[Dịch Chuyển]!
Phi Linh thi triển [Dịch Chuyển] và biến mất ngay trước đòn tấn công gần như
không né được của Enkidu. Cùng lúc đó, tàn ảnh mơ hồ của Phi Linh bị đường
quang kiếm vàng chóe lướt qua rồi tan biến đi.
Enkidu đã chém hụt, thanh quang kiếm ngay sau đó cũng biến mất. Sau đó, Enkidu
từ từ ngẩng người lên và thong thả quan sát xung quanh, đồng thời cảm nhận dấu
vết của Không Gian Phép Thuật đọng lại. Mặc dù dấu vết còn lại trong không khí
là dày đặc, vì lượng ma lực của Phi Linh sử dụng là rất lớn, đồng thời cũng vì
thế mà đối với người thường, vị trí của cậu sẽ không bị ai phát hiện. Có điều,
đối thủ của cậu là một tồn tại có khi Thần cũng không thắng được.
Enkidu lướt về một vị trí gần đó, vung tay chém xuống không hề do dự gì, mà
hơn nữa, lần vung tay này cứ như chia tách cả không gian vậy, vô cùng hung
bạo. Đồng thời tại vị trí mà Enkidu nhắm đến, hình bóng của Phi Linh xuất
hiện.
Ngay lúc Phi Linh thực hiện xong quá trình di chuyển của [Dịch Chuyển], một
lực lượng bá đạo cùng sát khí kinh thiên đập vào thẳng vào cậu. Đối với người
thường, họ đã có thể cứng người hoặc bị sốc chết do lực lượng cùng sát khí ấy
quá kinh khủng đến nổi người thường không thể chịu nổi. Tuy vậy, Phi Linh lại
đủ khả năng chịu được thứ lực lượng và sát khí ấy, vì lý do gì thì trong đầu
cậu chỉ nghĩ đến việc mình từng cảm nhận nó rồi.
Suy cho cùng, mọi thứ mà cậu nghĩ rằng chúng đã tồn tại ở kiếp trước đều là kí
ức chứ không hề dắng ngờ gì cả. Mặc dù chúng mơ hồ, nhưng cậu lại không quá
thắc mắc về chúng.
Xoạc.
Thanh quang kiếm được tạo ra và chém đứt thân ảnh của Phi Linh. Phi Linh hiện
lên một vẻ mặt không tin được. Tuy vậy, thân ảnh ấy thậm chí không hề có chút
máu nào phun ra từ vết thương cả và ngay tức khắc, thân ảnh ấy mờ dần và biến
mất. Enkidu dừng lại và nhoẻn miệng lên.
“Hửm~ phân thân à!? Ngoài Không Gian Phép Thuật ra vẫn có thể dùng nhiều loại
năng lực khác nhỉ. Thú vị lắm.”
Sau đó, Enkidu liên tiếp tìm ra vị trí của Phi Linh sẽ xuất hiện và tấn công
cậu, nhưng chỉ tấn công vào những phân thân của cậu tạo ra từ phân thân thuật
mà cậu lấy may mắn tìm ra được trong [Box of Wisdom].
Sau vài lần như vậy, Enkidu vẫn thong thả tiêu diệt từng phân thân xuất hiện
và vẫn chưa thấy bóng dáng của Phi Linh đâu cả. Và ngay đúng lúc này, Phi Linh
muốn thực hiện đòn dứt điểm. Tuy nói là dứt điểm, nhưng không có bằng chứng gì
chắc chắn cậu sẽ hạ được Enkidu cả.
Ngay khi Enkidu vung thanh quang kiếm chém đứt một phân thân của Phi Linh, cậu
liền xuất hiện ngay phía sau lưng Enkidu và vung nắm đấm thẳng về phía Enkidu.
Tuy là chỉ là một đấm, nhưng cậu đã dồn toàn lực vào nó, dù là thân thể tạm
thời nhưng cũng có điểm hơn người.
Thế nhưng…
Xoạc.
!!!
Enkidu dậm chân nhẹ xuống mặt đất, một thanh quang kiếm không lồ mọc lên từ
mặt đất và xiên xéo qua Phi Linh. Tuy nhiên, nó đã bị chặn lại ngay khi chạm
vào cơ thể Phi Linh. Điều đó khiến Enkidu có chút nhíu mày.
Đúng vậy, Phi Linh đã dùng sức mạnh của một Dị Thần của Thép, nhưng Dị Thần
cậu gặp qua, cậu giết họ nhưng vẫn giữ lại những khả năng cùng Quyền Năng của
họ. May thay, chúng vẫn có đất dụng võ.
