“Cũng không hẳn là ở một mình, ta có bảo vệ hắn. Yên tâm đi, cô bé. Bạn trai
cô bé không phải không có bản lĩnh đâu. Phải không?” Phi Linh nói và liếc sang
Alexander.
“Chính ông là người đã gây ra việc này thế mà còn muốn đưa ra điều kiện vớ vẩn
đó sao?” Alexander nhìn Phi Linh với tâm trạng có thể tấn công bất cứ lúc nào.
“Chuyện này không phải một phần lỗi cũng là từ Sát Thần Giả của ngươi. Diệt
sát Dị Thần đã gây ra một số lỗ hỏng rồi. Hơn nữa, nếu việc này xảy ra thì
không sớm thì muộn các ngươi cũng sẽ bị cuốn vào việc này thôi.”
Mặc dù không biết điều Phi Linh nói có thật hay không nhưng ít ra nó cũng từ
lời của 1 người mà Alice khá tin tưởng nên Alexander thôi không đếm xỉa đến lý
do nữa.
Koki------------
Âm thanh của sự nát vỡ ngày một nhiều và lớn hơn, Phi Linh nói.
“Sắp đến lúc rồi. Cậu không còn thời gian suy nghĩ nữa đâu.”
“….”
“Alexander, chuyện này----”
Alice tính chen vào nhưng Alexander đã cho ý định của cô vào im lặng.
“Được thôi. Tôi sẽ thử việc này. Nhưng ông mà để cô ta có mệnh hệ gì thì tôi
thề sẽ dùng toàn bộ thứ mình có để nghiền nát ông.”
“Được rồi. Ta hứa trên danh dự của chính mình.”
“Anh có danh dự chắc, ufufu…”
“…”
Eriserine chen vào một cách vô tội và chế giễu Phi Linh.
-.o0o.-
Thời đại Đồ Đồng khoảng chừng vài trăm năm TCN. Lúc bấy giờ thời đại này Nhân
Loại phát triển mạnh là luyện kim----đúng là như vậy. Nhưng hơn nữa vẫn còn
một chuyện. Thời đại này còn là một trong những thời đại mà Thần Linh đâu đâu
cũng thấy. Chả lạ gì đối với Nhân Loại lúc này Thần Linh vô cùng cao cao khó
mà chạm tới. Và đã diễn ra rất nhiều chuyện như chiến tranh của Thần Linh
khiến Nhân Loại lầm than. Như đã được Erica kể lại rằng Thần Linh hay Dị Thần
đã tồn tại từ thời xa xưa. Chính xác là thời này đây.
Đã trải qua một lúc kể từ lúc khi Nghịch Thời diễn ra. Phi Linh và nhưng người
khác đã bị đưa đến thời kỳ Đồ Đồng này và Phi Linh đã phải chịu khá là nhiều
áp lực từ vô số Thần Niệm và Thần Lực cứ chất đầy lên tinh thần cậu khiến cho
mọi thứ cậu làm từ trước đến nay là sát Dị Thần xém nữa đi tông. May mắn là
cậu điều chỉnh lại một chút và thu liễm đi khí tức của mình đến mức thấp nhất
mà ngay cả Nhân Loại có khi cũng yếu hơn nhiều.
Mặc khác, Alexander có vẻ đã có được Thần lực bảo vệ trong lúc xuyên qua
Nghịch Thời vẫn ổn và Alice cũng vậy nhưng có vẻ như cô vì linh giác nhạy cảm
mà sinh ra một chút choáng váng và đã ngất xỉu khi rời khỏi [Thiên Tỏa] của
Illyasviel.
“Alice!” Nhận thấy Alice bất chợt như vậy Alexander có lẽ bộc trực nhanh chóng
đỡ cô lên còn nhanh hơn cả người ở ngay kế bên là Illyasviel nữa.
“Này! Alice rốt cuộc là bị vấn đề gì?!” Alexander đưa mắt về phía Phi Linh mà
hỏi hơn nữa anh ta còn đang nghiến chứng tỏ rằng anh khá là tức giận.
Sắc mặt Alice tái nhớt một chút nhưng không quá đáng gì cả. Và sự cố này phần
nào đó tăng thêm mối lo lắng và quan tâm của Alexander đến Alice rồi.
“Nhóc bình tĩnh đi. Ta vừa kiểm tra cơ thể cô bé rồi. Chỉ là bị sốc nhẹ thôi.”
Phi Linh nhìn bao quát một chút tình trạng của Alice và đưa ra câu trả lời.
