“Nghịch Thời”-----
Đúng là Nghịch Thời chính là hiện tượng mà Eriserine đang nói đến. Một khi
Thần Thoại hay những đường lối Lịch Sử bị xóa bỏ, hướng phát triển và [Tương
Lai] của thế giới này cũng bị thay đổi. Có những Thần Thoại xây dựng nền tản
cho thế giới phát triển đi lên. Và thiếu đi những Thần Thoại ấy, đấy chính là
đem cốt rễ của Lịch Sử đốn ngã.
Nghịch Thời đang tác động lên thế giới này, những lúc Phi Linh xóa đi sự tồn
tại của một Thần Thoại chúng lại chen chúc một số những lỗ hỏng nhỏ. Đến một
giới hạn nào đó chúng sẽ sụp đổ.
Thời điểm ấy cũng đến.
“Thế không lẽ Nhân Loại sẽ diệt vong sao?” Alice lo sợ, cô suy ra từ những lời
Eriserine nói.
“Chưa đến mức ấy. Có lẽ chỉ đến mức khởi điểm của sự phát hiện về cái gọi là
Sát Thần Giả là cùng. Nhưng tại lúc ấy thì con bé này không tồn tại được.”
Eriserine lời nói chắc như đinh đóng cột. Như đã nói từ trước, Alexander được
Thần lực bảo vệ nên không sao, nhưng Alice dù sao cũng là Nhân Loại với sức
mạnh hơn người thôi chứ không hề bằng được một Sát Thần Giả.
“Không thể nào…..” Alexander cứng người. Alice tối sầm khuôn mặt và cuối xuống
nhìn lấy thảm cỏ đang ố vàng đi.
Tiện thể, Nghịch Thời sẽ đem người khiến nó xảy ra quay về thời điểm quan
trọng nhất được xác định là mốc của [Lịch Sử] hay nói cách khác là thời điểm
Nhân Loại tại thế giới này có được Campione đầu tiên.
Phi Linh quay về đến Anh Quốc và đã thấy Alexander bước vào lĩnh vực thần tốc
tấn công mình làm cho cậu hết sức kinh ngạc. Cậu thậm chí còn không biết được
chuyện gì đang diễn ra và hơn nữa là cậu cũng không biết chuyện đang diễn ra
là do mình làm.
“Khoan đã, Alexander!!” Alice vội vàng dừng Alexander lại nhưng dường như đã
muộn, Eriserine thậm chí còn trơ mắt ra nhìn, Illyasviel lại càng không có khả
năng vượt qua tốc độ thần tốc của Alexander để dừng anh ta lại.
Dan----------
Phi Linh bị một đòn của Alexander đơn giản đánh bay đi. Dù là bản thân có
cường đại, có mạnh đến mức nào cũng là nhờ vào [Khởi Nguyên] tạo ra chứ không
phải nhờ cơ thể. Hơn nữa Phi Linh dùng Võ thuật của mình cũng không thể theo
kịp tốc độ của thần tốc lĩnh vực ‘Tia chớp đen’ được. Vì thế mà cậu bị đánh
văng đi như đạn rời súng.
Gashan-----------
Phi Linh thân thể đâm vào trong cánh rừng bao quanh khu vườn và dinh thự của
Alice khiến cho một dãy các hàng cây xếp chồng nhau mà đổ gãy.
“Đau đấy! Chuyện gì đang diễn ra?! Tại sao lại quay sang đánh ta thế thằng
nhóc kia?” Phi Linh bật dậy khỏi đống hoang tàn mà cậu gián tiếp tạo ra, Phi
Linh giữ cánh tay đã gãy của mình và bắt đầu dùng [Khởi Nguyên] để khôi phục.
Cơ thể cậu vẫn chưa thể nào được coi là cơ thể thông thường được cho nên mạnh
cũng không nói là mạnh mà yếu lại không thể nào như vậy cũng gánh chịu cái gọi
là sức mạnh của Quỷ Vương tại nơi này.
Hyun hyun----------
Những tia chớp màu đen xẹt qua xẹt lại không ngừng di chuyển. Phi Linh linh
động đôi mắt cứ quan sát hết chỗ này lại đến chỗ kia để đề phòng Alexander.
“Ông nên thấy có lỗi về những gì mình làm dù cố ý hay vô ý.” Alexander bất ngờ
xuất hiện và giơ hẳn một cú đá tới phía Phi Linh.
“Thần Thông chi Pháp, [Đạo Thành Kính]!” Những lúc cấp bách như này thì Thần
Thông là không thể thiếu được. Một trong những Thần Thông cứu mạng kịp thời mà
Phi Linh có được đã từ lâu lúc này cậu thi triển ra.
