Quá Khứ (làm Lại Bản Đầy Đủ)


~ 13 năm trước ~

Ánh nắng chói chang hoàng hôn của ngày hè khiến cho công viên vang vọng những
tiếng vui đùa của trẻ thơ dần trở nên yên ắng hơn, chúng đã thấm mệt sau những
trò nghịch ngợm và cùng gia đình mình quay về mái nhà thân yêu. Công viên phát
ra sự tĩnh lặng đến kì lạ.

Tuy nhiên, một cô bé với mái tóc đen dài cột đuôi ngựa vẫn ngồi trên chiếc ghế
dài ngắm nhìn ánh mặt trời chói lóa dần lặn xuống bên trong công viên.

Vẻ mặt cô bé trông thật buồn chán, như thể cô không tìm được điều gì thú vị
cho bản thân cả. Cứ nhìn vào đôi mắt vô hồn và bầu không khí nặng nề xung
quanh cô, cũng đủ biết được bản thân cô bị mọi người xung quanh thường xuyên
xa lánh.

Thật kì lạ. Dù chỉ là một đứa trẻ vừa được năm tuổi, nhưng cô bé không hề có
những biểu lộ ngây thơ như những đứa bạn cùng tuổi.

Có phải một chấn động tâm lý nào đó đã khiến cô bé trở nên như vậy?

Eri Kousaki – người được nhắc đến ở đây, đang trải nghiệm hương vị cuộc sống
vô cùng nhạt nhẽo này, không một chút thơ dại, không một chút năng động. Thế
giới nội tâm của cô đang bị che lấp bởi một lớp sương mù, đến chính cô cũng
không thể hiểu được bản thân mong mỏi điều gì.

Grh nya----

Và rồi, một chú mèo hoang nhảy phất lên chiếc mà Eri đang ngồi. Bộ lông đen
của nó bù xù, một vết thương ở chân trái khiến cho những bước đi của nó loạng
choạng so với sự nhẹ nhàng của loài mèo. Tuy vậy, nó vẫn nhìn Eri với cặp mắt
hoang dại như thể sẵn sàng bổ nhào về phía kẻ thù.

Có lẽ vì vết thương, chú mèo hoang này thù địch với mọi thứ xung quanh.

Sau khi nghe được tiếng kêu, Eri hướng ánh mắt không chút sức sống nhìn nó.
Con mèo hoang như cảm nhận được không khí ngột ngạt khi nhìn thẳng vào đôi mắt
mờ mịt ấy, nó càng khó chịu và đề phòng Eri nhiều hơn.

Thấy sự khó chịu của chú mèo hoang đối với mình, Eri nhẹ nhàng xòe bàn tay
mình về phía nó như đang gửi lời mời thân thiện đến người bạn nhỏ quá mức cẩn
trọng vừa xuất hiện. Tuy nhiên, vẻ mặt cô vẫn không đổi, thần sắc vẫn âm trầm
như thường.

Ngay khi nhìn thấy hành động của Eri, phản ứng đầu tiên của con mèo ấy là lui
về, sau đó, nó nhìn chằm chằm vào bàn tay nhỏ bé với làn da mềm mịn của cô.

Từng bước, từng bước, con mèo dần tiến lại gần bàn tay Eri. Chiếc mũi đen nhỏ
nhắn của nó chuyển động và dùng chiếc chân đang bị thương của mình cào nhẹ lên
ngón tay Eri.

Khi nó làm thế, Eri để ý rằng, người bạn nhỏ này có một vết thương ở chân
trái. Cô không hề gấp gáp và tiếp tục từ tốn chờ đợi lời hồi đáp cũng như mong
muốn kết bạn được người bạn đầu tiên.

Nhưng, con mèo lại từ chối lời mời ấy bằng cách cắn một cái vào ngón trỏ của
Eri. Ngay lúc đó, Eri giật giật một bên mắt theo phản xạ của cơn đau mà cô vừa
nhận. Kì lạ thay, đối với một đứa trẻ năm tuổi bình thường, có lẽ cô đã phải
òa khóc khi bị trầy xước, nói chi đến vết cắn của động vật như chó hay mèo.

Từng giọt máu đỏ tươi chảy ra, dần phủ đầy ngón tay cô.

Sau đó, con mèo nhả miệng khỏi ngón tay đã lấm tấm máu từng từng giọt giọt nhỏ
xuống chiếc ghế. Và rồi, nó bỏ đi. Còn gương mặt Eri không hề nhăn nhó đau
đớn, chỉ có có đôi mắt lảng lặng nhìn con mèo ấy bỏ đi.

Dường như Eri thừa biết cô sẽ không có được sự hòa thuận với chú mèo kia,
nhưng cô vẫn tỏ ra thân thiện hết sức có thể. Dù vậy, gương mặt âm trầm của cô
không khác gì một lớp mặt nạ xua đuổi mọi thứ.

Eri trở nên buổn bã hơn khi cô nhìn vết cắn trên ngón tay mình.

“Này, bạn gì đó…”

Đúng lúc này, có một giọng nói trẻ con đến từ trước mặt Eri. Thân ảnh của cậu
bé được ánh nắng hoàng hôn rọi sáng như một vầng hào quang.

Eri nghe được tiếng gọi ấy, con tim cô đang dần loạn nhịp lên, điều này thật
sự quá kì lạ. Mọi người xung quanh cô, kể cả gia đình, ai nấy cũng đã từng bắt
chuyện với cô một lần, nhưng không ai tạo cho Eri cảm giác rộn ràng như lúc
này đây.

(Ngực… hồi hộp quá…)

Eri thì thầm trong thâm tâm. Tiếng gọi ấy như một phát súng đã được sắp đặt từ
trước, sẽ đốn hạ trái tim cô ngay khi nghe được nó.

Eri ngước mặt lên nhìn về phía chủ nhân của giọng nói, diện mạo của cậu bé dần
rõ ràng trong mắt cô. Đó là một cậu bé với mái tóc đen gọn gàng, nhìn kĩ sẽ
thấy, ở bên phải cậu có thắt một bím tóc nho nhỏ. Giọng nói rõ ràng khiến cho
Eri cảm thấy màn sương trong trái tim mình đang được xóa tan.

“Bạn là hàng xóm của tôi phải không? Tôi vừa mới chuyển đến ngày hôm nay.”

Khi nghe được câu hỏi này, Eri chợt nhận ra, vừa sáng nay, có một gia đình vừa
chuyển đến ngay kế bên nhà cô. Chỉ cần suy nghĩ một chút, Eri có thể đoán ngay
được cậu bé này là người vừa chuyển đến sống tại căn nhà đó. Dù sao, gương mặt
này còn rất lạ lẫm với cô.