Trong số những vị Thần thì ít ra không còn những ai mà Phi Linh xóa sổ. Nhưng
mà không phải vì vậy mà mối đe dọa này sẽ trở nên giảm đi vài phần. Mặc Phi
Linh không hề biết chuyện gì nhưng cậu lờ mờ đoán ra được thông qua cái mà Eri
nói “sẽ đưa người có liên quan” quay về thời điểm quan trọng. Cũng tức là đưa
những Sát Thần Giả về [Quá khứ] nơi mà Sát Thần Giả đầu tiên sinh ra.
Trong quá khứ tại thế giới này, từng sinh ra một vị Sát Thần Giả mang cái danh
‘Thập Mệnh Sát Thần Giả’. Người này vì chém giết vô số Dị Thần khiến cho thế
giới kinh sợ. Người đó trị vì cả thảy mọi nơi và có vẻ có hiềm khích nào đó mà
các tu sĩ, pháp sư đồng thời còn có Dị Thần mong muốn ngăn chặn người này mà
triệu hồi ra một vị ‘Chiến Thần Thép’ và diệt trừ người này.
Bản thân là một dạng khái niệm tồn tại chỉ với Phi Linh, Eriserine chẳng quan
ngại rằng Dị Thần đông như thế nào. Cô nhìn Phi Linh liền muốn hỏi xem Phi
Linh đang muốn như thế nào, mặc dù cô chả cần hỏi.
Phi Linh đắn đo không biết nên quyết định việc gì tiếp theo. Sơ sẩy liền có
thể đem lại rủi ro vô cùng lớn.
(Hiện tại đã ở quá khứ tuy không biết là thời đại nào… Nhưng Thần Niệm như
biển muối thế này thì khó nói là mình có thể sống sót)
Quả như Phi Linh đang lo lắng, bước đi trên lãnh thổ Thần Linh đầy đường đầy
trời thế này thì liệu có thể gây hứng được với một vị Dị Thần hay không. Nên
biết rằng tại lãnh thổ của địch mà khoa trương trong khi mình chẳng có bao
nhiêu sức mà địch nhiều thì cũng như đâm đầu vào chỗ chết thôi.
Hiện tại vẫn là địa điểm là Anh Quốc mấy ngàn năm TCN. Nói trắng ra lúc này
chẳng có gì ngoài một nơi hoang tàn và một vài làng mạt và một thành trì nào
đó thôi. Thành trì cũng không hề rộng, tuy vậy nhưng cũng đã phát triển ngành
luyện kim khá lắm rồi cho nên chẳng lạ là kinh tế phát triển vững mạnh đi lên
theo thuật luyện kim.
“Này nhóc. Tạm thời đừng manh động. Thu liễm toàn bộ Thần lực mà nhóc có đi.
Nếu để bọn Dị Thần nào quanh đây phát hiện thì phiền phức đấy” Phi Linh đưa
mắt nhìn Alexander và Alice đang bất tỉnh.
“Còn em nữa…” Phi Linh thật sự nghiêm túc với tình hình hiện tại. Cậu mong
rằng Eriserine sẽ không làm ra cái gì gây thêm họa cho cậu vào lúc này. Những
lúc dễ thở có thể gây chuyện nhưng lúc này thì không thể.
“Illya, tạm thời đừng sử dụng [Thuyên Thiên]. Để ai đó chú ý thì mệt lắm.”
Nhận thấy Eriserine không trả lời nhưng cô thừa sức hiều cậu nói bởi vì cậu
tin tưởng cô. Sau đó là nhìn sang Illyasviel. Lúc này phải làm ra mọi thứ
chuẩn bị.
Illyasviel liền gật đầu nhanh chóng.
Vốn đã nằm trên quần đảo Anh, hiện tại vẫn không hề thay đổi…không, phải nói
rằng nó vốn đã như vậy. Chỉ khác là chưa được đánh dấu chủ quyền mãi cho đến
năm 927.
Như đã nói là luyện kim đã tiên tiến do những người di cư từ những nơi khác
đến và phát triển tại mảnh đất này ít nhất là nó đã theo hệ thống và quy củ.
Khí hậu tại phía Nam quần đảo này khá là ẩm ướt, không mấy dễ chịu cho lắm.
London là ở phía Nam của Quần Đảo Anh hiện thời cho nên nhóm Phi Linh bị dịch
chuyển đi cũng là một tọa độ thôi.
