Vị Vua Cùng Người Bạn Của Ngài


“Ngươi là ai?” Athena, Leviathan, Guineverse đồng thanh hỏi. Hơn nữa, họ còn
nhíu mày và đề cao cảnh giác đối với người đàn ông trước mắt này.

Biết được danh tính của họ có thể là ngẫu nhiên, nhưng mong muốn và xuất thân
từ một nguồn gốc. Đây không phải chuyện bình thường chút nào. Vì thế, đề phòng
là việc dĩ nhiên.

Người thanh niên tóc trắng lúc này im lặng chờ kết quả thừa biết sẽ như thế
này, nên anh ta đã giữ lấy nũ cười trên môi và nói.

“Coi nào các Nữ Thần. Đây chỉ là một cuộc giao dịch mà thôi.”

Quả thật, bọn họ chỉ cần được đáp ứng nguyện vọng, cần gì đến việc quan tâm
đối phương nghĩ gì. Tuy vậy, việc này vẫn khiến ba người đắn đo.

“Thế ngươi tính làm gì để bọn ta có thể tự do như lời ngươi nói?”

Guineverse chủ động hỏi.

“Tất nhiên là các vị giao sức mạnh của Gorgon cho ta. Như thế liền có thể cắt
đứt mối quan hệ của ba vị với Gorgon rồi.”

Người thanh niên ấy đáp lại với một nụ cười không đổi.

Mặc dù chỉ mới gặp lần đầu, người thanh niên này lại mang lại cho ba người cảm
giác muốn thoái lui kèm theo suy nghĩ người này không hề nói dối về năng lực
của hắn ta có thể lấy ra sức mạnh của Gorgon trong người.

“Các vị cứ yên tâm. Khi giao lại sức mạnh của Gorgon, các vị vẫn tồn tại với
năng lực mà bản thân từ lâu đã giành lấy qua cố gắng và sẽ được đưa trở về nơi
các vị đã từng ở.”

Nghe được như thế, ba cô gái nhìn nhau với một chút do dự. Nhưng đều chung một
mong muốn, điều này đáng để thử một lần.

Trước lợi ích phù hợp với nguyện vọng, cả ba người đều gật đầu đồng ý. Người
thanh niên kia nhếch mép cười lặng lẽ.

Sau đó, cả quá trình diễn ra nhanh chóng. Athena, Guineverse và Leviathan trao
lại sức mạnh của Gorgon lại cho người thanh niên ấy. Sức mạnh của chính họ đều
bị giảm đi rất nhiều khi không có sức mạnh của Gorgon, tuy vậy, họ cảm thấy
mình thật sự thoải mái hơn khi không có nó ở bên nữa.

---------

Hai ngày sau.

Luo Hao sau khi tách ra với nhóm của Phi Linh, cô đã can thiệp vào trận chiến
kia và bị vị Thần phẫn nộ kia thổi bay ngay sau đó. Người trung niên lợi dụng
cơ hội ấy mà tẩu thoát. May mắn cho cô ta là vị Thần kia không hề có ý định đả
động đến Luo Hao vì sai lầm của cô.

Luo Hao tiếp theo đã lưu lạc về phía Đông và đến một thành trì gần đó. Không
có hỗ trợ về mặt ngôn ngữ, việc giao tiếp trở nên khó khăn với cô hơn bao giờ
hết.

Tại đây, nô lệ có thể nói tràn lan, có vẻ như thời kỳ nô lệ đang vô cùng hưng
thịnh ở đây. Luo Hao căm ghét nhất là chế độ này. Bản thân cô có lý tưởng về
chính nghĩ, nhưng dường như cô còn không rõ mình đang ở thời kỳ Thần Linh, cho
nên, việc cô hạ thấp lý tưởng ấy xuống bảo vệ tự do cho con người là chuyện
thường.

Người dân bên trong thành trì dường như chú ý đến Luo Hoa khá nhiều. Trang
phục cùng loại trường kiếm mà cô mang trên người khá khác so với các loại họ
đã tửng nhỉn thấy. Hơn nữa, dung nhan của cô thật sự thoát tục, làm cho nhiều
người siêu lòng.

Luo Hao trên đường đi ngang qua một quán rượu bên đường.

Rầm-----

Một bóng người đột nhiên bay ra từ trong lối ra của quán rượu và rơi vào ngay
phía trước đường đi của Luo Hao.