Nói đến đây, Eri lại thắc mắc vì sao cậu bé này lại bắt chuyện với mình. Cô mờ
mịt hỏi.

“Sao lại bắt chuyện với mình? Cậu không thấy khó chịu khi ở gần mình sao?”

“Khó chịu á!? Làm gì có. Thật ra thì, ở gần cậu làm tôi cảm giác rất thư thái.
Không biết vì sao lại kì lạ đến thế.”

Trái tim Eri đập chậm một nhịp, cứ như tiếng sét ái tình vừa đánh ngang qua
cô. Cậu bé trước mắt cô vừa nói rằng ở gần cô lại không hề khó chịu, ngược lại
còn rất thích cảm giác đó. Dù rằng cách nói chuyện của cậu không hợp với một
đứa trẻ, Eri đã bỏ qua điều đó. Cảm giác này khiến Eri không cách nào cưỡng
lại lời mách bảo âm thầm dẫn đắt cô đến với cậu bé ấy.

Thật kì diệu. Eri nhận được một cảm giác hoàn toàn khác lạ so với trải nghiệm
năm năm cuộc đời cô.

Eri chút suy nhất thời, rằng khi ở cùng người này, cô có thể làm bất cứ điều
gì.

Điều đó không hề sai trái khi con người có được tình yêu. Eri thực sự thích
cảm giác này. Tuy nhiên, Eri vẫn chưa biết được cảm giác ấy là tình yêu. Nhưng
cô sẽ giữ gìn cảm xúc quý giá này, cùng với cậu bé trước mặt mình.

“À, quên mất. Tôi chưa giới thiệu bản thân. Họ Phi, tên Linh. Rất vui được làm
bạn với cậu… etou…”

“Eri, Eri Kousaki. Đó là tên mình.”

“Rất vui được làm quen, Kousaki-san.”

Cậu bé tên Linh cười tươi với Eri. Từ nụ cười ấy, Eri cảm thấy nó rất thuần
khiết, không có chút suy tính gì khi đến gần cô.

“Coi kìa! Cậu bị thương rồi, có ổn không thế?”

Dường như cảm giác mới lạ đã đánh đổ ý thức của Eri về cơn đau âm ĩ do vết
thương mà con mèo hoang đã gây ra cho cô. Nên khi Linh nhắc đến, cô mới nhận
ra mình vẫn còn vết thương kia.

Từ lúc Eri cảm thấy cơ thể mình tràn trề sức sống sau khi gặp được Linh, cô đã
cảm nhận được sự nhức nhói từ vết thương mang lại cho mình. Bỗng dưng, nước
mắt Eri trào ra, đó là lần đầu tiên cô được khóc, lần đầu tiên kể từ năm năm
cô nhìn thấy được những bức ảnh đầu đời thông qua con mắt mình. Lúc này, ánh
mắt cô đã trở nên có hồn hơn nhiều, cả bầu không khí ngột ngạt do chính mình
vô thức tạo ra cũng dần tan biến.

“Ôi! Sao cậu lại khóc thế? Nó đau đến thế sao?”

Linh luống cuống hỏi han khi thấy nước mắt Eri cứ giàn dụa trên má. Nghe thấy
lời hỏi thăm của Linh, Eri dùng hai tay lau đi nước mắt của mình, nhưng ngay
lúc đó,

“…”

Linh nắm lấy bàn tay Eri, bàn tay phải có ngón trỏ đã bị thương và máu vẫn
đang chảy ra. Eri dùng đôi mắt còn đọng lại những giọt lệ trên khóe mi nhìn
cậu.

“Máu nhiều thế này lại còn dụi mắt, như thế không ổn đâu.”

Linh nói như thế. Sau đó, cậu lấy một chiếc khăn tay nhỏ lau hết máu trên ngón
trỏ của Eri. Tiếp đó, Linh lại lấy ra một chiếc băng cá nhân và quấn nó quanh
miêng vết thương. Tiện thế, miếng băng cá nhân và khăn giấy đều là do mẹ cậu
bắt cậu mang theo, vì Linh thường xuyên bị thương khi về nhà.

Máu đã thấm hết một phần của chiếc khăn tay, Linh lấy phần sạch của nó để lau
đi nước mắt trên má của Eri.

“Được rồi. Như thế được rồi… hừm… nhưng có vẻ chưa ổn lắm.”

“Chưa ổn?”

Linh cười một cái rồi làm bộ mặt suy nghĩ. Eri nghiêng đầu tò mò.

“Đúng rồi. Kousaki-san, cậu phải cười lên.”

“…”

Eri đưa tay lên má mình, điều đó khiến Linh cảm thấy có chút không ổn. Và rồi,
niko, Eri dùng tay nâng hai má mình lên tạo thành một nụ cười không chút tự
nhiên. Eri vẫn chưa cười dù chỉ một lần trong đời.

Điều đó quá sức kì lạ phải không? Nhưng nó là thật. Cô đã không mỉm cười từ
khoảng khắc đầu tiên ra đời rồi, thậm chí khóc cũng không. Mọi chuyện lạ lùng
đến khó tin. Cứ như những điều đó là một kí ức được tạo dựng một cách giả dối
bởi ai đó mà thôi.

Cử chỉ của Eri khiến nụ cười trên miệng Linh cứng lại. Linh não lòng hỏi.

“Đừng nói với tôi là cậu không biết cách cười đấy nhé?”

Eri lắc đầu đáp lại bằng cách lắc đầu liên tục hai lần.

“Khó tin thật đấy… Mà cũng được. Nếu đã thế, nhiệm vụ đầu tiên của người bạn
hàng xóm chính là giúp cậu cười được.”

Linh gãi đầu than ôi với trời và đất, nhưng sau đó quyết định một cách cương
quyết. Cậu còn giơ ngón cái ra tự tin với Eri rằng cậu sẽ làm cho cô cười
được.

Lúc này, sắc trời cũng đã nhuộm tối mất rồi. Linh để ý điều đó và nói.

“Trời tối rồi. Nào, tôi dẫn cậu về nhà. Con gái như cậu lại ở ngoài mà không
có ba mẹ trông chừng nguy hiểm lắm đấy.”

Linh vươn lòng bàn tay về phía Eri và nắm lấy tay cô. Sau đó, cậu dẫn Eri rời
khỏi công viên và hướng về nhà.

Eri đi theo phía sau Linh, đồng thời, cô nhìn bóng lưng của cậu bé ấy. Cô mong
muốn được gần gũi với cậu bé này nhiều hơn nữa. Lòng cô rộn vang những bài ca
yêu đời lạ thường. Trong vô thức, Eri đã mỉm cười vô cùng đáng yêu.

Và đó chính là ngày định mệnh gắn kết hai người với nhau.