Nhưng trông xung quanh chẳng có làng hay người dân sống xung quanh cả.
Phi Linh quan sát hết một lượt bốn phương tám hướng mà không thấy bất kỳ làng
mạt nào trong phạm vi. Và chạm mắt cậu là vùng đồi núi ở phía Đông và phần
dưới của phía Nam. Có lẽ do thời tiết ẩm ướt như vậy khiến cho người dân khó
khăn trong việc chăn nuôi và phòng vệ trên đồi núi an toàn mà chuyển sang sống
ven biển chăng?
Một chút suy nghĩ hiện lên trong đầu Phi Linh những lúc chẳng cần thiết lắm để
nghĩ sâu xa và cậu lại phân tích đến như vậy.
“Thật tình, cuộc đời dù là gì…nó vẫn làm khó mình thế nhỉ” Phi Linh chảy vài
giọt mồ hôi trên trán và đưa tay lên gãi đầu, mái tóc liên tục đung đưa. Cậu
nhìn lên trên trời.
“Trời…chuyển xấu rồi….”
Phi Linh quan sát bầu trời đã chuyển mây đen và có vẻ như sắp có giông tố đến
rồi. Vì Phi Linh đang đứng tại vùng gần ngọn của đồi núi nên không quan sát
được phần kia của phần đồi núi nên lúc này có lên nên tiến về phia bên kia của
ngọn đồi này thì có lẽ sẽ tìm được một nơi nào đó có thể trú chân trước và tìm
hiểu một chút về nơi này.
“Coi nào, nhóc Alec. Alice sẽ nhanh chóng tỉnh lại và bình thường thôi nên
nhóc nên khẩn trương kẻo dính mưa thì con bé lại bị sốt thì không hay đâu” Phi
Linh không biết Alexander đang suy tính điều gì, nhưng cậu nên lo lắng cho mọi
người ở đây.
Dù sao cũng là đàn ông và lớn tuổi nên cậu không thể không ra dáng chững chạc
được.
Alexander đảo người và Illyasviel giúp anh ta cõng Alice lên sau lưng mình. Dù
vẫn còn lưỡng lự một vài điều gì đó nhưng anh ta mau chóng cho qua và lựa chọn
tin tưởng Phi Linh.
Mọi người nhanh chóng bước về phía đỉnh của ngọn đồi này. Eriserine nắm tay
Phi Linh và Illyasviel cũng như vậy, hai người hai bên. Biết Phi Linh đang suy
tư và không có tâm trạng ưu tư để nô đùa nên Illyasviel không hề suy nghĩ đến
việc bảo cậu cõng cô trên vai.
Alexander cõng Alice ở phía sau và đi theo ngay sau ba người.
Sự thật không như dự đoán của cậu.
“Đùa nhau chắc” Trông rất là không muốn nhưng Phi Linh đang đi dưới mưa. Biết
là sẽ có mưa nhưng khi đến đỉnh ngọn đồi thì trời đổ mưa. Illyasviel phải làm
phép tạo ra cơn gió để không bị dính mưa.
Nhưng nó làm việc đi lại và tầm nhìn trước mắt khó mà thấy rõ nếu không dùng
đến năng lực hay Phép Thuật. Chỉ riêng việc dùng Phép Thuật điều khiển gió để
thực hiện như Illyasviel đã khá hạn chế đối với người thường để không phát ra
bất thường, rất may Illyasviel là một pháp sư thiên tài đấy.
“ha---xui thật đấy!” Phi Linh lặng thầm thở dài một tiếng.
“Phi Linh ổn chứ?” Illyasviel lo lắng ngước đầu lên nhìn Phi Linh và hỏi.
Eriserine tuy biết nhưng vẫn không hề hỏi cậu vì cô biết lúc này mà nói thêm
thì khiến Phi Linh suy nghĩ xấu đi thôi. Nên cô nói.
“Illya, đừng làm phiền Linh quá”
“Nhưng mà---” Illyasviel chớp đôi mắt to tròn của mình mà nói. Nhưng Phi Linh
đã ngắt lời.
“Không sao. Cảm ơn hai người. Eri, anh thấy khá hơn rồi. Thôi thì Illya hãy sử
dụng phép của mình thêm 1 lúc nữa nhé.” Phi Linh nhìn cả hai mà cười đùa trong
khi Alexander ở đằng sau nhìn bóng lưng vui tươi của ba người và nhìn sang
Alice. Đôi mắt Alice lân lân dường như có một chút động đậy khiến Alexander
khá an tâm.