Nghịch Thời?!


“Rốt cuộc kế hoạch của Luo Hao là cái gì thế?”

Phi Linh đã xuất hiện bên trong Saitenguu và tò mò hỏi Erica và Lilianna. Trên
vai cậu còn một cô gái tóc tím với một chiếc khăn che thân quấn quanh người.
Phi Linh cũng thu hồi Bảo Khí của mình và tay còn lại còn vác thêm tên nhóc
mặc áo đen không tay, trên người đầy vết thương nhưng không có cái nào là
nghiêm trọng cả, toàn bộ là ngoài da.

“Đó…đó không phải Lu Yinghua sao? Và cô gái kia…Thánh Tổ!!!”

Erica tròn xoe đôi mắt lấy làm kinh ngạc mà miệng thì lắp ba lắp bắp.

“Ồ, tên của thằng nhóc này là Lu Yinghua à?! Ừ, có lẽ là nó đấy.” Phi Linh nắm
cổ áo sau của Lu Yinghua đang bất tỉnh lên và nói rồi cậu nhìn về phía Erica.

“Có thể nói cho ta nghe một chút về sự việc gì đang diễn ra chứ?” Đến đây dẹp
loạn, Phi Linh chả biết được kế hoạch của Luo Hao đã bị cậu phá hoại gần như
hết rồi.

“Chúng tôi cũng không biết chuyện gì đang diễn ra nữa…” Erica do dự nói. Phi
Linh nghe xong lại tiếp tục cho qua chuyện đó và muốn hỏi về thông lộ của
Trung Giới có hay không Dị Thần để cậu không phí công đi một chuyến này.

Nhưng lúc nhìn Erica có chút lo lắng, trong đầu cậu lại đổi câu hỏi khác, mở
miệng ra thì----

“Hóa ra đây là vị Vua thứ hai của Anh Quốc vô cùng thần bí đây sao?!”

Một giọng nói khá trầm của một người đàn ông phát ra phía lối vào của
Saitenguu. Mọi người nhìn lại phía đó thì thấy một người thanh niên đã ở đó và
chắc cũng vừa mới đến mà thôi, trên trán anh ta còn đổ mồ hôi vì vất vả đến
đây nữa.

“…Là anh sao?! Anh đến đây rõ ràng là có tin xấu gì sao?” Erica khoanh tay
đứng nghiêng hông sang một bên nói.

“Người này là ai?” Phi Linh liếc sang Lilianna và Erica hỏi.

“Xin được ra mắt ngài, Đệ Nhị Vương Anh Quốc. Tôi là Amakasu Touma, là thành
viên của ‘History Compilation Committee’.”

Người thanh niên đặt tay phải trên ngực trái của mình và trân trọng giới
thiệu.

“Bỏ qua phần lễ nghĩa đi. Ngươi đến đây để thông báo cho hai người này tình
hình phải không? Nếu phải thì hãy cho ta biết đi.” Phi Linh nói.

“Không giấu gì ngài. Thiếu niên ngài đang giữ trong tay là đệ tử của Vương của
Trung Quốc Luo Hao đang cố ý muốn gỡ bỏ phong ấn của vị Chiến Thần của “Thép”
đang ở tại nội điện Okusha của Toushouguu, chỗ đó cũng là thứ thường gọi là
cửa của Trung Giới.”

“Chuyện này…” Erica thật khó mà nói được nữa, chuyện này quá mức nghiêm trọng.

“Nhưng mà chuyện đó có vẻ đã bị Vương này đây ngăn chặn rồi.”

“Hử?!” Phi Linh không biết chuyện đang diễn ra. Cậu chưng vẻ mặt khó hiểu ra
cho Amakasu. Anh ta thấy vậy liền cười.

“Haha…xem ra ngài còn không biết mình đã làm gì.”

“Không, ta chỉ thắc mắc vì sao lại nói ta biết Dị Thần trong Toushouguu thôi.
Ta cũng là một Sát Thần Giả đấy.” Phi Linh nói.

“Cái này có lẽ ngài đúng, nhưng mà nếu vị Chiến Thần ấy thoát ra được có lẽ sẽ
gây hại đến cho cả khu vực mất. Tôi chỉ muốn ngài giúp đỡ hạn chế thiệt hại.”

“Ô, vậy ta xin cảm ơn vì đã tin tưởng.”

Phi Linh nhắm mắt và nói. Sau đó, cậu quay sang nhìn Erica.

“Cô quen tên nhóc này phải không? Hơn nữa ta cũng định nhờ cô mang Thánh Tổ về
Los Angeles đây.”

“Hả?! Sao lại là tôi?”

Phi Linh cười nói trong lúc Erica tự chỉ tay về mình một cách ngạc nhiên.