~

Sinh mệnh con người mỏng manh không khác gì hết thảy sinh linh trên cõi đời
này.

Mọi thứ đều có rủi ro của nó… Đúng vậy! Kể cả việc để quên vật ở nhà cũng
khiến bạn xém tí nữa mất mạng như chuyện thường ở phường vậy. Và chuyện tôi
nói đến không phải là tôi xém chết, mà…

Vào một ngày hè, không khí nóng bức khiến tôi chẳng muốn bước chân ra đường
mấy. Tuy nhiên, tôi vẫn phải đi học thêm ở trung tâm để luyện thi nhằm vào
được trường đại học mình mong muốn.

Trên hết, tôi đã đi chung với một người – người quan trọng trong cuộc đời tôi.

Phi Linh.

Cậu ấy là bạn thuở nhỏ của tôi. Tôi và cậu ấy đều có nguyện vọng vào chung một
trường đại học y.

Vậy mà, tại sao tôi lại ước gì ngày này đừng đến?

Xầm-------

Chiếc xe tải dừng lại. Dòng người qua lại bên đường và trên vỉa hè đột ngột
dừng lại và chứng kiến tai nạn vừa xảy ra. Tại sao tôi lại ngồi kế bên chiếc
xe tải thế này?

Tim tôi đang run sợ, tôi có thể cảm nhận được từng nhịp đập của nó. Cứ như
trái tim tôi vừa nhảy ra khỏi lòng ngực mình vậy. Tôi run rẩy quay đầu nhìn về
một phía.

Không… đây không phải sự thật phải không?

Ánh mắt tôi lay động liên hồi, tôi thẩn thờ nhìn khung cảnh đối với bản thân
là một ác mộng. Dồn hết sức mình, tôi đứng dậy. Cớ sao tôi lại phải làm thế?

Tại sao… chuyện này không phải mà, đúng không? Cái đó là dối trá… nó…

Tôi vươn tay về phía trước như muốn với tới thứ gì đó trước mắt mình nhưng lại
quá xa vời.

Đầu lưỡi tôi dường như cứng lại, một từ cũng không thể thốt ra nổi. Nhưng dần
dần, vì ý thức tôi gần như đã tỉnh táo, tôi mạnh mẽ đập tan sự tê tái của đầu
lưỡi và hét lên.

“LINHHHH!!!!!!”

Tôi tuyệt vọng hét lên cái tên của người quan trọng trong đời tôi. Trong lúc
làm như thế, cả cơ thể tôi dường như nặng hơn bao giờ hết, đôi chân tôi đang
run lên không hề có điểm dừng.

Phía trước chỉ là một vũng máu, một vũng máu mà người vừa cứu tôi đổ xuống.
Tôi không quan tâm nó là máu hay thứ gì đáng sợ hơn thế, mà điều tôi quan tâm
nhất, chính là người tôi yêu, Linh…

Tôi chạy hết sức bình sinh của mình đến bên cậu, dù khoảng cách không quá dài.
Thân thể cậu đã ướt đẩm trong màu đỏ thẩm của máu.

Nước mắt tôi dần trào ra khỏi hốc mắt.

Ngực tôi đau quá… Đừng mà!

Tôi khụy gối xuống và nhìn lấy những vết thương trên người Linh. Máu càng lúc
càng chảy ra, sắc mặt của Linh tái nhợt.

Vết thương nằm khắp cơ thể Linh, chạm vào người cậu ấy, đôi tay tôi cảm thấy
trơn hơn. Máu. Máu nhiều quá.

Cậu ấy chết mất, làm sao đây…

Tôi hoảng loạn tìm cách cứu cậu ấy, nhưng tôi chỉ biết ngồi ghì chặt một trong
số những vết thương nặng nề của cậu trong tuyệt vọng. Mái tóc thắt đuôi ngựa
của tôi không biết từ bao giờ đã xõa ra, chúng rũ xuống trên người cậu ấy.

Ai đó làm ơn cứu cậu ấy đi!

Ngay lúc tâm trí tôi đang ngầp tràn trong lo sợ cùng cực. Một giọng của người
đó yếu ớt vang lên.

“Y-, yo…”

“Yo, yo cái đầu cậu ấy!”

Tôi bất chợt chuyển thái độ, mọi sự sợ hãi đều tan biến, một chút cũng không
còn, mà thay vào đó là sự tức giận vì thói quen thong thả và bất cẩn của chàng
trai đầu đất này.

“Bình tĩnh rồi nhỉ… may quá…”

Linh nở một nụ cười nhẹ, nhìn cậu ấy nở một nụ cười đồng thời phát ra từng
lời, từng chữ cũng khiến tôi sốt ruột.

Làm ơn giữ sức đi, đồ dần!... Làm ơn đi mà…

Dù có nhìn thấy nụ cười cậu ấy, tôi cũng không vui nổi, cơn tức giận kia giờ
đây đã không còn, cảm giác của tôi lại là sự đau nhói.

“… Cậu… khóc sao…”

Linh đột nhiên hỏi tôi. Khi nghe như thế, tôi mới nhận ra rằng nước mắt mình
đang chảy dài trên đôi má mình và từng giọt một rơi trên mặt cậu ấy.

“K-, không có… hức…”

Tôi cố gắng lau đi những giọt nước mắt ấy, nhìn vào khuôn mặt u sầu của cậu ấy
khi thấy tôi khóc thật khó chịu. Nhưng…

Tại sao vậy? Nước mắt tôi không ngừng chảy dù có lau bao nhiêu lần đi nữa. Hai
má tôi đã có rất nhiều vết bẩn lấm lem trong lúc bản thân hoảng loạn cố gắng
cầm máu cho cậu ấy. Tuy nhiên, không thể để cậu ấy buồn như thế được, nếu
không…

“X-, xin lỗi… lại làm cậu phải… khụ… khóc rồi…”

Một câu nói ngắt quãng nhiều lần, Linh đã dùng toàn bộ khí lực của mình để có
thể nói ra được chúng. Sau đó, bàn tay Linh run rẩy đặt lên má phải tôi và lau
đi nước mắt.

Lúc này, tâm trạng tôi không khác gì mớ bồng bông. Sau một lần Linh lau nước
mắt tôi, cậu ấy lại cười.

“Lần cuối… cũng không lau mặt cho cậu đàng hoàng nữa… mình vô dụng thật…”

Nghe được những lời đó, lòng tôi lại lần nữa nhói lên. Nước mặt tôi lại chảy
nhiều hơn, cứ như nó muốn chảy cạn luôn vậy. Cổ họng tôi nghẹn ứ lại, chỉ có
thể ú ớ mấy lần.

Tôi nhắm nghiền mắt đồng thời nghiến răng và giữ lấy bàn tay của Linh trên má
mình.

