Hội Ngộ Cùng Hắc Hoàng Tử


Vì lái xe kinh hồn quá nên chiếc xe của Erica sau vụ này phải đi tu sửa rồi,
đến quảng đường bị chặn lại bởi xe ở phía trước nên Godou và Erica phải chạy
đến địa điểm họ cần đến.

Phi Linh chọn đi trước xem xét tình hình, cậu lướt đi nhanh hơn một cơn gió và
có mặt tại ngôi đền của Hime-Miko Yuri Mariya.

Nhưng lúc này đã trễ vài giây, Athena có vẻ đã phá được kết giới phòng ngự của
ngôi đền và tấn công Yuri để đoạt lại mề đay Gorgoneion.

Yuri Mariya là một cô vu nữ của ngôi đền này, mái tóc màu đen nâu nhẹ và đôi
mắt màu nâu.

Ngoài cô gái Yuri là vu nữ mặc trang phục của vu nữ Phi Linh nhìn là biết còn
cô một cô gái khác với mái tóc đuôi ngựa màu bạc cũng ở đó và cô ta có lẽ vừa
cứu Yuri.

“Ồ, không ngờ cô gái kia lại là Athena. Eri có vẻ không thích cô nàng này may
mà không mang cô ấy theo.” Phi Linh nhận ra Athena chính là vị Thần đầu tiên
mình gặp tại nơi này. Athena chính là cô gái tóc ngắn màu trắng xám kia.

Sau khi Athena khởi động Gorgoneion thì cả người cô ta được bao phủ bởi luồng
hắc khí khiến người khác khó chịu. Một luồng hơi khí dần trải rộng bao phủ cả
ngồi đền. Yuri không kịp tránh đã bị vướng vào trong và cô gái tóc bạc kia thì
cơ thể nhanh nhẹn đã tránh được.

“Khí độc?” Phi Linh trông thấy Yuri có vấn đề ngay khi tiếp xúc với đám khói
liền biết là khói độc.

Athena có được ngoại hình mới sau khi biến hình hoành tráng kia. Vơi dáng
người cao mảnh khảnh của thiếu nữ, giọng nói cũng trưởng thành hơn và mái tóc
trắng xám dài hơn. Trang phục cũng đổi thành một bộ váy dài hở một vai màu
trắng.

Mĩ nhân mang danh Dị Thần Athena.

Yuri tuy có trung khói độc nhưng vẫn gượng dậy một lúc thì không trụ vững mà
ngã xuống, Godou dùng hiện thân của ‘Gió’ để đến kịp thời đỡ lấy cô.

“Hừm…xem ra vẫn phải cho tên nhóc này thế hiện rồi…” Phi Linh lẩm bẩm và ngồi
trên một cành cây được che khá kín đáo nên không ai thấy cậu cả.

Và trận chiến của Godou và Athena không kéo dài lâu lắm, phần lợi thế ngay từ
đầu đã nghiêng về Godou với [Hoàng Kim Giới] và kiến thức của Erica.

Athena tuy không chết nhưng bị đoạt lại mề đay Gorgoneion cũng coi như mất đi
khá lớn sức mạnh và cô ta bây giờ không còn có thể đánh lại Godou nữa.

Thay vì giết Athena, Godou đã tha cho cô và bắt cô rời khỏi Nhật Bản.

Phi Linh cũng không còn việc, Athena không phải đối tượng cậu nên giết, có vẻ
cô ta không nguy hiểm lắm. Hơn nữa, Phi Linh nhận thấy Athena có chút hứng thú
với Godou nên sẽ để Godou nhận trách nhiệm kiềm chế Athena cũng được.

Phi Linh quay trở lại Anh Quốc và điều cậu đoán trước cũng xảy ra----bị
Eriserine quở trách vì không mang cô theo, dĩ nhiên cô chỉ nói thôi chứ không
hề làm gì cả, bởi vì cô thừa biết vì sao cậu làm vậy.

“Vậy là anh không hề giết Athena…” Alice vẫn ngồi tại khu vườn khi nói chuyện
với Phi Linh, cô cảm thấy vô cùng biết ơn Phi Linh nhưng chuyện này không liên
quan đến chuyện đó nên cô không thể không nói được.

Alice đã có thể làm mọi thứ bằng chính cơ thể của mình, khi thấy được Alice
không dùng thế thân, Illyasviel cảm thấy mừng vì điều này. Bởi vì hầu hết
người hầu,…trong dinh thự của Alice chưa hề biết cô sử dụng thế thân thay cho
cơ thể mình mà tương tác với mọi người, nên không thấy có gì lạ.

