“E là họ sẽ xem em như 1 kẻ phản bội, viì em đã bỏ Kansai đến Kantou. Nhưng vì
muốn bảo vệ tiểu thư, em không thể làm khác.”
Setsuna nói.
“Chỉ cần cô ấy an toàn là em mãn nguyện rồi.”
Nhìn Setsuna bày tỏ 1 cách rất chân thành, Negi và Asuna có vẻ như đã bị
thuyết phục bởi tấm chân tình.
“Hiểu rồi, Sakurazaki!” Asuna đột nhiên đứng dậy và mạnh miệng hô. Hành động
này khiến ba người ngồi gần chú ý hướng hết ánh mắt về cô.
“Biết cậu không hề ghét Konoka là đủ rồi! Bạn của bạn mình cũng là bạn, phải
không? Tớ sẽ giúp cậu!” Asuna lời lẽ vui vẻ nhưng nửa phần đáng tin đấy.
“Kagurazaka…”
“Đúng rồi! Quyết định vậy đi!” Negi tán thành.
“Đội thiên thần hộ mệnh lớp 3-A được thành lập!! Chúng ta sẽ bảo về lớp 3-A
khỏi Hiệp Hội Phép Thuật Kansai!” Negi tự biên tự diễn.
“Tên gì kỳ vậy?!” Asuna thắc mắc.
“…” Phi Linh im lặng từ nãy đến giờ để cho mấy cô cậu này thông thả nói
chuyện.
“Phi-sensei? Thầy nghĩ sao?” Setsuna là người chú ý đến Phi Linh từ đầu đến
giờ, cô thấy Phi Linh không lên tiếng vì tôn trọng mấy cô cậu này, nên cô cũng
muốn hỏi ý kiến của Phi Linh về việc này.
“Ừm…ngay từ đầu thầy đã thấy ý định của em rồi. Thầy là 1 giáo viên, thầy
không thể thấy học sinh của mình gặp nguy hiểm mà không cứu được.” Phi Linh
cười nói.
Setsuna nghe được không khỏi mừng rỡ, dù sao Phi Linh cũng là người lớn, hơn
nữa là pháp sư, có thể sẽ giúp được rất nhiều.
“Nếu em đã cố gắng đến như vậy để bảo vệ Konoe, thế thì em có thể sang bên
phòng của nhóm 1 để ngủ cũng không thành vấn đề. Có gì thì nhóc Negi sẽ chịu
trách nhiệm.” Phi Linh chỉ ngón cái về phía Negi.
“Đúng vậy, đúng vậy….ủa? Sao tôi lại phải chịu trách nhiệm?” Negi gật gật đầu
nhưng sau đó lại thắc mắc.
“Tất nhiên là vì nhóc là chủ nhiệm rồi.” Phi Linh nói.
“Đúng rồi…” Negi vẻ mặt bí xị. Asuna cười vào mặt Negi.
“Thôi không cần như vậy đâu thầy, chỉ cần nhờ Asuna là được rồi, em sẽ đi cùng
cậu ấy sẽ xem qua một chút.” Setsuna nói.
“Em muốn sao cũng được.” Phi Linh nói.
“Thôi tôi đi canh gác xung quanh, có khi đối phương sẽ quay lại…” Negi gác
chuyện chịu trách nhiệm kia sáng 1 bên rồi chạy đi.
“Ấy! Chờ chút, Negi!” Thấy Negi vội vội vàng vàng, Asuna gọi Negi.
“Không sao đâu. Bọn mình đi canh các phòng là được.” Setsuna nói với Asuna,
sau đó nhìn Phi Linh.
“Vậy mọi chuyện nhờ thầy hỗ trợ, Phi-sensei.”
“Ừm, cứ để thầy lo.” Phi Linh nói. Sau đó Setsuna và Asuna chạy về phòng của
nhóm 5.
“Oái!”
“Ối!”
Setsuna va Asuna vừa mới rời đi, Phi Linh lại nghe tiếng Negi và 1 người nào
nữa thốt ở ngoài kia. Phi Linh bước ra ngoài cửa, nhìn qua tấm kính, cậu thấy
Negi đang giúp 1 cô giúp việc thu gom lại đống khăn lau bị rơi lung tung ra
ngoài.
“Tên nhóc này hậu đậu thế?” Phi Linh đổ mồ hôi.
Sau khi đã dọn xong, Negi liên tục xin lỗi và tiếp tục chạy ra khỏi khách sạn.
Cô gái giúp việc tóc đen hơi dài, lấy cặp kính ra và đeo lên, sau đó đột nhiên
có 1 vài con khỉ ngáo ngáo xuất hiện.