Là một người phụ nữ, với bộ quần áo te tua, ở cổ chân của cô ta còn có một cặp
còng chân bằng sắt nhìn rất cồng kềnh. Ngoại hình của cô gái không quá cao, và
còn rất gầy, làn da bám đầy những vết bẩn.

“Ôi! Ngươi bị sao vậy?!”

Luo Hao bất ngờ khi người phụ nữ này xuất hiện như vậy, hơn nữa, trên người cô
ta còn có nhiều vết bầm tím do đánh đập nữa. Luo Hao đến kế bên phụ nữ ấy và
hỏi han.

Người phụ nữ kia nằm bất động cho đến khi Luo Hao chạy đến và hỏi thì cô ho ra
một ngụm máu. Có vẻ như có ai đó đã dùng một lực mạnh hất bay cô ra ngoài này
và người phụ nữ này đã bị nội thương.

“Con ả kia đâu rồi!”

Từ bên trong lối ra vào của quán rượu, một tiếng quát ra uy chốn đông người.
Luo Hao liếc mắt về phía ấy.

Cô cảm nhận được một lực lượng khá quen thuộc, mặc dù không mạnh mẽ nhưng nó
vẫn khiến cô để ý đến nó.

Bước ra từ trong quán rượu, một người thanh niên gần ba mươi. Hắn ta không quá
điển trai gì, nhưng khí chất phát ra lại có thể lôi kéo nhiều người về phe
mình.

Mà lực lượng mà hắn phát ra mơ hồ khiến Luo Hao khó chịu, chỉ gần đây thôi cô
cũng đã chạm mặt rồi.

Thần Tính.

Dù không mạnh mẽ nhưng người thanh niên này có Thần Tính. Mà Thần Tính lại
liên quan đến Thần Linh.

Hơn cả những thứ ấy, điều mà thanh niên này vừa nói và đã làm có thể khẳng
định người phụ nữ nằm kế bên cô đây là do hắn làm.

Phải giết.

Song, Luo Hao còn thật sự thấy khó chịu với người phụ nữ này, quá yếu đuối.
Yếu đuối liền phải chịu chết. Dù đã hạ thấp niềm kiêu hãnh của mình xuống
nhưng cô vẫn chưa hẳn đã từ bỏ suy nghĩ đứng trên đỉnh của mọi thứ và quyết
định sự sống chết của người khác.

“Này! Con nhóc kia. Tránh xa con ả nộ lệ ấy ra.”

Thanh niên có Thần Tính kia thu lấy sự chú ý của Luo Hao.

“Là ngươi phải không?”

Luo Hao đứng lên và nhìn người thanh niên ấy. Cô nghiêm nghị hỏi. Lúc này để
ý, có thể thấy mọi người xung quanh từ lúc đầu đều nhận ra người phụ nữ kia bị
thương. Khi người thanh niên này bước ra, dường như toàn bộ ý định ấy của
người dân quay mặt đi.

Người này rất có tiếng trong thành. Hơn nữa, người dân rất sợ đụng đến người
này.

“Hả?! Ngươi đang nó gì thế, con nhóc? À~ khoan… trông ngươi cũng khá là ngon
lành nhỉ? Sao nào, có muốn đi chơi với ta một chút không? Ta là Á Thần duy
nhất ở thành Edis này đấy.”

Người thanh niên ấy nói với giọng cười ghê tởm. Tuy vậy, Luo Hao hoàn toàn
không hiểu những gì hắn nói. Cô trơ mắt ra nhìn hắn cười và cảm thấy không hề
muốn thấy hắn sống thêm một chút phút giây nào nữa.

---------

Ngày tiếp theo.

Tại một vùng đất ở phía Đông khá xa so với thành trì mà Luo Hao đang trú chân.
Ở nơi này, Mặt Trời dường như rọi đến mọi nơi. Có thể nói đấy là vùng đất của
Mặt Trời vì nó nằm ở phía Đông và luôn có ánh nắng không ngừng được cung cấp
bởi Mặt Trời.

Trong thành đô này, toàn bộ kiến trúc được làm bằng đất nung và bùn. Những bức
tường có màu vàng như kiến trúc của những thành phố sa mạc vậy. Hàng quán có ở
rất nhiều nơi. Thành đô này thật sự vô cùng rộng lớn. Hơn thế, thành đô còn
được bao bọc xung quanh bởi một bức tường cao và dày vô cùng vững chắc.