“Cô đừng nói với anh ta cái này, cái tính như nhược của anh ta chả đổi được
đâu.” Eriserine ngồi kế bên Phi Linh nâng tách trà lên và xỏ xiên cậu.

“Ma ma~ không sao. Alice cô thử tìm giúp ta một vài thông tin khác được chứ,
lần này tránh không đụng chạm đến các Campione khác đi, lần trước có tên nhóc
Godou nên ta cũng không muốn can thiệp.” Phi Linh gãi đầu.

Tuy rằng Alice tin tưởng Phi Linh hơn nhiều nhưng cô không hề hỏi cậu về thân
phận, mà Phi Linh cũng không hề muốn trả lời. Nếu nói ra chắc chắn sẽ khiến
cậu được tôn sùng, chưa kể đến thế giới này vận hành chính là khi được tôn thờ
sẽ trở thành Thần Linh và sau đó sẽ hóa thành Dị Thần mà thôi. Đó là cơ cấu
của nơi này rồi, hiểu được bản chất của nó, cậu không hề có ý định đi theo con
đường này.

Đơn thuần giết Dị Thần và chiếm lấy Linh Hồn lẫn tín ngượng họ từng có sau đó
xóa Thần Thoại của họ để họ không thể phục sinh nữa. Cứ như vậy sẽ an toàn mà
không hề có chuyện cậu hóa thân thành Dị Thần.

“Anh nghĩ Dị Thần là kéo bánh muốn có là có được hay sao? Ít ra phải kéo dài
một thời gian mới có thể tìm ra chứ.” Alice phồng má lên.

“Thế thì đành chịu vậy.” Phi Linh nhúng vai.

“…” Vì không có chuyện để nói nên không ai nói gì và tiếp tục dùng trà.

“Oiya~ tôi đến không đúng lúc nhỉ.” Một giọng nói khá lạ của đàn ông phương
Tây vang lên. Nghe được giọng nói lạ trừ đối với Alice thì không, mọi người
nhìn về phía con đường dẫn đến khu vườn. Một người thanh niên khoảng chừng
27-28 tuổi đi vào khu vườn một cách thản nhiên.

Ngoại hình của người này là một người Anh với mái tóc đen và đôi mắt khá bất
cần đời, nước da nhợt nhạt dáng người cao và vững vàng. Anh ta mặc một bộ vest
xám thắt cravet và mang giầy da rất là lịch sử của một doanh nhân. Cảm xúc
trên mặt chỉ một biểu hiện, vô cảm xúc. Anh ta không hề cười khi nói chuyện
với Alice mặc dù cách nói chuyện cho thấy hai người đã quen biết lâu rồi.

“Alexander! Sao anh lại đến đây?” Alice ngạc nhiên khi thấy người đàn ông này
ở đây. Cô đứng dậy và nói.

“Cô bé quen tên nhóc này sao?” Phi Linh tò mò hỏi, Phi Linh cảm giác được
thanh niên tên Alexander này không tầm thường.

Đồng thời Eriserine chậc lưỡi và nói.

“Tên nhóc này…” Ngay cả Illyasviel cũng tương tự thái độ nhìn Illyasviel, nhìn
liền biết rằng hai cô gái không thích anh chàng kia.

“….anh ta Alexander hay còn gọi là ‘Hắc hoàng tử Alec’, là đối thủ chính trị
của công chúa.”

Ericson nói thay cho Alice. ‘Hắc hoàng tử’ và ‘Bạch công chúa’ hai người đã
được gọi như vậy kể từ lâu rồi. Người bạn tri kỷ cô quen 10 năm trước.

“Ồ, thế ra tên nhóc này là Campione của Anh Quốc sao?” Phi Linh ồ lên một cái
và nói.

Trong lúc đó thì Alexander đã đến trước bàn của mọi người và đảo mất lên hết
mọi người đánh giá và đưa ánh mắt về phía Alice.

“Trông cô tràn đầy sức sống hơn rồi…Làm sao cô có thể dùng cơ thể thật…”
Alexander là một trong số những trường hợp đặc biệt biết được Alice luôn dùng
thế thân để tương tác với bên ngoài. Và anh ta cũng là người Alice đã kể với
Phi Linh rằng thường xuyên vào phòng ngủ của cô tùy tiện. Ngay khi Alexander
nhận ra rằng Alice liền khác với những lần mình nói chuyện trước, anh ta tròn
to con mắt ngạc nhiên.