“Hứ…”

Hàng lông mày Linh run lẩy bẩy, cậu ấy nghiến chặt hàm răng bị nhuốm đen bởi
máu đông, như thể chúng có thể vỡ dù chỉ thêm một chút sức.

Nhận thấy Linh đau đớn như thế, hành động của tôi trở nên rối ren và nhìn ngó
xung quanh để tìm lấy một sự giúp đỡ. Ấy vậy mà, vài người lại đứng sờ sờ ở đó
nhìn với đôi mắt vô cảm, có người thì cầm điện thoại chụp những bức hình.

Cái xã hội nay vô tâm đến thế sao? Tôi không ngừng nghĩ về điều đó, một nỗi
thù hờn dần nhen nhóm trong lòng tôi.

“Này, cô bé. Tôi đã gọi cứu thương đến rồi, họ sẽ đến nhanh thôi.”

Một người qua đường đã nói thế với tôi. Sau đó, ông ta cất điện thoại đi và
rời khỏi đó. Tôi nhìn bóng lưng ông ta với ánh mắt biết ơn.

Cảm ơn, ít nhất vẫn không phải tất cả.

“Đúng vậy… mỉm cười lên đi, Eri. Như thế, em mới là đẹp nhất… Mừng làm sao,
trước khi ngỏm… còn có thể được nhìn thấy em cười như thế này… như vậy đủ
rồi…”

Đôi mắt của Linh dần mờ nhạt hơn, trên miệng vẫn còn đọng lại nụ cười mỉm ấy,
cậu… Không! Đến bây giờ tôi vẫn giữ cách xưng hô như thế với Linh… phải là anh
ấy mới đúng!

“Không, như thế không đủ! Sao anh lại cứu em? Tại sao? Tương lai anh sáng ngời
hơn em. Anh đào hoa thế thì chẳng mấy chốc sẽ tìm được một người khác thôi mà…
Vậy mà… anh là đồ đần!”

Tôi thực sự muốn đánh anh ấy như thường ngày, nhưng khi nghĩ đến sự khờ dại
của Linh, cũng khiến tôi mất hết sức lực.

Anh ấy đang đau lắm… Làm ơn, xin dừng khoảng khắc này lại!

Trên mặt Linh đột nhiên xuất hiện một giọt nước, rồi lại hai, ba, bốn giọt rơi
từ trên bầu trời xuống. Bầu trời ban nãy vẫn còn sáng trưng giờ đã mù mịt mây
giông.

Một trận mưa như trút nước. Ông trời đang khóc thay cho anh ấy. Cả thế giới
tiếc thay cho anh sao?

“Có lẽ… đến lúc rồi…”

Giọng Linh dần nhỏ lại, còn tôi, lòng ngực tôi như vạn mũi kim đâm xuyên qua
vậy.

Tôi khóc càng lúc càng to. Từng tiếng sấm rền vang vô cùng chói tai tạo ra
những vầng hào quang soi sáng hình ảnh của Linh trong mắt tôi rõ đến từng chi
tiết.

“Đừng mà! Anh không được! Anh không được chết! Không được làm thế với em! Em
chưa được ích kỷ nhiều lần như anh đã nói mà… làm ơn. Cho em ích kỷ giữ anh
lại một lần này nữa thôi…”

Cổ họng tôi đau nhức không thôi. Tôi cố gắng vượt qua nỗi đau ấy để nói lên
những yêu cầu của mình, những yêu cầu ích kỷ nhất từ sâu trong đáy lòng. Tôi
muốn anh ở bên tôi.

Đừng bỏ em mà đi!

Linh đáp lại những lời cầu xin của tôi, chỉ bằng một ánh nhìn nhung nhớ, một
nụ cười và bàn tay cố hết sức nắm chặt tay tôi.

“Sống mạnh khỏe nhé… Eri…”

Đôi môi anh mấp máy.

“anh…”

Đừng mà! Anh không được nói như thế!

“yêu…”

Không được! Em bảo anh ngừng lại! Nếu anh mà nói hết…

“e…”

Com tim sụp đổ theo giọng nói nhỏ dần và tắt ngúm của Linh. Tôi đau đớn ôm lấy
bàn tay vô lực của anh. Tay anh ấy lạnh quá… Hơi thở của anh ấy… của anh ấy…
nó vẫn còn mà, đúng không?

Làm ơn có ai đó nói với tôi anh ấy còn sống đi…

Tôi òa khóc. Chưa bao giờ khóc đau đớn đến thế này. Dù có là một năm trước hay
mười ba năm trước, tôi mất đi người tôi yêu nhất rồi. Sau cùng, tôi vẫn chưa
nói với anh ấy, “Em yêu anh”. Tôi còn thiết sống không?

Tôi ngẩng mặt lên bầu trời. Cơn mưa lớn bao phủ quan cảnh chỉ còn một màu
trắng xóa. Tôi khóc cùng cơn mưa, gào thét cùng tiếng sấm. Tôi và thế giới
cùng ảm đảm vì mất anh…

… Hôm nay, tôi mất anh rồi.

~ Ngày hôm sau ~

Trong căn phòng được bài trí nữ tính xen chút phần thanh nhã. Nhưng, lúc này,
căn phòng lại u ám với chiếc rèm cửa thanh sắc đã khép lại. Bên trong căn
phòng tối om, lấp ló thấy được chỉ một bóng người đang ngồi co khúm lại ở một
góc trên chiếc giường.

Đôi mắt của người con gái này trống rỗng, vẻ mặt cô thất thần chỉ còn rươm
rướm những giọt nước mắt vẫn đang chảy xuống bờ má cô.

Cô gái này chính là Eri.

Ngày hôm qua, ngay khi người quan trọng nhất đời cô trút hơi thở cuối cùng, xe
cấp cứu mới đến và mang cậu ấy nhập viện. Sự thật trớ trêu, dù xe cấp cứu có
đến, thì cậu cũng không thể quay lại. Gia đình Phi Linh đang chuẩn bị hậu sự
cho cậu. Còn Eri, sau khi quay về nhà, cô tự nhốt mình trong phòng, cũng chưa
có thứ gì bỏ bụng cả.

Nằm trước trên chiếc giường ở trước mắt cô là một bức ảnh có sự hiện diện của
hai người. Một là Eri, còn lại là Linh.

Lúc này, thâm tâm Eri đang đấu tranh, cô sẽ chọn. Sống và tiếp tục phần đời
còn lại để cứu lấy những người có tình cảnh giống với người yêu của cô. Hay
tìm kiếm, mù quáng tìm kiếm thứ vô lý ở thế giới này, phép màu để hồi sinh
Linh.