[Đạo Thành Kính] có thể giúp người thi triển tăng khả năng phòng ngự thể hiện
qua những chiếc khiên phát sáng nhỏ luôn quanh quẩn lấy xung quanh Phi Linh
nhằm hấp thu sức sát thương khi đối phương tấn công bất ngờ từ 1 hướng nào đó
không phải trực diện.
Dan--------
Dan dan--------
Những lớp khiên lơ lửng xung quanh Phi Linh liên tiếp bị Alexander công phá,
chả mấy chốc liền mất sạch.
“Được lắm, nhóc. Khiến ta phải giở vài món nghề ta không dùng lâu rồi.”
Phi Linh đổ vài giọt mồ hôi vì nếu chỉ dùng năng lực thông thường của người để
chiến đấu thì khó mà bắt kịp tốc độ của Alexander.
Koki------
Ngay khi lớp lá chắn cuối cùng bị phá tan. Thân ảnh Alexander hiện ra trước
mặt Phi Linh và cả nắm đấm của anh ta cũng thế. Phi Linh mỉm cười khiến
Alexander nhíu mày nhưng anh ta không hề dừng lại.
Nhưng ngay khi nắm đấm dừng ngay trước sát khuôn mặt khá tuấn anh của Phi Linh
thì Alexander hoàn toàn dừng lại.
Và Alexander cũng nhận ra điều bất thường. Tuy khoảng cách giữa nắm đấm của
anh ta và mặt Phi Linh rất nhỏ nhưng lại có một lớp màng màu vàng kim chặn lại
khiến cho anh ta không thể nào bước vào thần tốc lĩnh vực được nữa.
Mà không phải chỉ một màng chắn mà là một khối lập phương nhốt anh ta bên
trong khiến anh ta không thể phá vỡ không gian mà di chuyển với tốc độ như
trước. Thứ năng lực này ắt hẳn không quá xa lạ. Nó là [Thiên Tỏa] của
Illyasviel từ việc sử dụng Thuyên Thiên Tiễn để khóa không gian.
“Ông chỉ biết nhờ sự giúp đỡ của người khác thôi sao?” Alexander tinh mắt có
vẻ đã biết thứ này là từ đâu ra, anh ta liếc mắt về phía Illyasviel và Alice
đang lo lắng.
“Haizz…Cái này không phải là nhờ vả. Mà thằng nhóc nhà mi cũng nóng tính y
chang cô bé kể thật.” Phi Linh xoa bóp trán của mình. Sau đó, Phi Linh với tay
vào trong [Thiên Tỏa] nắm lấy cổ áo của Alexander, cậu đưa mặt mình ngay trước
mặt anh ta và cười nguy hiểm nói.
“Và ta cũng là dạng có thù tất báo đấy.”
Gochi
Phi Linh nhanh chóng dùng nắm đấm của mình mà cho một cú trời giáng vào đầu
của Alexander (kí đầu ấy). Dù là vậy, Alexander vẫn là bất ngờ hơn là việc bị
đau. Ngạc nhiên là Phi Linh có phần nào đó vô cùng trưởng thành hơn bản thân
anh nhiều, nghĩ lại thì dù sao cũng đã nghe Alice nói rằng người này đã lớn
tuổi, nhưng Alexander vẫn không biết là bao nhiêu. Phi Linh rất bình tĩnh, khi
trong một trận chiến với người cậu không cho là đối thủ. Lạ vậy đấy, lúc cần
nghiêm túc thì cậu lại chỉ biết dùng nắm đấm, lúc không cần thì cậu lại bình
tĩnh.
“Tạm thời thằng nhóc nhà người làm ơn bình tĩnh lại đi. Ta còn có chuyện phải
hỏi bà…vợ ta nữa…” Phi Linh vừa nói vừa liếc mặt về phía Eriserine. May mà cậu
đã chỉnh lại từ “bà nội” thành “bà vợ”, không thì chắc cậu sẽ có món hành xào
xả ớt với cô vợ mình rồi.
Phi Linh rời khỏi cánh rừng và chậm rãi bước về phía Eriserine.
“Linh~….ufuhu…” Eriserine hiện lên với một nụ cười tỏa ra 1 loại cảm giác
khiến Phi Linh hay bất kể là Illyasviel hay Alexander và Alice đều sởn gai óc.
“Eri….” Phi Linh nghiêm túc vẻ mặt nhìn Eriserine trong khi cô vẫn giữ vẻ mặt
đó mà trả lời cậu.
“Vâng~?!”
Nghe được Eriserine vâng dạ lễ phép kiểu này thì chắc chắn lại là cô đã đoán
được cái sai lầm của cậu lúc nãy, mà không phải đoán được mà là biết được luôn
ấy chứ.
“Anh….” Vẻ mặt nghiêm túc nhìn Eriserine, đáp lại cậu lại không hề đáp lại và
vẫn tiếp tục điệu cười đó.