“Anh quên trả lời tôi câu hỏi đấy, Alexander.” Alice nói.

“Ờ…tại tôi vô tình nhìn thấy hai con nhó…” Alexander nhắm một mắt lại và mắt
còn lại liếc Eriserine và Illyasviel đang ngồi trên ghế nhưng khi thấy
Eriserine liếc mắt hầm hầm nhìn anh ta thì tay khựng lại. Phi Linh tinh ý nhìn
là biết Eriserine sáng nay ra ngoài lại gây chuyện rồi, dù sao cậu cũng mới đi
được chưa hết một buổi sáng nữa mà, hiện giờ đã là buổi chiều rồi.

“E hừm…hai cô gái này đi vào trong dinh thự của cô nên tôi tò mò thôi. Giờ đến
câu hỏi của tôi.” Ngắn gọn anh ta sửa lại cho đúng ý của Eriserine mặc dù cô
không hề nói nhưng anh ta không manh động lắm, nói không nhưng thực chất là
không dám.

“Anh dự định gọi người ta là nhóc sao? Người ta lớn tuổi hơn anh nhiều đấy!”
Alice không nghi ngờ gì đã nhận định không chính thức Phi Linh là Thần rồi, và
Thần không ai sống ít hơn trăm năm cả. Vậy thì không phải vợ con theo lời của
Phi Linh cũng phải mấy chục đến mấy trăm, tuy vậy nhưng cô cũng không vô ý tứ
khi nói về điều này nên nhanh chóng xin lỗi Eriserine và Illyasviel.

“…” Chưng ra khuôn mặt poker face dù là có chú ý lắng nghe Alice nói nhưng nó
cũng khiến người khác nghĩ rằng anh ta đang suy nghĩ “ừ, cứ nói đi ta không
quan tâm” vậy đấy.

“Vậy ai trong số những vị khách này là người đã chữa cô được vậy? Không biết
là thần thánh phương nào giá lâm?” Lời lẽ của Alexander có phần tọc mạch khiến
người ta khó mà ưa được.

“Này, Alexander. Anh biết cách lịch sự với khách của tôi được chứ. Hơn nữa, cơ
thể tôi khỏi bệnh là do may mắn thôi.” Alice nói.

“May mắn? Hừm…tôi thì không thấy vậy. Mà thôi, cô có vẻ như đã thay đổi một
chút so với những lần trước rồi nhỉ. Được sống lại đúng là có khác!” Alexander
nói. Sau đó anh ta quay lưng rời đi.

Để lại cho khu vườn không khí yên lặng mất hứng. Alice nhìn bóng lưng
Alexander bước đi rồi ngồi xuống.

“Xin lỗi mọi người. Anh ta vốn không phải như vậy đâu. Đột nhiên lại…”

“Ai da~ ta thấy trông hai người thân thiết quá đấy chứ.” Phi Linh ưỡn người
lên và nói với giọng thoải mái vì vừa mới được giãn cơ.

“Ể?! Làm gì có chuyện đó! Chắc vậy….” Alice phản bác ngay nhưng lại thắc mắc
bởi vì mình cũng không chắc lắm.

“Không phải hai người quen biết lâu rồi sao? Với lại ta cũng thấy cô bé và
nhóc kia khá là hợp nhau mà.” Phi Linh nói. Illyasviel cũng gật đầu đồng ý,
Eriserine tiếp tục dùng trà và nghe mọi chuyện.

“Xin đừng gán ghép chúng tôi như vậy. Anh cũng quá trẻ con rồi! ha” Mặc dù
là một người phụ nữ của Anh Quốc, cô không cho phép mình thể hiện sự chán nản
hay bất kỳ điều gì thông qua cái thở dài nhưng giờ cô lại thở dài một tiếng.
Đấy cũng là đặc trưng của quý tộc Anh Quốc rồi.

“Vậy cô bé kể chuyện của cô với tên nhóc đó chứ? Bọn ta đang lắng tai mà nghe
đây. Haha…” Phi Linh bắt đầu trêu chọc.

“Và điều kiện cho việc đó là anh sẽ kể cho tôi vài thứ bên ngoài chứ?” Alice
cho Phi Linh một cú phản dame. Phi Linh đành không tiếp chiêu của Alice.


Thần Tiên Đạo Hệ Thống - Chương #319