Một mình Eri cô đơn trong căn phòng yên ắng đến rợn người ấy…

Năm năm trôi qua, cuộc sống sinh viên tại đại học y Tokyo của tôi thật ảm đảm.
Dù có cố gắng sống có ý nghĩa theo cách mình muốn, nhưng tôi vẫn không làm
được. Tôi chỉ biết cắm đầu vào con đường học hành chỉ để quên đi những ngày
tháng đau buồn dần đi qua khi không có anh ở bên.

Giờ đây tôi đã tốt nghiệp đại học. Tuy nhiên, tôi cần phải học thêm vài năm để
lấy được bằng thạc sĩ và tiến sĩ.

Có phải em đang làm đúng những gì anh mong muốn không, Linh?

Tôi không ngừng nghĩ về những lời cuối cùng của anh. Dù tâm trạng buồn bã cách
mấy, tôi vẫn thành công.

~

Và rồi, mười năm trôi qua, cuối cùng tôi cũng lấy được bằng tiến sĩ. Tiếp đó,
tôi sẽ làm việc, sẽ cứu người.

Tôi trở thành bác sĩ ở một bệnh lớn. Từ những ngày thực tập trong quá khứ đến
những ca mổ được tham gia và cuối cùng là đứng trên khía cạnh của người đảm
nhận chính các ca phẫu thuật.

Tôi không muốn trở thành một trong những người đã ngó lơ anh ấy. Vì thế, tôi
sẽ cứu họ, cứu càng nhiều càng tốt.

Em làm vậy, anh có vui hơn không?

Trái tim tôi ngậm ngùi trong cô độc bước tiếp quãng đường như một sinh linh
trên thế gian này.

~

Rồi lại ba mươi năm qua đi cứ như một con cơn gió thổi nhẹ.

Quả là một quãng thời gian nói ngắn cũng không thành thật mà dài cũng thật dối
trá. Sống bao nhiêu đó, tôi cảm nhận những lời của anh ngày đầu tiên đôi ta
gặp nhau thật đáng giá. Tại sao tôi lại không cười nhiều hơn?

Dù có tiệc nuối đến thế nào, cuộc đời tôi cũng chẳng còn kéo dài được nữa… tôi
đã nghĩ như thế. Nhưng thật ra chỉ là do tôi quá sức nên đã ngất xỉu trong lúc
làm việc mà thôi.

Tôi đang nằm trên chiếc giường trong một căn phòng trắng với những dụng cụ y
tế xung quanh. Tay tôi cảm thây hơi vướng, có lẽ do những sợi dây tiếp nước
biển.

A~, tôi mệt rồi sao. Phải chăng anh đang gọi tôi đến với anh không?

Đã lâu rồi tôi không được nằm dài suy nghĩ như thế này. Có lẽ khoảng ba mươi
năm trước, hoặc có khi hơn thế nữa.

Linh… Phi Linh…

Cái tên khắc sâu trong linh hồn tôi. Đôi lúc tôi lại nghe thấy giọng nói anh
ấy thoang thoảng trong đầu mình.

Tính cách đó, nụ cười đó, tôi không thể nào quên được chúng. Tôi cảm thấy
không ai có thể thay thế được anh ấy.

Tại sao em không đi theo anh vào lúc đó?

Tại sao anh lại bỏ em lại?

Liệu phép màu có hồi sinh được anh?

Yêu… quả nhiên em không thể buông bỏ nó một khi đã trao lòng mình cho anh.

Nếu được, tôi muốn được chết… Tôi đã không còn gì quyến luyến từ rất lâu rồi.

Em đi theo anh được rồi phải không. Nếu anh còn dám bảo em phải sống, em sẽ
trở thành một cô bạn gái, một người vợ hung dữ bắt ép anh phải nghe theo lời
em đấy.

Tôi mệt rồi… tôi muốn được ngủ, được mơ tiếp về những ngày tháng ấy. Tôi muốn
được ngủ mãi để có được gặp anh…

Tôi lặng lẽ nhắm mắt lại và hơi thở dần “nhẹ nhàng” hơn…

… Linh à, anh biết không? Anh là độc nhất trong lòng em đấy…

-

“Xin chào. Trông cô có vẻ bình thản quá nhỉ?”

Tôi mở mắt ra, điều đầu tiên hiện ra trước mắt là một cô gái. Hình dáng nhỏ
nhắn với mái tóc ngắn màu vàng cùng đôi mắt to như hai hạt hồng ngọc, cô ăn
vận như đi hóa trang halloween vậy. Từ đầu đến chân, màu hồng của bộ đầm và
màu đỏ từ những chiếc nơ khiến cô trông rất dễ thương.

Nổi bật hơn hết là hình bí ngô ma mà cô đeo bên hông.

“Cô là ai?”

Tôi thắc mắc hỏi. Một lời chào hỏi đến từ một vị khách lạ lùng này, mặt tôi và
cô bé gần như chạm vào nhau. Cô bé vui vẻ đùa giỡn.

“Là một cô bé xinh đẹp đáng yêu đến đây để giúp cô bớt buồn. Cô có thấy vui
không?”

“Tôi nên tin phần nào trong lời nói của cô là thật?”

Tôi đáp. Từ cách ăn nói, nó không phải của con nít, nghe cứ như cố tình nói
như thế vậy. Lời nói và độ tuổi quá khác biệt. Rồi cô ấy lại mở miệng.

“Ể~, chả biết đùa gì cả~. Ta chỉ là một người qua đường thôi.”

“…”

Tôi giữ im lặng và chờ đợi câu trả lời tôi nghe hợp lí nhất. Cô gái này chỉ
đang cố đùa giỡn với tôi.

“Đ-, đùa thế cũng không cười sao? Chán thật đấy.”

“Không phải là không vui, mà là cô chọn những lúc như thế này để đùa thì làm
sao làm người khác cười. Chúng ta chưa biết gì về nhau cả.”

“Ồ, ra là thế.”

Cô gái gật đầu đã hiểu, còn tôi thì thở dài. Sau đó, cô ấy hắng giọng và nói.

“Ư hừm. Để ta giới thiệu với cô. Ta là Lambdadelta, Witch of Certainty.”

“Ồ~.”

Tôi vỗ tay động viên và thể hiện sự bất ngờ cho phần giới thiệu tự tin của cô
gái tự xưng là Lambdadelta.

“Hừ hừm…thế nào cô biết ta là ai rồi chứ?”

“Mới nói rồi còn gì.”

“Ờ, phải rồi. Ahaha…”

“…”

Đột nhiên có một bầu không khí yên lặng được sinh ra sau khi Lambdadelta cười
trừ. Và tôi là người mở lời, dẹp tan cái không khí bế tắc này.

“Này, cô kéo tôi đến đây mà không bắt chuyện mà còn im lặng chung kiểu đó thì
biết lạc trôi về đâu.”

