Nghịch Lý Thời Gian?!


Trông thấy sắc mặt của cậu bé tóc trắng, Phi Linh liền có cảm giác có gì đó ẩn
khuất sau biểu hiện không tự nhiên của tên nhóc phiền toái này.

Phi Linh dời ánh mắt về phía Eriserine và ẩn ý hỏi xem có chuyện gì.

Eriserine nhận được thông điệp của Phi Linh nhưng lại hé ra một nụ cười, và nó
cũng chẳng có ý nghĩa gì là trả lời thắc mắc của Phi Linh cả.

Eriserine không trả lời mà cho cậu một cái cười, Phi Linh chả biết làm gì, dù
biết Eriserine liên quan nhiều lắm nhưng không thể moi được gì từ cô, nhúng
vai, cậu đành để Eriserine tự nói thôi.

“Ta cho nhóc 1 cơ hội rời khỏi đây. Nếu không, sẽ như tên kia lần trước đấy.”
Eriserine cười, lời đe dọa của cô rất có cân nặng với cậu bé tóc trắng, trên
mặt hiên lên một vẻ nhún nhường, rằng cậu không muốn gặp nhất chính là
Eriserine.

Sau đó cậu bé tóc trắng rời đi trong im lặng, độ uy thế của Eriserine tăng lên
trong mỗi người thấy cô ngoài Phi Linh.

Sau đó mọi chuyện cũng ổn hết cả, Konoka được cứu, mọi người trong Hiệp Hội
Pháp Thuật Kansai cũng không vấn đề, mấy cô gái trong lớp đến đền chơi bị hóa
đá cũng được hóa giải sau khi cậu bé tóc trắng rời đi.

Buổi sáng nghỉ ngơi tại trụ sở của Hiệp Hôi Pháp Sư Kansai, sau đó mọi người
lên đường trở về khách sạn, Setsuna có ý định rời đi, nhưng Negi và mọi người
dẵ nổ lực để giữ cô ở lại được.

Trước đó, Negi được hội trưởng Hiệp Hội Pháp Thuật Kansai dẫn đến nơi gọi là
căn cứ bí mật của ông và đồng đội ông để cho Negi xem lại hình ảnh của cha
mình.

Sau nhiều chuyện như vậy, chuyến đi cũng đã đi đến hồi kết. Chuyến tàu về đến
Tokyo khá im lặng bởi các cô nữ sinh lớp 3-A đã thấm mệt sau những ngày năng
động vui chơi thỏa thích rồi.

-.o0o.-

Sau khi trở về Phi Linh cũng được kê cao gối nằm xuống thở phảo một cái vì đã
được yên tĩnh mà chợp mắt, thật thì cơ thể này chẳng thế ngủ được, nhưng cậu
vẫn muốn làm vậy.

---------

“…” Phi Linh lơ lửng bản thân mình trong một không gian huyền diệu.

“…Tại sao mình lại có mặt ở đây?” Phi Linh mở mắt ra quan sát xung quanh,
khung cảnh xung quanh lạ đến khó mà nhớ được rằng cậu đã gặp qua nơi này chưa
nữa.

Xung quanh không gian là một màn sương, đa phần là một màu trắng cùng đen,
nhưng trong đó, xa xa lại có hình dáng của khá nhiều đóm sáng mang màu sắc
khác nhau, có đỏ, có tím, có xanh,…đa dạng màu quang hóa quyện cùng với làn
sương trắng ẩn nhập trong một màu đen của không gian.

“…” Vẫn im lặng quan sát và đánh giá mọi thứ xung quanh, Phi Linh rốt cuộc
không hiểu được vì sao mình lại thấy được những thứ này khi mở mắt ra, mà
không là trần nhà, kế bên là cô vợ của mình.

“…Đây là…” Phi Linh dùng tay phải của mình nâng lên một đóm sáng nho nhỏ mờ hồ
hình dạng xoắn ốc phẳng, dù đã quan sát gần đến vậy. Phi Linh vẫn không có cảm
tình hay bất cứ ấn tượng gì với chúng cả, hoàn toàn xa lạ với cậu. Nhưng chúng
lại tạo cho cậu một cảm giác quên thuộc đến kỳ lạ.

“Thật khó hiểu….” Phi Linh thầm nói.

-.o0o.-

“…hử?” Phi Linh mở mắt ra, trước mắt cậu là trần nhà quên thuộc của mình,
nhưng lại không có cô vợ Eriserine thường hay ngủ nướng nằm kế bên cậu.

“Lạ thật, Eri dậy sớm làm gì nhỉ?” Phi Linh vực dậy và ngó nghiêng xung quanh
kèm theo một chút thắc mắc tự hỏi bản thân.

