 năm hồn thú có lẽ khá thấp mà là trận đầu tiên,
đánh phải cho đặc sắc một chút chứ. Vị lạo sư nghĩ thế.

-Không sai, tôi chọn 100 năm.

Hoắc Vũ Hạo khẳng định lại lời của mình.

Nhiều người trên khán đài cũng có vẻ thất vọng về lựa chọn của Hoắc Vũ Hạo,
như có người nói:

-Thật không ngờ chỉ là 100 năm hồn thú a.

-Yếu thế sao! Haha, quả nhiên chỉ có 10 năm hồn hoàn.

---------

-100 năm?

-Tên này định làm cái gì a?

Bên lớp của Hoắc Vũ Hạo, Chu Y cùng Vương Đông cũng không biết nói sao.

---------

-Cuộc thi bắt đầu.

Vị lão sư cũng đã chuẩn bị xong hồn thú. Ra hiệu mọi thứ sẵn sàng.

-Này, liệu nhóc Hoắc Vũ Hạo có ổn không?

Mã Tiểu Đào nghe nhiều lời bàn tán có vẻ không hay về Hoắc Vũ Hạo nên ghé qua
Phi Linh hỏi.

-Yên tâm, Vũ Hạo không phải người dễ bị bắt nạt đâu. Lát nữa cả khán đài sẽ há hốc mồm a. Haha.

Phi Linh nhìn Mã Tiểu Đào, mặt tỉnh bơ cười nói.

Có gì đáng kinh ngạc sao? Mã Tiểu Đào thầm nghĩ. Để lại vẻ mặt có dấu chấm hỏi
to tren đầu.

Dưới đài. Vị lão sư ra hiệu cho những người ở trên mở lồng thú. Do đấu hồn khu
là kiểu thiết kế như đấu trường sinh tử Roma. Nên hồn thú hình dáng gi vẫn
chưa biết.

Rạch rạch.

Tiếng mở cổng chuồng thú từ từ kéo lên. Một luồng khí se lạnh từ bên trong
truyền ra ngoài. Khí lạnh mỏng xung quanh cánh cửa.

Vốn hồn thú rất dữ tợn, không thích con người, với việc hồn thú không giống
với con người nên trong trận chiến cũng vậy, sơ sảy là toi mạng. Hạ thủ không
lưu tình.

Cửa mở hẳn ra. Một cái bóng xanh xanh trắng trắng từ trong nhảy choảng ra. Đó
là một con Phong Linh lang, một hồn thú thiên về tốc độ cùng băng hệ. Thân
hình khá to lớn so với sói bình thường, khoảng gấp 3 lần có thừa. Xét về khí
tức thì trông khá hung dữ.

-Tốc độ của con này nhanh quá! Cẩn thận đấy Vũ Hạo. Nó vừa phù hợp khắc chế hệ tinh thần của ngươi.

Chu Y từ phía sát tường sàn thi đấu lo lắng không khỏi thông báo cho Hoắc Vũ
Hạo một chút cẩn thận.

-Cậu ấy còn chưa phóng thích hồn hoàn nữa? Mặc dù là 10 năm nhưng có còn hơn không mà.

Một học sinh trong lớp của Hoắc Vũ Hạo lo lắng khi thấy Hoắc Vũ Hạo hoàn toàn
không có động thái gì, nói.

Con Phong Linh lang đột ngột phóng tới Hoắc Vũ Hạo. Ai ai cũng lo lắng, nhất
là Chu Y cùng Vương Đông. Mã Tiểu Đào vừa lo nhìn Phi Linh thì thấy mặt hắn
vẫn tỉnh bơ. Tên này có phải mất tình nghĩa không? Hắn là sư đệ ngươi đấy. Mã
Tiểu Đào nghĩ.

Hoắc Vũ Hạo dưới sàn mở mắt ra, khóe miệng hiện lên một tia mỉm cười đầy tự
tin. Lúc này xung quanh cơ thể Hoắc Vũ Hạo toát ra một loại khí tức mạnh mẽ.

-Đến rồi.

Phi Linh khóe miệng mỉm cười nói cho Mã Tiểu Đào nghe.