“À…xin lỗi, vô ý quá.”

“Haizz…rồi, thế chuyện gì đang diễn ra? Không phải tôi đang nằm ở bệnh viện
sao?”

Tôi hỏi cô ấy. Sự thật đúng là thế. Tôi đang nằm trong phòng hồi sức vì làm
việc quá sức. Tại sao lại có mặt ở một nơi trống rỗng thế này? Trong lúc tôi
nghĩ như thế, Lambdadelta mỉm cười và nói.

“Không, cô đã chết rồi. Là ta mang cô đến đây. Ta là Witch of Certainty, điều
ta làm đều tuyệt đối. Nào, ta sẽ cho cô một điều ước, với ta, bất cứ điều ước
nào cũng chắc chắc trở thành hiện thực miễn là cô còn mong muốn điều đó được
thực hiện.”

Nghe được những lời ấy, tôi nhăn mặt không tin. Vì sao lại ban cho tôi một
điều ước, hơn nữa, lại còn là điều ước tuyệt đối nữa. Phải đánh đổi điều gì?
Tôi băn khoăn và hỏi những gì mình nghĩ.

“Vậy sao? Tôi phải đánh đổi điều gì?”

“Không, không. Đây là do sở thích của ta. Ta thích thì ta cho thôi.”

“…”

Tôi im lặng suy nghĩ. Có lẽ điều đó là thật, cũng có thể là giả. Nhưng, nếu
thế giới đã thực hiện ước nguyện của tôi, chết, thì tôi cũng không còn cái gì
để mất nữa. Chắc thử một chút cũng không sao.

“Nào, ước đi.”

Lambdadelta ưỡn ngực tự tin mình có thể làm mọi thứ. Tôi mở miệng.

“Tôi…”

Tôi lại phân vân về mong muốn của mình. Điều tôi mong mỏi nhất lúc này đây,
không phải công việc, không phải được sống tiếp.

Yêu…

Như một làn sóng nhẹ rung chuyển tâm can tôi, chữ “yêu” đang nhắc nhở tôi chọn
nó, một lựa chọn đúng đắn nhất đối với tôi. Tôi quyết định chọn nó.

“Tôi… muốn đi tìm anh ấy.”

“Anh ấy?”

“Phải. Người tôi yêu, Phi Linh.”

“Phi Linh!?”

Dường như Lambdadelta đã nghe cái tên này ở đâu đó, khiến cô lẩm bẩm nó.

Cô gái nhìn vẻ mặt suy nghĩ của Lambdadelta một hồi, cô hỏi.

“Sao thế? Không được ư?”

“… K-, không có gì là không thể với ta. Nhưng…”

“Nhưng?”

Vẻ mặt Lambdadelta có vẻ lưỡng lự một chút, nên cô gái đã hỏi. Sau đó,
Lambdadelta hỏi ngược lại cô.

“Vì sao cô lại chọn đi tìm thay vì được gặp ngay? Gặp ngay sẽ dễ dàng hơn
đấy.”

Hóa ra Lambdadelta thắc mắc điều này, cô gái nghe được đồng thời mỉm cười vui
vẻ đáp lại cô.

“Không phải điều đó quá hiển nhiên rồi sao? Vì tình yêu của tôi với anh ấy,
không phải thứ để người khác tác động đến. Tình yêu ấy phải do chính tôi tự
tìm kiếm. Có lẽ sẽ rất lâu, nhưng đó là điều tôi mong muốn.”

“Được! Trả lời hay lắm. Ta thích cô rồi đấy. Rồi, ta sẽ thực hiện điều ước của
cô.”

Lambdadelta phấn khích, dường như cô rất thích thú với cô gái mà cô tìm được
do tình cờ. Chỉ thoáng chốc, Lambdadelta đã đưa cô gái đến một nơi trông rất
giống đại dương.

Xung quanh giống như nước, nhưng lại không phải nước. Trong lòng đại dương lạ
lùng này có vô số những mảnh vỡ, mỗi một mảnh vỡ lại huyền ảo như một thế
giới. Những mãnh vỡ trôi nổi trong không gian, quá nhiều đến nổi cô gái đếm
không xuể. Bên trong có vô số những hình ảnh khác nhau.

Cô gái quan sát những mảnh vỡ ấy và nhìn Lambdadelta, trông chờ cô giải thích.

“Nơi đây là Biển Thủy Tinh, đại diện cho Nguyên Vũ Trụ, mỗi một Mảnh Thủy Tinh
như cô thấy, chính là một Đa Vũ Trụ. Kể từ đây cô có thể đi tự mình đi tìm
người mình muốn gặp. Ta sẽ luôn dõi theo bước đi của cô.”

Chỉ im lặng thay cho câu trả lời, cô gái xoay mặt đi và nhìn về những Mảnh
Thủy Tinh. Lambdadelta gật đầu và coi điều đó như câu trả lời đã hiểu của cô
gái.

Cô gái bắt đầu tìm kiếm người yêu của mình trong những Mảnh Thủy Tinh. Nhưng
cô không biết việc mà cô đang làm còn khó hơn lên trời xuống biển, như việc mò
kim đáy biển. Bởi vì người cô tìm, là độc nhất…

Thời gian dần trôi đi, bên trong Biển Thủy Tinh dường như không tồn tại khái
niệm thời gian. Tôi lần lượt đi vào những Mảnh Thủy Tinh để tìm anh ấy.

1 Mảnh – Lần đầu tiên cho chuyến đi, tôi bở ngỡ trước những thứ mình được
chứng kiến. Chúng thật lạ thường, tuy vậy, bóng dáng của anh không có ở đây…

2 Mảnh – Tôi sống lại hai lần, gặp qua không biết bao nhiêu người, không có
anh ở đó…

10 Mảnh – Thế giới thứ mười tôi đến, nhưng… anh đâu? Quảng thời gian này cứ
kéo dài mãi sao?

100 Mảnh – Trăm thế giới rồi. Liệu anh còn nhớ không?... Hồi đó chúng mình
thường làm gì nhỉ? Tôi không thể nhớ được thời thơ ấu của mình nữa… Con tim
tôi chợt nhói đau khi nghĩ về nó.

500 Mảnh – Nửa thiên trọng sinh, không một dấu vết nào. Tôi… đã từng làm gì?
Dường như có thứ gì đó đang gậm nhấm linh hồn tôi. Mọi thứ đang dần mất đi.

1000 Mảnh – Đã nghìn lần rồi… Một nghìn lần gì cơ? Tại sao tôi lại phải làm
điều này? Tôi chỉ muốn gặp anh ấy một lần nữa… Nhưng, anh ấy là người như thế
nào?