Phi Linh đứng dậy và đổi bộ đồ mình mặc tối hôm qua chưa có thay ra, sau đó
chuẩn bị một bộ khác và đi vào nhà tắm để tắm một cái. Trời vẫn còn chưa sáng
nên vẫn khá sớm để đến trường.

Trong lúc tắm, Phi Linh vẫn không có cảm giác gì lạ cả, điều làm cậu thường
xuyên nhìn ra cửa phòng tắm là không có Eriserine ở đó để phá cậu lúc cậu tắm,
mà kể ra lúc này cũng quá sớm đối với cô nàng lười biếng ấy.

“Không biết Eri đi đâu rồi nhỉ?” Phi Linh nghĩ. Cậu đứng lên và rời khỏi bồn
tắm, lau khô người rồi thay đồ.

“Illya, con dậy chưa? Xuống ăn sáng nào.” Sau khi sửa soạn mọi thứ cá nhân,
cậu lại quay vào bếp chuẩn bị bữa sáng như thường lệ mà không chú ý gì cả.

“…” Im re, không có tiếng của Illyasviel trả lời cậu, khiến cậu nhíu mày.

Chachamaru cũng không thấy ở trong nhà, có lẽ cô đi theo Eriserine làm việc gì
đó rồi nên cậu không để ý lắm.

“Illya, con còn ngủ hả?” Phi Linh bước lên cầu thang tiến đến phòng của
Illyasviel.

Đứng trước của phòng Illyasviel, Phi Linh chạm vào nắm cửa vào nắm lại, xoay
nó.

Supigu-----

Phi Linh vẻ mặt lo lắng lại biến mất, Illyasviel đang nằm trên giường êm của
mình mà ngủ một giấc sâu, có cả tiếng thở nho nhỏ của cô bé cứ cách 1-2 giây
có một lần.

“Thật là, ngủ sâu thế cơ đấy. Coi bộ đi chơi về là nó mệt quá rồi.” Phi Linh
thầm cười. Cậu bước đến bên giường cô và nhìn Illyasviel trong khi tay của cậu
lại chọt chọt vào má của Illyasviel, cậu gọi cô bé một cách rất nhẹ nhàng.

“…Ư…ư….” Do bị chạm vào má, Illyasviel chợt nhíu cặp lông mày của mình biểu
hiện rằng đã và đang cảm nhận được cảm giác trên má mình.

“…Phi Linh..?!” Illyaviel rốt cuộc mở mắt. Cô bé nhìn Phi Linh và nói.

“Dậy đi học nào, Illya.” Phi Linh cười nhìn cô bé.

“…Hôm qua vừa đi chơi về mà…hôm nay được nghỉ cơ mà…Illya đi ngủ tiếp đây…”
Illyasviel lừ đừ nói, sau đó chui lại vào chăn mà ngủ. Phi Linh nghe vậy, chợt
nhớ ra là sau khi đi chơi sẽ được nghỉ một ngày, dù sao cũng rơi vào ngày chủ
nhật mà.

Biết rằng mình có vẻ đảng trí, Phi Linh gãi đầu và để Illyasviel tiếp tục ngủ
nướng vào ngày nghỉ.

Thế là một ngày trôi qua không hay biết chuyện gì, Phi Linh chỉ có cách luyện
võ ở ngoài vườn xung quanh ngôi nhà tranh của Eriserine và mình thôi. Phải nói
rằng có quá nhiều loại võ và chiêu thức mà cậu học được kể từ kiếp sống đầu
tiên, đến nổi chỉ diễn dợt sơ thôi cũng tốn không ít thời gian, dành 1 đời để
cống hiến cho võ nghệ, cậu thật không biết nên nhận xét sao về bản thân nữa.

“Phi-sensei!” Negi đột nhiên đến cùng với Asuna khiến Phi Linh đang luyện võ
thì quay lại nhìn lại phía hai người đó đang đến. Illyasviel cũng đã dậy vào
lúc trưa và dùng bữa trưa thay luôn phần ăn sáng rồi. Cô bé giờ đang trên
phòng xem qua những cuốn sách Phép Thuật như mọi khi.

“Hửm? Nhóc Negi, nhóc đến đây làm gì? Không phải hôm nay ngày nghỉ sao? Mới đi
chơi về mà đã sung sức thế rồi à?” Phi Linh chỉnh lại tư thế của mình rồi lấy
khăn lau người cho ráo mồ hôi sau đó nhìn Negi hỏi.

“…?! Phi-sensei, thầy nói gì thế? Chuyến đi chơi nào thế?” Negi nghiêng đầu
khó hiều nhìn Phi Linh và quay sang nhìn Asuna đồng dạng hai người đều khó
hiểu.