“Không có lý do để ta giữ hai cái “của nợ” này. Như Amakasu không phải đã nói
là muốn nhờ ta giảm thiệt hại sao? Ta đã giúp còn muốn ta đem cả hai tên này
đi nữa thì đúng là ăn hiếp ta rồi.”

Phi Linh cười khổ, sau đó cậu đưa Asherah và Lu Yinghua cho Erica và Lilianna.

“Vậy đi. Ta sẽ đi xử lý phần còn lại. Nếu đó là khơi nguồn của sự việc lần này
thì các người sẽ quên nó nhanh thôi.” Phi Linh biến mất và để lại những lời
mông lung cho cả ba người còn lại có mặt tại đây.

Đã đứng tại thông đạo dẫn đến Trung Giới cách Saitenguu không xa. Nội điện
Okusha phía trong có một lán ngựa. Thạch hầu lúc này đã vỡ ra và trả lại hình
dáng cũ của Thánh Hầu Vương là một khỉ nhỏ, ngoại hình nó trông không giống
như khỉ Nhật Bản, vì mặt nó không đó đỏ và màu lông rất sáng. Thân thể chú khỉ
bao phủ bởi một lớp lông màu vàng kim hơi cam, và cao khoảng 80cm.

Và nó đang nằm ểu oải nhưng trên mặt thì không tránh khỏi vẻ mặt uất hận.

“Xin chào, có Dị Thần nào ở đây không?”

Một câu hỏi cực kỳ lại được vang lên rõ to khiến cho Thánh Hầu Vương phải để
ý, hắn lười biếng quay sang nhìn về phía nơi câu nói được phát ra.

“Ồ, khỉ con ngươi là Dị Thần ở à? Khỉ….” Phi Linh bước đến đống cỏ khô nơi
Thánh Hầu Vương nằm trên đó và tò mò.

“Sát Thần Giả?! Không ngươi không phải Sát Thần Giả! Rốt ngươi là ai và tại
sao ta không muốn ngươi ở đây chút nào.” Thánh Hâu Vương dù lười biếng nhưng
vẫn đề phòng nhìn lấy Phi Linh bước đến gần mình.

“Sun Wukong (Tôn Ngộ Không)?! Ngươi là Sun Wukong phải không nhỉ hay là Bàn
Cổ?” Phi Linh búng tay vì đã nghĩ ra. Dáng hình của khỉ này thật ra làm Phi
Linh băn khoăn giữa Sun Wukong và Bàn Cổ, cả hai nhân vật này trong Thần Thoại
của Trung Quốc đều có dáng hình là khỉ cả. Bỏ qua phần đó, Phi Linh lại tiếp
tục nói.

“Ma~ không cần quá để tâm. Ngươi dù sao cũng đi vào lãng quên nhanh thôi.” Phi
Linh cười ẩn ý trong khi hướng bàn tay mình về phía , nhưng Thánh Hầu Vương
dường như run rẩy vì ý đồ mà Phi Linh đang định nhằm vào mình là rất nguy
hiểm.

“Sẽ nhanh thôi…” Phi Linh dần dần đưa bàn tay mình phía Thánh Hầu Vương.

“Không, đừng lại gần ta. Biến ngay!!!!” Thánh Hầu Vương run run đôi mắt liên
tiếp lui về sau--------

Tại lán ngựa bên trong phát ra tiếng la hét thảm thiết của loài khỉ.


Koki-----

“Hử?!” Phi Linh nhận ra một thứ gì đó. Một âm thanh gì đó vừa vang lên từ
trong không gian.

Một vết nứt.

Cậu chỉ vừa xóa sổ đi Thần Thoại về Sun Wukong. Nhưng cái làm cậu quan tâm sau
chuyện này chính là cái âm thanh vừa rồi. Tại sao lại có âm thanh kỳ lạ như
thế? “Có thứ gì đó không ổn đang đến” hiện ngay trong đầu cậu lúc này.

Koki---------

Tại Anh Quốc. Dinh thự của Alice.

Eriserine vẫn đang dùng trà với Alice và Illyasviel cũng có mặt lúc này rồi.
Cũng như thời điểm này tại nội điện Okusha Phi Linh nghe được tiếng động kỳ
quái.

Koki--------

“Âm…âm thanh vừa rồi là gì?!” Illyasviel và Alice cảm nhận sự bất thường mà
hốt hoảng đứng dậy.

“Vậy à…đến rồi sao…” Eriserine tự dưng thì thầm to nhỏ một mình nhưng lại để
cho Illyasviel và Alice nghe được.

“Eri! Rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra? Nó khiến Illya bất an lắm!”
Illyasviel quay sang Eriserine và hỏi.

“Illya chả sao cả. Nhưng thế giới này có sao.” Eriserine nói không rõ ràng làm
Illyasviel nghiêng đầu khó hiểu, Alice lại bước đến và nói với tâm trạng lo
lắng.