Nấm đấm của Phi Linh cũng đã chuyển thành thép khi sử dụng năng lực ấy, vì
thế, đòn đánh cậu tung ra không phải đơn giản. Nắm đấm vẫn đi mà không phanh,
tốc độ nhanh như một cơn gió.
“…”
Enkidu nhếch miệng lên cười. Vào khoảng khắc nắm đấm sắp chạm đến Enkidu, nó
chợt khựng lại. Đôi mắt Phi Linh tràn ngập trong kinh ngạc cùng khó tin.
Bốn sợi xích đã quấn lấy tay Phi Linh. Nó khiến cậu không còn tí sức nào ở tay
mình nữa. Và sau đó, lại có thêm một sợi xích siết lấy cổ cậu, Phi Linh lấy
tay còn lại cố gắng phá bỏ sợi xích ấy, nhưng dường như vô ích, càng cố sức
phá bỏ sợi xích, nó lại càng siết chặt thêm.
“Vô ích thôi. Thần Tính càng cao, nó sẽ càng siết chặt. Có vẻ như lượng Thần
Tính của cậu cũng cao đấy.”
Phi Linh vừa nghiến răng vừa tuyệt vọng phá vỡ lớp xiềng xích. Và trong lúc
đó, cậu lại nghĩ một chút về sợi xích này, cậu đã từng gặp nó ở đâu rồi nhưng
lại không nhớ được.
Phi Linh cứ ngỡ như thế này đã xong rồi, nhưng Enkidu chợt làm ra hành động
rất kỳ lạ.
Cậu ta nới lỏng xiềng xích được từ mặt đất và đang vây khốn Phi Linh ra. Điều
này làm Phi Linh khó hiểu, chẳng phải mấy phút trước còn hầm hố bắt mình đi,
nhưng giờ lại thả cậu ra. Không lẽ không sợ cậu trốn đi nữa sao?
Mà ngay lúc này đây, Enkidu chợt mở miệng.
“Fumu… cậu cũng khá giỏi đấy chứ.”
“Tại sao…”
Phi Linh lấy làm khó hiểu và hỏi lại Enkidu.
“Tại sao ư!? Ma~ ép buộc người khác không phải chuyện tôi sẽ làm. Thế nên, nếu
cậu không muốn thì có thể rời đi.”
Enkidu nói như vậy. Đối với Phi Linh, một đống thứ đang làm cậu phân tâm, nào
là [Khởi Nguyên] không sao chép được Gate of Babylon, nào là lý do Enkidu tìm
đến Luo Hao và sau đó đổi mục tiêu sang cậu, lại còn cả việc cách xử sự thất
thường của Enkidu như thế kia.
“…”
Nhưng hiện thời, cậu lại bị những câu hỏi đấy níu chân. Và cậu lại muốn hỏi
Enkidu những câu hỏi ấy.
“Nếu cậu muốn, tôi có thể mời cậu về chỗ tôi và bạn tôi, tham thú một chút.”
Enkidu đột ngột ngỏ lời, Phi Linh hơi chút đắn đo, nhưng sau đó, cậu gật đầu.
Cứ như vậy, Phi Linh và Enkidu một đường đi về phía Đông, cậu nghĩ chắc rằng
Eriserine cũng thừa biết hành động của cậu, thế nên cậu không quá lo lắng cho
nhóm của cô nữa. Đi giải quyết những câu hỏi trong lòng vẫn tốt hơn.
---------
Tại một quãng đường trên mảnh đất cằn cỏi toàn phủ bởi màu vàng của cát, một
thanh kiếm màu trắng phát sáng lấp lánh đang mang theo một cô gái đi với nó.
Có lẽ không cần phải giới thiệu nữa, đây là Degen và Luo Hao.
Hiện tại, cả hai đang hướng đến khu rừng nắm đọc lập với vùng hoang mạc này.
Tại đó, nhóm của Eriserine vẫn đang thưởng thức món súp mà Phi Linh đã làm,
cậu đã làm hơi nhiều nên hiện giờ, cái dạ dày không đáy của Eriserine vẫn đang
xử lý toàn bộ mặc dù mọi người đã no căng rồi.
Chẳng mấy chốc Degen đã quay lại với Illyasviel bằng tốc độ ổn định và rất
nhanh.
Cả nhóm ngoại trừ Eriserine ra, đều bất ngờ khi trên Degen lại có thêm Luo
Hao. Vẻ mặt của Illyasviel hiện lên nét lo lắng và nhìn Eriserine.
“Eri, Phi Linh có sao không?”
Dù đã nghe qua lời nhắn của Phi Linh thông qua Degen, nhưng Illyasviel vẫn
không hoàn toàn bớt lo tí nào.
“Không sao đâu. Ngược lại, nếu không trải qua sự kiện này, Linh cũng không…”
“Không!?”