“ANH XIN LỖI!!!!!” Phi Linh cúi đầu với Eriserine theo kiểu seiza sát xuống
mặt đất. Làm cho Illyasviel, Alice và Alexander cứng đơ mọi hoạt động mà há
hốc mồm ra nhìn với đôi mặt không tròng luôn.
“Ara ara~” Eriserine ngừng tỏa ra hương vị chết người và lấy bàn tay ôm má và
và cười dịu hiền như là rất vừa lòng ấy, cô bước đến trước Phi Linh và cô ngồi
xuống.
“Linh~ anh còn biết mình vừa làm gì không?” Eriserine cười nhẹ hỏi.
“Anh làm gì?” Phi Linh hỏi một cách ngu ngơ ngây thơ vô số tội. Eriserine nghe
được liền mỉm cười và đưa tay ra.
“A!!! Eri, đau!!!!” Phi Linh thất thanh mà la hét, Eriserine đang nhéo lấy tai
cậu và xoắn nó như cô vợ đang rất tức giận vậy.
“Anh còn không biết cái thứ kiến thức phổ thông ấy nữa sao?!”
“Kiến thức phổ thông?! Aaaa!!! Đau!!!! Em nhẹ tay chút!!”
Eriserine mắng Phi Linh và vẫn cứ xoắn tai cậu đỏ lên. Đây là vị từng là Thần,
sợ vợ liên tục bị hành đủ thứ kiểu của chúng ta. Và khán giả là 3 người có mặt
ở đây cũng im lặng và không hề phát ra môt câu nào.
“Thật tình! Anh không thể lôi nào đọc những thứ liên quan đến việc này hay
sao?” Eriserine nóng nảy bắt chéo chân mà ngồi ngay trên lưng Phi Linh đang
quỳ cúi đầu chạm đất kiểu seiza kia và nói.
“Vậy mọi chuyện là do anh à?!” Phi Linh ngỡ ngàng.
“Còn ai khác được nữa sao? Mà dù sao cũng còn một chút thời gian để việc này
hoàn toàn xảy ra.”
“Khoan đã nào! Tại sao em biết anh là như vậy là nghiêm trọng lại vẫn để anh
làm?” Phi Linh truy cứu lại.
“Ara~ em chưa nói sao?!” Eriserine đưa ngón trỏ lên môi mình và làm bộ dạng
nhớ lại chuyện mình có làm hay không.
“Rõ ràng là không có.”
“Vậy à. Teehee” Eriserine chữa cháy bằng điệu cười này. Trông khá là dễ
thương đấy, nhưng mà với Phi Linh lúc này thì không.
“Arghhhh…em đúng thật là!!!” Phi Linh ngồi bật dậy khiến Eriserine bị nhấc
bổng lên không trung một khoảng không cao lắm nhưng ngay khi cậu ngồi dậy thì
Eriserine rơi ngay vào vòng tay cậu.
“Ha----đúng là tính cách của em. Anh chả thể nào truy cứu được mà.” Phi Linh
nhìn Eriserine mà thở dài.
“Vậy mọi chuyện thế sao…” Một lúc sau Eriserine đã giảng thuật lại cái mớ lý
thuyết mà cô đã nói là kiến thức phổ thông ấy cho Phi Linh. Sau đó cậu nhìn
sang Alice và Alexander.
“Cả hai người, ta thành thật xin lỗi về việc này. Thậm chí lúc này dù có Thần
lực bảo trợ đi chăng nữa cũng khó mà đảm bảo rằng nhóc Alec có thể toàn mạng
mà qua khỏi, huống hồ chi là cô bé Alice. Nhưng vì đây là lỗi của ta nên…” Phi
Linh liên tiếp nói một mạch và sau đó nhìn sang Illyasviel, rồi cậu lại nói
tiếp.
“Tà sẽ giúp cô bé an toàn ở chung với nhóc Alec, nhưng nhóc thì hãy làm một
cuộc thí nghiệm đi.”
“Thí nghiệm?” Alexander nghe được Phi Linh có cách cứu lấy Alice cũng nhẹ lòng
một chút nhưng khi nghe việc kế tiếp, cậu lại híp đôi mắt lại và hỏi.
“Phải, nếu Thần lực có thể bảo vệ nhóc thì có lẽ 6 người khác cũng được. Như
vậy sẽ khiến cho việc chiến đấu sau này sẽ có lợi đấy.” Phi Linh nhếch mép
lên.
“Ý anh là để Alexander một mình sao?!” Alice lo lắng nhận ra điều này trong
lời của Phi Linh, và Phi Linh miệng cười đã biến mất, để lại là một khuôn mặt
nghiêm chính nhiều-----