2000 Mảnh – … Tôi tự hỏi tính cách của mình ra sao? Mặc dù tôi vẫn còn mục
tiêu của mình, nhưng mà tôi vẫn cảm thấy thật khó chịu. Tôi thực sự đang hướng
về một thứ không bao giờ tim thấy được sao?

5000 Mảnh – Tôi… là ai? Bên trong tôi chỉ còn chất chứa một niềm hy vọng nhỏ
nhoi… tìm được người đó… Người đó tên gì vậy?

Không biết đã bao lâu kể từ khi được đáp ứng điều ước của mình. Cô gái vẫn cố
gắng đạt được mục đích của mình, tìm và gặp được người đó.

Sau những lần tìm kiếm tưởng chừng vô hạn, cô gái phát hiện ra một điều.

Cô là ai?

Con người cô như thế nào?

Kí ức của cô là thế nào?

Người cô đang tìm kiếm là ai?

Tại sao cô lại tìm kiếm người đó?

Tất cả mọi thứ về cô, mọi chuyện cô đã trải qua, cô đều quên hết toàn bộ. Chỉ
còn lại duy nhất là mục tiêu, tìm lại một người mà sâu trong trái tim cô vẫn
đang ấp ủ sự trông chờ ngày được đoàn tụ.

Thời gian tàn ác đã mài mòn mọi thứ của cô, Biển Thủy Tinh vô tận, tìm kiếm
một người sao lại khó đến vậy?

Ngay từ đầu, cô nào biết người cô tìm kiếm là độc nhất.

-

Một khoảng thời gian đã lâu trước khi người con gái cô độc tìm kiếm trong vô
vọng người mình yêu.

Đã bao lâu kể từ khi tôi tìm kiếm thứ mình mong muốn, tình yêu của tôi. Tình
yêu như một thứ mông lung khó có thể diễn tả bằng lời được. Tôi tự hỏi tại sao
mình không dừng việc này lại?

Tôi không dừng được. Dù cơ hội mỏng manh đến mức nào tôi vẫn phải tìm được
điều đó, dù cho tôi có quên mình là ai, có quên quá khứ của mình đã từng làm
gì, từng ra sao, có bản cái tôi của mình, có mất đi tính cách của mình. Thì
tôi vẫn giữ nguyên mục tiêu của mình.

Tìm và gặp được người tôi yêu.

Để mặc cho thời gian trôi đi, mặc cho mọi thứ lấy đi của tôi tất cả, tôi vẫn
hy sinh và cố giành giật, chỉ để giữ lấy điều tôi muốn làm nhất từ bấy lâu.
Dường như những thứ được coi là giản dị nhất đối với tôi cũng không quan trọng
nữa.

…..

Biển Thủy Tinh.

Sau bao nhiêu lần tìm kiếm, tôi cuối cùng cũng tìm được manh mối của anh ấy.
Anh ấy hiện tại sống rất ổn, thậm chí còn rất thích thú.

Uwa~

Tôi sẽ tiếp tục trọng sinh vào Mảnh này và tìm kiếm người đó.

“Chờ đã.”

Rồi sau đó, mọi dự định của tôi bị một tiếng nói vang lên trong đầu ngăn lại.
Nó khiến tôi phải dừng lại, bất chấp mọi thứ không màng đến thâm tâm đang gào
xé muốn gặp đạt mục tiêu của mình. Một luồng sức mạnh vô hình kéo tôi quay về.

Một âm thanh mang khí chất thanh tao của nữ giới. Chủ nhân của giọng nói là
phụ nữ, cô ấy xinh đẹp với bộ đầm dạ Tây phương màu trắng tinh khôi, mái tóc
bạch kim của cô được buộc lên thành đuôi ngựa bằng một chiếc châm rất bắt mắt.

Một mĩ nhân.

“Ta muốn một cuộc thương lượng.”

Và cô ấy nói với tôi như vậy. Một cuộc thương lượng. Nó có ý nghĩa gì đối với
tôi? Một người không có thứ gì. Một người đã mất tất cả. Chỉ để tìm kiếm trong
tuyệt vọng. Tôi tìm kiếm và thành công tìm được điều mình muốn. Tôi chỉ có
thế. Không lẽ cô ấy muốn điều này? Tôi nhất quyết không bao giờ để cô ấy làm
vậy.

Không bao giờ.

“Khoan đã!!!!!!!”

Lại một giọng nói khác vang lên, tôi và người con gái ấy hướng về phía giọng
nói ấy. Một cô gái dáng người nho nhỏ với mái tóc vàng ngắn trang phục dễ
thương màu hồng, bên hông chiếc bí ngô đang chạy đến vội vã.

“Như vậy là ăn gian lắm, Công Nương Eriserine.”

Dù tôi có cảm giác mình đã gặp cô gái này rồi, nhưng tôi vẫn không nhớ được.

“Công Nương Lambdadelta. Đây là chuyện của tôi, cô không nên dính vào.”

“Cái gì mà không dính đến, chính tôi là người mang cô ấy đến đây, không lẽ tôi
không được can thiệp vào sao?”

“Cô có biết cô ấy là ai không?”

“Không biết. Nhưng giờ thì biết rồi. Cho nên tôi mới can cô lại.”

Eriserine và Lambdadelta tranh cãi dữ dội, có lẽ, tôi là người ngoài cuộc, nên
tôi sẽ ngồi nghe một lúc.

“Tóm lại là không được. Cô ấy là người tôi ủng hộ.”

“…”

Tôi có cảm giác hai người này có quan hệ rất mật thiết, nhưng cũng không mấy
cao thấp, rất ngang bằng nhau, không ai kém cạnh ai.

Vì tôi còn phải thực hiện mục tiêu của mình, nên tôi thắc mắc hỏi.

“Anou…”

“Cái gì?”

Cả hai người đang có những ý kiến trái chiều, giờ đây chung một câu hỏi. Họ
khó chịu nhìn tôi và lớn tiếng.

“Tôi có thể hỏi cô muốn thương lượng điều gì không?”

Nếu như người này muốn mục tiêu của tôi, thì miễn thương lượng.

“Vậy ngươi chấp nhận sao?”

“Không được chấp nhận đó!”

“Cô im đi, Lamb.”

“Ứ im.”

Trong khi hai người vẫn dằn co, tôi nói.

“Cô muốn thứ gì từ tôi?”

“Tình yêu của ngươi.”

“Tình yêu? Tôi làm gì có thứ gì gọi là tình yêu.”

“Dĩ nhiên là ngươi không biết, nhưng thứ ngươi đang tìm kiếm chính là tình
yêu. Thế nên, ta muốn ngươi giao nó cho ta…”

Eriserine chưa kịp nói hết câu, tôi từ chối.

“Tôi từ chối.”

Nhìn thấy vẻ mặt không hài lòng của Eriserine, Lambdadelta hớn hở cười.