Mà tại sâu trong trung tâm của thành đô, chúng ta có thể thấy một kiến trúc
rất cao như một bệ núi. Nhưng đối với người dân ở đây, kiến trúc này cực kỳ
quan trọng, hơn nữa lại cực kỳ uy quyền. Đây là một Đài chiêm tinh Ziggurat.

Bên trong Ziggurat có thiết kế phức tạp nhưng phía trên đỉnh cao nhất của Đài
chiêm tinh này lại là nơi mà vị vua tối cao cùng người bạn của người trị vì
nơi này đang an tọa.

Có một bệ vương tọa được làm bằng vàng, ánh sáng ánh lên từ những tia mặt trời
len vào trong nơi này đã làm bậc lên nét đẹp huyền ảo của nơi đây.

Mà ngồi trên chiếc vương tọa ấy là hai người. Một người thanh niên với mái tóc
vàng hất hẳn về sau lộ ra vầng trán cao vô cùng anh tú, trên người là môt bộ
giáp vàng óng toàn thân.

Người còn lại ngồi trên chiếc tay vịnh của vương tọa không rõ là nam hay nữ,
mặc dù mái tóc dài màu lục mượt mà trải dài đến hông và khuôn mặt đẹp mê người
trông rất giống phụ nữ, nhưng tay và chân của người ấy lại không phải của phụ
nữ.

Tay chân người này rắn chắc, cả cơ thể chỉ có mỗi một lớp áo màu trắng dài và
rộng thòng thềnh.

“Nah… bạn tôi ơi, có vẻ như lần này lại một chút thú vị ở phía Tây.”

Trong lúc ngắm nhìn khung cảnh của thành đô của mình từ phía trên cao của
Ziggurat, vị vua anh tú ấy mỉm cười và nói sau khi nhận được báo cáo từ một
người hậu cận của ngài.

“Vậy à. Trông cậu có vẻ hứng thú với mấy thứ như thế này? Cậu có vẻ “trẻ” thêm
một chút rồi đấy cậu biết chứ?”

Người mà vị vua này gọi là bạn của ngài đáp lại cậu cũng với một nụ cười nhẹ
nhàng. Mặc dù lời nói của người bạn này là một câu chửi xéo, nhưng vị vua vẫn
mỉm cười.

“Tất nhiên bản vương luôn luôn như vậy rồi. Đã lâu rồi bản vương chưa gặp một
tin thú vị thế này. Cậu đi kiểm tra hộ bản vương đi.”

“Dĩ nhiên rồi. Mong rằng có gì đó thú vị như lời cậu nói. Thường thì cậu chẳng
giỏi gì khi kiểm định thứ gì đó ngoài rượu… ”

Người bạn tóc xanh ấy mỉm cười nói. Sau đó rời khỏi vương tọa và rồi biến mất
như một cơn gió.

“Không phải rất thú vị khi đánh bại một Á Thần chỉ để giải phóng cho nô lệ mà
không có động tĩnh lớn nào.”

Vị vua ấy chống tay lên tay vịnh của vương tọa và đặt cằm mình lên mu bàn tay
và thả lỏng cơ thể mình chờ đợi tin tức từ người bạn của mình.

Nửa ngày sau.

Đã trải qua ba ngày khi nhóm của Phi Linh đi ngược lại với hướng mà Luo Hao
rời đi.

Hiện tại, Phi Linh đang dừng lại tại một cánh rừng và một bờ hồ ngay kế bên
nó. Quả thật tiện lợi khi có một bờ hồ ở đây.

Lúc bấy giờ, Phi Linh và Alexander đang ngồi kế bên nhau tại nơi dừng chân của
nhóm. Các cô gái đã quyết định tắm nên đã đến bờ hồ tách ra với nơi nghỉ chân
chỉ vài gốc cây và bụi rậm thôi.

Đúng la thiên đường cho cánh mày râu. Tuy vậy, Phi Linh lẫn Alexander thật sự
nghiêm túc trong việc này. Cả hai không hề lén lút nhìn trộm các cô gái đang
khỏa thân cùng với thiên nhiên ngay phía sau lưng mình.


Thần Tiên Đạo Hệ Thống - Chương #331