“Một tiểu pháp sư dễ thương đấy, phải không nào?” Cô gái thì thầm.
“Ồ, biết tên nhóc đó là pháp sư cơ à? Cô không phải dạng tầm thường đâu nha.”
Phi Linh đứng kế bên cô và nói.
“…” Cô gái do nghe được tiếng Phi Linh mà quay lại, cô nhìn Phi Linh, Phi Linh
khoánh tay đứng trước mặt cô gật đầu. Cả hai im lặng.
“Kya!!!!” Cô gái như có tật giật mình khi nhìn thấy Phi Linh. Sau đó vội vã
chạy vào trong khách sạn.
“Hửm? Làm cái gì hoảng thế? Ồ mà…hình như trên người cô ta có tỏa ra ma lực…”
Phi Linh nhìn bóng lưng cô gái kia đẩy chiếc xe vội vã mà nhíu mày.
“Ma~ kệ vậy.” Phi Linh nhúng vai, sau đó đi về phòng của mình.
---------
“Tên kia danh phận là cái gì? Hắn ta nói “pháp sư”, không lẽ hắn cũng là một
pháp sư phương Tây sao? Mình không cảm nhận bất kỳ linh lực gì từ hắn cả…” Cô
gái tóc tên lúc này chạy vội đi lúc này giảm tốc, ngực vẫn đang nhấp nhô do
mệt.
“Nếu tên kia là đó có lẽ không vấn đề gì đâu. Nhìn bảnh trai nhưng chỉ là tên
đầu đất thôi.” Cô gái lẩm bẩm.
---------
Mười lăm phút sau. Sau khi Setsuna và Asuna đến phòng nghỉ của nhóm 5.
“Tớ đi trước đây.” Sau khi đã biết Konoka không có vấn đề, Setsuna an tâm giao
việc trong coi lại Asuna và chào tạm biệt.
“Lát gặp nhé.” Asuna vẫy tay tạm biệt Setsuna. Setsuna rời đi.
“Haa…Mệt thật…” Asuna cởi áo khoác để lộ ra bộ đồ ngủ của khách sạn dành cho
khách.
“Um…ai đó?...Asuna?” Konoka bỗng dưng đang ngủ lại thức dậy.
“A, xin lỗi, tớ lỡ làm cậu thức…” Asuna xin lỗi.
Konoka lật chăn mình ra và đứng dậy, do vừa mới thức nên hơi có phần mớ ngủ mà
đi đứng không được vững vàng.
“Này, cậu đi đâu vậy?” Asuna thấy Konoka đột ngột quá nên hỏi. Dù sao cô cũng
đang giám sát Konoka mà.
“Toilet…” Konoka vừa đi vừa đáp.
“Ô~cẩn thận nhé!”
“Ừ~”
“…Oa, buồn ngủ quá rồi!” Asuna lấy tay che miệng mình lại trong khi đang ngáp.
Mười phút sau…
“Kỳ vậy…” Asuna đột nhiên có cảm giác gì kỳ lạ nên không ngủ được.
“Cậu chưa ngủ nữa hả, Asuna?” Yue cũng mơ màng tỉnh dậy vì muốn đi toilet.
“Yue, cậu cũng đi toilet à?” Asuna hỏi.
“Ừ, bộ có người trong toilet à?” Yue vẻ mặt hơi khó chịu, chắc cô nhịn lâu rồi
đây. Asuna vẻ mặt ngày càng lo lắng hơn, nhưng vừa nãy năm phút trước cô đã
vào mà hỏi thử nhưng bên trong có giọng Konoka nhưng lại là “đang có người”
liên tục.
“Bạn Kagurazaka! Tiểu thư Konoka đâu?” Setsuna đột nhiện mở xầm cửa ra mà hỏi
Asuna, Yue không thể nào chịu nổi nữa, vẻ mặt có phần đỏ chót.
“C…cậu ấy vẫn còn trong toilet…” Asuna chỉ chỉ về phía lối vào toilet.
“Bao lâu rồi?!” Setsuna bộ dạng gấp gáp hỏi.
“Mười phút rồi đấy…Ư…” Yue nhảy tưng tửng vì cô không thể di chuyển được nữa
thì phải, có chút đáng thương.
“Konoka, cậu còn trong đó chứ?” Asuna gõ cửa toilet. Và đáp lại cậu là “đang
có người” như lúc nãy cô đã nghe.