“Ma~ Illya không cần biết nhiều đâu.”
“Ể!?”
Eriserine thẳng thừng từ chối tiệt lộ điều mà cô định nói nhưng lại ngừng đột
ngột. Không biết điều đó là gì, nhưng trông Eriserine có vẻ không muốn đề cập
đến nó. Illyasviel tò mò muốn biết nhưng chẳng thể nào moi được gì từ
Eriserine cả, nên cũng đành bó tay.
Nghe theo lời Eriserine, nhóm của Illyasviel không lo nghĩ nhiều về Phi Linh
lắm. Và họ tiếp tục đi về Đông để gặp Phi Linh theo sự dẫn dắt của Eriserine
và Illyasviel. Tuy Illyasviel không cảm nhận được sự hiện diện của Phi Linh rõ
ràng như Eriserine, nhưng dù gì thì Phi Linh vẫn có một mối liên kết với cô
thông qua Đại Chén Thánh, nên cô vẫn xác định được Phi Linh đang đi về hướng
Đông.
Thế là cả nhóm đi về phía Đông. Tiện thể thì Luo Hao vẫn được Alexander cõng
đi, vì chẳng còn ai ngoài Alexander lúc này là đàn ông cả. Hơn nữa, Alexander
không muốn làm thế đâu, chỉ vì anh ta không còn cách nào khác và Alice cũng
không bận tâm.
---------
Trong lúc bay theo phía sau Enkidu, Phi Linh nhìn cảnh vật xung quanh. Khung
cảnh cũng chỉ có cát và thỉnh thoảng có một vài cái cây ngang đường. Cậu và
Enkidu di chuyển với tốc độ rất cao, nên ngắm cảnh chỉ là việc làm trong giây
lát mà thôi.
Phi Linh và Enkidu cùng nhau đi một quãng đường chỉ trong nửa tiếng đồng hồ.
Cả hai đã chạm mặt một khu rừng. Trên đường đi, họ gặp phải rất nhiều ma thú,
nhưng chúng không đáng ngại với cả Phi Linh và Enkidu. Một người là từng là
Thần, còn lại là Thần Khí, cả hai không ai kém cỏi đến mức để một con ma thú
dọa được.
Xử lý vài con ma thú trong rừng thì họ đã ra khỏi đó. Đập vào mắt cậu là một
thảo nguyên.
Đi thêm một quãng sau khi ra khỏi khu rừng đấy kia, Phi Linh đã nhìn thấy một
bức tường lớn vững chắc đang bao quanh một thành phố cổ thành một vòng tròn,
nhìn sang phía trái mình còn có một bức tường to lớn hơn cả cái cậu vừa thấy
nữa. Bên tay phải là một bờ biển, đó là biển Đông, có lẽ là vậy.
“Đến rồi sao!?”
“Đúng vậy, đấy là thành phố mà bạn tôi cai trị. Thành phố Uruk.”
“Uruk… !?”
Sau một màn giới thiệu kết thúc với chữ ‘Uruk’, Phi Linh lẩm bẩm từ đó trong
miệng. Cậu vẫn chưa nhận ra mình đang tiến đến nơi có sự cai trị của một vị
vua nổi tiếng của thời đại thần linh này.
Thành phố Uruk nằm phía sau bức tường lớn kia là nhằm mục địch tách khỏi bọn
ma thú đang lởn vởn ở phía ngoài. Có thể nói, ở thời đại thần linh, ma thú
xuất hiện khắp bốn phương tám hướng. Bạn có thế gặp chúng ở đâu đó trong một
chuyến đi.
Dừng chân trước bức tường lớn ấy, Enkidu dẫn đường cho Phi Linh đến lối vào
của thành phố. Người dân sống ở đây rất yên bình, sự phồn vinh có thể thấy rõ,
vẻ đẹp của thành phố cổ này khi có những cây cầu nhỏ và con sông chảy ngang
thật tuyệt. Phi Linh thầm nghĩ ắt hẳn là một vị vua tốt đã trị vì thành phố
này rồi.
“Thành phố này đúng tuyệt nhỉ.”
“Vậy sao… bạn tôi sẽ rất ‘vui’ đấy.”
Phi Linh cười trừ và theo Enkidu thẳng tiến đến tòa tháp chiêm tinh to lớn
nhất trong thành phố này. Nhìn từ một con đường thẳng với những khu nhà được
xây tách theo từng hình vuông, mỗi một khu đất vuông lại có bốn hộ nhà ở. Đài
chiêm tinh ở phía xa xa kia, Phi Linh híp mắt lại nhìn, thành phố tuy không
rộng bằng một thành phố hiện đại, nhưng đối với thời đại này thì cũng đã quá
lớn rồi.