“Ta có thể hỏi tại sao không?”

“Đó là thứ duy nhất còn sót lại của tôi.”

“Ta có thể cho người những thứ còn nhiều hơn như vậy.”

“Tôi không cần.”

“…”

“Đối với tôi, thậm chí tôi còn không hiểu tại sao mình hy sinh nhiều đến vậy
chỉ để tìm kiếm người đó. Vậy hóa ra đó là tình yêu. Tình yêu là thế nào? Dù
nó là gì, nó vẫn là điều tôi không thể nào bỏ đi từ tận đáy lòng mình.”

“Haizz….Đành vậy. Ta sẽ ngươi sẽ thứ này. Sau đó ngươi hãy quyết định.”

“Ăn gian quá!”

Lambdadelta nhất quyết phản đối. Eriserine thở dài, sau đó, trên đầu ngón trỏ
của cô hiện lên một vầng sáng, nó bay thẳng về phía tôi.

Vô số những hình ảnh lạ lùng tôi có thể nhìn thấy tức tốc chạy qua “đầu” tôi.

À~ Thì ra là vậy….

Người này cũng tìm kiếm người đó. Nhưng lại theo một cách khác với tôi.

Những thứ của cô ta đưa tôi, là những ký ức của tôi, lẫn của cô ta.

Eri Kousaki.

Một cô gái có thuở nhỏ cùng với người bạn trai tên Phi Linh. Tình cảm gắn kết
từng ngày.

Cô ấy khác với tôi ở việc cô ấy biểu lộ tình cảm cảm của mình sớm hơn tôi đến
một năm trước khi tai nạn xảy ra. Tôi khác cô ấy ở chỗ tôi sống tiếp, còn cô
ấy tìm kiếm cách giúp người đó sống lại. Hai chúng tôi có điểm chung là đã
nhìn thấy một hy vọng để thực hiện chung một điều mà mình mong muốn

Eriserine, bản chất là Eri Kousaki, nhưng mà sau khi đi con đường tìm kiếm
phép thuật, mất vì kiệt sức sau 20 năm. Sau đó, cô gặp được Anna, Witch of
Love và bắt đầu theo học phép thuật, rồi trở thành học trò của Anna; được học
sức mạnh tăng trưởng theo tình yêu. Tính cách của Eri Kousaki biến đổi ngay
trong thời gian làm học trò của Anna và dần trở thành như ngày hôm nay. Và
cũng như ngày hôm nay, cô có được danh hiệu cao quý, Witch of Success. Nhưng
nó không mạnh mẽ như cô mong muốn, bởi vì, cô mất đi thứ cô muốn làm ngay khi
đạt được phép thuật, hồi sinh người đó.

Cô chỉ đưa người đó vào Game Board và xem người đó như một trò tiêu khiển.

Cô ta vốn không hề thành công so với danh hiệu Witch of Success. Cô ta chỉ
ngang bướng không chấp nhận rằng tôi, một Eri Kousaki không đi tìm kiếm phép
thuật lại thành công giúp người đó sống lại.

Thành công giúp người đó sống lại… Phải. Giúp anh ấy sống lại, chính con đường
tôi sẽ đi, chính Mảnh Thủy Tinh mà tôi chuẩn bị bước vào đó, là con đường giúp
anh sống lại.

Không thể tìm được Linh ở bất cứ nơi nào. Bản thân Linh vô cùng đặc biệt,
trong Vô Hạn Vũ Trụ chỉ có một mình anh ấy. Anh ấy là độc nhất.

Eriserine, một người thất bại hồi sinh Linh, đang mắc vào nghịch lý, hiện tại
muốn tôi giao tình yêu cô cho cô ấy để hoàn thiện toàn bộ. Như vậy là tôi sẽ
bị mất tất cả sao? Vì người ấy, tôi nên làm gì?

“Sao rồi? Ngươi chấp nhận chứ?”

Cô ta vẫn nhìn tôi và chờ đợi câu trả lời. Lambdadelta không muốn tôi trả lời
có đâu, nhìn mặt cô là biết rồi.

Thật ngu ngốc khi nghĩ rằng cô ấy đã làm nhiều mà không thành công và ghen tị
với tôi.

“Tôi cho cô thì sẽ tôi mất tất cả… nhưng tôi muốn cô cùng tôi dung hợp lại để
có bản thể hoàn thiện nhất.”

Một ý tưởng lóe lên trong đầu tôi khi tôi đang muốn từ chối.

“!!!!”

Bất ngờ với ý kiến của tôi, hai người trông rất ngạc nhiên trên mặt có thể
thấy.

“… Cũng được.”

“Hoàn toàn không được.”

Lambdadelta ấm ức phản đối. Sau đó cô giải bày.

“Nếu cô dung hợp với cô ấy, không phải sẽ có được sự ủng hộ của cả Bern-chan
và tôi sao. Như vậy là quá ăn gian.”

“Làm như tôi quan tâm ấy.”

“Umumumumumumu…”

Lambdadelta có vẻ không bằng lòng. Nhưng Eriserine vẫn tiếp tục vấn đề của tôi
đưa ra cho cô ấy.

“Được. Vì anh ta.”

“Phải. Vì anh ấy.”

Tôi chấp thuận phép thuật của cô ta. Cô ấy để tính cách của hai chúng tôi
trung hòa lẫn nhau, thật ra hai tính cách cũng chẳng khác gì. Ý tôi là, Eri
trong quá khứ chứ không phải Eri sau khi bị Anna mài giũa.

Sau đó cả hai cùng nhau dung hợp lại trong lúc Lambdadelta vô cùng tức tối,
nhưng cô ấy không làm gì cả. Dung hợp hoàn thành tức là có sự ủng hộ từ cả Kỳ
Tích lẫn Tuyệt Đối cộng thêm Thành Công, mọi thứ đủ để có được sức mạnh sánh
ngang Đại Công Nương Featherine.

“Phải đến đó cho anh ta một trận vì phải đã để tôi đợi quá lâu.”

Tôi không thể nào chờ để tìm được anh ta.

“Tôi tạm thời rời đi, Lamb. Cô đừng phá phách nhé.”

Tôi nói. Mọi thứ đối với tôi nay đã sáng tỏ, tôi nhìn Lambdadelta nói.

“Đã rõ, Đại Công Nương Eriserine…”

Lambdadelta thờ dài chấp nhận cái sai lầm của mình. Dù sao Thành Công và Tuyệt
Đối mang bản chất gần với nhau. Nên tôi nghĩ cả hai chúng tôi sẽ nhanh chóng
thân với nhau thôi. Đã lâu rồi tôi không có một người bạn nhỉ?

.

.

.


Thần Tiên Đạo Hệ Thống - Chương #336