“…Thôi không bàn chuyện đó nữa. Thế hai người đến đây làm gì?” Cảm thấy cuộc
trò chuyện này có chút kỳ lạ, Phi Linh nói lái sang vấn đề khác.

“À, chuyện là ngày hôm nay thầy không có đến dạy nên mọi người cảm thấy lo
lắng, cả Eriserine-san và Illya-san cũng không có đến học viện nên…” Negi nói.

“Khoan, khoan….nhóc nói cái gì vậy? Từ khi nào lại phải đi dạy vào chủ nhật?”
Phi Linh nghe khó hiểu nên đưa tay ngăn Negi lại và nói.

“Chủ nhật? Thầy nói gì vậy, Phi-sensei? Hôm nay là thứ sáu mà. Hơn nữa thứ hai
tuần sau đã là ngày lễ hội của học viện được tổ chức rồi.” Asuna đáp.

“Thứ sáu?....Hôm nay là ngày mấy thế?” Phi Linh xoa xoa thái dương của mình,
đồng thơi hỏi hai người.

“Tính từ lúc chúng ta kết thúc buổi dã ngoại ở Kyoto đã được hai tuần rồi.”
Negi lo lắng nhìn Phi Linh.

“Hai tuần…..” Phi Linh nghe được Negi nói, cậu có cảm giác hình như mình nghe
không rõ hay sao ấy.

(Rốt cuộc là chuyện quái gì thế này? Không phải ngày hôm qua còn mới từ Kyoto
về sao? Làm thế nào mà đã hai tuần trôi qua rồi?) Phi Linh trong đầu liên tục
đặt ra những câu hỏi. Liên tục cảm thấy kỳ lạ, Illyasviel lúc này ra khỏi nhà
và thấy Negi và Asuna, cô bé liền chào.

“Chào buổi tối, Negi-sensei, Asuna. Hai người đến đây làm gì thế? Đến chơi với
Illya sao?” Illyasviel thắc mắc.

“Illya, cậu làm gì thế? Hôm nay không đến trường?” Asuna nhìn về phía
Illyasviel khi nghe được tiếng của cô và hỏi.

“Hể?” Trên mắt của Illyasviel lúc này đã thành hai dấu chấm, Illyasviel hoàn
toàn không hiểu gì về điều Asuna vừa nói. Cô nghĩ mình mới vừa đi chơi về,
ngày kế tiếp là chủ nhật làm gì có đi học theo lịch chứ.

Dự thấy tình hình có hơi khó giải quyết, Phi Linh cảm ơn sự lo lắng của Negi
và Asuna, sau đó cả hai người cũng ra về. Hơn nữa Negi còn nói là mong đợi
buổi tập luyện của cậu và Kuu vào ngày mai, làm cậu càng lúc càng khó hiểu.

Hiện giờ Phi Linh và Illyasviel đang ở trong nhà, ngồi trong phòng khác, Phi
Linh chống cả hai tay lên cằm và rất suy tư, Illyasviel trầm mặc không biết
đang nghĩ cái gì.

“Thế, rốt cuộc chuyện này là sao? Illya, con có ý kiến gì không?” Phi Linh
chợt hỏi Illyasviel làm cô giật mình từ trong suy nghĩ quay về.

“Ể…à….Illya cũng không biết nữa. Tại sao chúng ta vừa mới kết thúc chuyến dã
ngoại ngày hôm qua, nhưng tại sao chỉ vừa ngủ qua một đêm lại xảy ra chuyện lạ
đến thế này.” Illyasviel phân tích, vẻ mặt không có mấy thoải mái lắm.

“Chỉ một đêm, hai tuần trôi qua….rốt cuộc là chuyện đang diễn ra?” Phi Linh
cau mày trong lúc khó hiểu.

(Eri và cả Maru-chan đều không có ở đây vào buổi sáng, chuyện này thật là quá
vô lý, Eri có thể đi đâu được chứ? Không lẽ bên trên, Eri đang gặp vấn đề với
những Witch khác hay sao?) Phi Linh suy nghĩ lung tung, đoán mò đủ thứ chuyện.

Tình hình không mấy khả quan khi cả hai cha con Phi Linh và Illyasviel cứ ngồi
suy nghĩ mà không có đầu mối gì về chuyện đang diễn ra.

Câu hỏi đặt ra là, Eriserine lúc này đang ở đâu?

“Thật tình, chỉ thiếu em có một chút thôi mà đã suy nghĩ lung tung chuyện rồi,
nếu mấy con mụ kia đến thì nơi này có còn để anh và Illya ngồi mà suy nghĩ nữa
hay không?”

Đột nhiên lúc không khí trong phòng khác đang yên lặng, giọng nói của
Eriserine lại vang lên. Phi Linh nghe được liền đứng dậy.


Thần Tiên Đạo Hệ Thống - Chương #300