Ngay lúc này, Khí tức mạnh mẽ của Hoắc Vũ Hạo đạt đến tột cùng tản mát ra. Hồn
lực ba động dữ dội, hai cái hồn hoàn đồng thời xuất hiện, nhưng không phải màu
bình thường mà là một màu đỏ chót. Đúng, hai cái hồn hoàn đều là mười vạn năm
hồn hoàn.

Ai ai trên khán đài lẫn lão sư cùng trọng tài và cả con Phong Linh lang đều
choáng ngợp trước uy thế của hồn hoàn mười vạn năm. Toàn bộ mọi người có mặt ở
đấu hồn khu đều bị uy áp của hồn hoàn 10 vạn năm của Hoắc Vũ Hạo ảnh hưởng mà
hiện bị động hồn hoàn của bản thân trừ Phi Linh ra. Ngay cả Mã Tiểu Đào cũng
phải phóng thích hồn hoàn. Nàng quay lại nhìn Phi Linh khi lấy lại chút bình
tĩnh, thấy Phi Linh vẫn cười mặt tỉnh bơ.

-Sao nào, tiểu Đào?

Phi Linh nhận thấy Mã Tiểu Đào nhìn mình, xoay đầu sang nhìn nàng cười thản
nhiên nói.

-Ngươi không bị ảnh hưởng sao?

-À, thế sao? Không có a. Hồn hoàn của ta bị phóng thích mà. Ngươi thấy ta đang run đây này.

Mã Tiểu Đào thấy Phi Linh không hề hấn gì trước khí thế ngút trời kia hỏi. Phi
Linh thấy thế cũng tỏ ra vô cùng vô tội rồi phóng xuất hồn hoàn “giả” của mình
lên để kiếm cớ trốn tội với Mã Tiểu Đào. Có vẻ Mã Tiểu Đào nhìn thấy cảnh này
vẫn làm vẻ mặt không tin tên này được.

-Hừ, một lát về ta sẽ cho ngươi biết tội. Dám giấu ta nhiều thế này.

-Ách, ta vô tội a. Oan a. Tiểu Đào.

-Ngươi im.

Mã Tiểu Đào máu nóng bạo phát, hâm dọa Phi Linh. Phi Linh cũng dở khóc dở cười
chăn chối.

Dưới sàn đấu. Hoắc Vũ Hạo vẫn đứng với vẻ mặt vô cùng thỏa mãn. Đây là đợt đột
kích tinh thần mà Hoắc Vũ Hạo mong muốn. Thân từng bị nhiều người nhạo báng,
mẹ mất do bệnh mà không có thuốc chữa. Cậu vô cùng căm hận những người khinh
thường cậu và cả mẹ cậu.

Hoắc Vũ Hạo quay sang vị lão sư đang đứng trơ ra, không nói được lại nào do
quá khiếp sợ. Ngay cả con Phong Linh lang giờ đây đang nằm bất tỉnh trước
người Hoắc Vũ Hạo.

Hoắc Vũ Hạo quan sát sau đó nói vị lão sư là hoàn thành phần thi. Vị lão sư
cũng lấy lại tinh thần và phản ứng lại. Nhưng lão sư không biết phải ứng đối
với tinh huống như thế này ra sao. Tinh huống này hắn chưa gặp bao giờ a.

Ầm.

Một cái cửa dành cho nhân viên của đấu hồn khu mở xoảng ra. Kèm theo đó là một
thân ảnh khá cao lớn trung niên. Ông ta có vẻ khá tức giận về điều gì đó.

-AAA, Chuyện gì xảy ra? Là kẻ nào dám phóng thích hồn hoàn cao cấp ở chỗ ta. Đám hồn thú của ta bị dọa sợ, ngất sạch rồi.

Người trung niên này mặt tức tối không ngừng phàn nàn vì vụ việc vừa mới xảy
ra.

-----------

Trung thu nên bonus thêm cho ae đọc đỡ buồn. Mai nặn óc ngồi nghĩ tiếp :v


Thần Tiên Đạo Hệ Thống - Chương #34