“Eri-san, chuyện gì đang diễn ra vậy?” Alice thực chất với linh giác có thể
cảm nhận được thế giới đang có vấn đề rồi.

“…” Eriserine dự định mở miệng thì

“Alice! Có chuyện không hay rồi!” Giọng của thanh niên từ phía lối đi đến khu
vườn vang lên. Nhìn lại chính là Alexander đã từ lĩnh vực thần tốc của mình
bước ra và vẫn còn vài tia sét màu đen lượn lờ.

“Thằng nhóc kia, mi có thể chọn thời điểm nào hợp lý không ngắt lời ta không?
Chắc là không rồi nhỉ, Linh về ta phải bảo hắn dạy ngươi một chút rồi.”
Eriserine liếc mắt nhìn Alexander gấp rút đến.

“Bà tính làm gì? Chuyện có phải do tên kia và bà gây ra không?” Alexander hung
hăng ánh mắt liếc nhìn Eriserine, bỏ qua việc Eriserine có mạnh đến mức nào
hay anh ta có bị “hành” đến mức nào, Alexander nói.

Koki-----------

Koki koki-------

Lại thêm những âm thanh vỡ nứt bắt đầu phát ra ngày càng dữ dội hơn nữa.

“Nhìn kìa!!!” Alice tròn to con mắt nhìn lên bầu trời. Mọi người tại đó đều
ngước lên theo hướng tay Alice chỉ đến.

“Cái quái gì đang diễn ra thế này?!” Alexander nhíu mày cắn răng với vẻ mặt
poker vô cùng khó chịu.

“Ne~ hai đứa. Các ngươi có điều gì muốn nói trước khi xa cách không?”
Eriserine nhìn lên vết nứt phía trên bầu trời đang dần lan rộng ra và nói.

Đúng vậy. Chính là những vết nứt đang liên tiếp phá tan bầu trời xanh phía
trên đầu bọn họ. Toàn bộ không gian đang có dấu hiệu sụp đổ.

“Bà nói như thế là có ý gì?” Bình tĩnh mà hỏi, Alexander nhìn Eriserine nhưng
trong đầu đang suy nghĩ một thứ gì đó. Alice lo lắng nhìn Eriserine chờ đợi
giải thích và Illyasviel cũng vậy.

“Bỏ ngay việc gọi ta như thế đi. Hơn nữa, có lẽ thằng nhóc nhà mi được Thần
Lực bảo vệ sẽ tan qua nạn khỏi nhưng con bé này thì sẽ bị cuồn vào thảm họa
lần này.”

*Tại Trung Giới, mọi nơi bắt đầu rung chấn liên hồi mà không Phi Linh lại
cảm giác phía bên trên Nhân Giới đang diễn thứ gì đó rồi. Phi Linh liên nhanh
chóng trở về mặt đất bỏ mặt nội điện Okusha ở Toushouguu đang bình thường đột
nhiên dần biến mất.

“Rốt cuộc chuyện gì lại diễn ra nữa đây?” Phi Linh liên tiếp di chuyển với tốc
độ thần thánh dù là Alexander cũng không theo kịp. Chả mấy chốc đã quay về mặt
đất.

“Không gian tan vỡ sao?!” Phi Linh nhíu mày nhìn lên phía trên bầu trời khi đã
quay lại Nhân Giới. Bầu trời lúc này đã nứt vỡ gần như vô tận, có một số
khoảng không đã rơi xuống và lộ ra bầu trời nơi đó là một khoảng mơ hồ màu đen
vô cùng mông lung.

Phi Linh nhanh chóng dịch chuyển bản thân quay trờ về Anh Quốc. Thân ảnh cậu
biến mật ngay trong thời khắc cả khu vực đang sụp đổ.

Quay lại với cuộc nói chuyện đầy gấp rút tại Anh Quốc.

“Thế các ngươi không có gì để nói phải không? Thôi kệ, ta chả quan tâm.”
Eriserine nhúng vai bình thản nâng tách trà lên.

“Này! Bà nói chuyện cho đàng hoàng xem nào! Alice xảy ra chuyện gì? Thảm họa
gì đó là thế nào?!” Alexander thay đổi ngay bộ mặt luôn giữ, vẻ bốc đồng và dễ
nóng giận thể hiện rõ ra.

“Các ngươi biết việc thay đổi đường lối của lịch sử dẫn đến gì không?”

Eriserine mở miệng. Không ai nói được cả. Và Eriserine cũng trả lời nốt, cô
đặt tách trà xuống và tiếc nuối nhìn tách trà như là nó sẽ không quay lại vậy.

“Nó là hiện tượng Nghịch Thời--------


Thần Tiên Đạo Hệ Thống - Chương #326