“Konoka!! Tớ đang cần đi gấp này!!!” Yue chạy lại đập cửa liên hồi, ý chí sắt
đá cỡ nào mới khiến cô tiến được đến cửa toilet.
“Đang có người….” Vẫn câu trả lời tương tự, giọng ý chang mà ngữ điệu cũng y
chang đến khó chịu.
“Ư…ư…” Đáng thương cho cô gái dễ thương của lớp 3-A, Yue chịu hết nổi không,
cô đang khóc đấy.
“T…tớ nhịn hết nổi rồi….” Yue giọng yếu ớt nói. Trong khi Asuna và Setsuna đã
nghi vấn chuyện này đến cực điểm rồi.
“Tiểu thư, tôi xin thất lễ!” Setsuna đồng thời cùng với Yue đang rất gấp gáp
phá cửa mà vào. Bên trong toilet lại không có bóng dáng của Konoka, thay vào
đó là 1 tấm bùa phát ra tiếng.
“Chết tiệt! Chúng ta bị lừa rồi!” Setsuna tức tối quát. Trong khi đó Yue mặc
kệ trời trăng mây gió mà đuổi hết hai cô nàng khác ra ngoài để có thể thông
thả đi toilet.
“Kagurazaka, cậu đi thông báo cho Negi-sensei và Phi-sensei đi, mình sẽ đuổi
theo.” Setsuna nói.
“Khoan, cậu có biết đường nào mà mò?” Asuna hỏi.
“…” Setsuna không thể không chấp nhận điều Asuna vừa nói.
“Hả?! Tiếng của Negi?” Asuna đột nhiên tự lẩm bẩm.
---------
Phi Linh lúc này không ngủ được. Cậu lại ra ngoài hóng gió một chút. Trông cậu
khá cô đơn, cậu không có mang theo cái gì dùng làm đồ nhấm hay bia để uống cả,
tuy là người lớn rồi nhưng cậu cực kỳ ghét bia và rượu, thuốc lá tương tự như
vậy, nó làm cậu khó chịu cực kỳ, cũng vì vậy mà cậu chẳng bao giờ dùng túy
quyền một cách thành thục được.
“Oiya~ trăng hôm nay khuyết nhưng sao lại có một con khỉ to thế nhỉ?” Phi Linh
híp mắt lại nhìn vào bóng đen được soi sáng bởi ánh trăng khuyết, hình dáng
của một con khỉ, nó nhảy rất cao, và đáp xuống ở ngoài xa xa khách sạn.
Nhìn con khỉ, Phi Linh chợt nhớ ra, lúc nãy khi nhận lời giúp đỡ Setsuna, cậu
lại quên không cho cô cái gì để liên lạc.
“May là mình còn có định vị tọa độ của con bé.” Phi Linh lẩm bẩm.
“Không biết bọn họ giờ đang làm gì?” Phi Linh hoàn toàn không có biết chuyện
gì đang diễn ra ở ngoài đó. Con khỉ vừa rồi chính là người vừa Konoka đi, và
chạm mặt Negi, Negi yếu thế hẳn bởi những con shikigami chặn mồm cậu lại và
không thể đọc chú ngữ được.
“Mình nên kiểm tra một chút Eri và Illya đã ngủ chưa.” Phi Linh nói với chính
mình, sau đó nhảy xuống từ mái nhà khách sạn và đi đến phòng của nhóm 6.
Cậu như một tên ninja, nhảy xuống và nhìn sang khe cửa sổ, lén lút quan sát
tình hình của hai vợ con mình như thế nào. Eriserine đã chìm vào giấc ngủ rồi,
dù tối ra sao, dù cô có mạnh cỡ nào thì Eriserine vẫn thích ngủ vào ban đêm
thôi.
“Thật đúng tính lười của em chả bao giờ bỏ được cả.” Phi Linh cười.
“Ui da!” Phi Linh nhìn thấy 1 cây dao bay ngang qua mặt mình, sau đó nó biến
mất. Phi Linh chợt đổ mồ hôi lạnh vì cái này không ai khác ngoài Eriserine làm
hết.
“Trời ạ! Cái này em cũng coi là chê sao?” Phi Linh than vãn.
Sau đó cậu đành để Eriserine ngủ tiếp, mặc dù biết Eriserine vừa mới tỉnh sau
cái câu “khen” của cậu.
“Con nhóc kia bị bắt rồi.” Eriserine lẩm bẩm trong khi hai mắt vẫn đang nhắm
lại. Zazie thực không dám manh động khi có Eriserine ở ngay trong phòn, mà dù
sao cô cũng không có lý do gì để làm gì cả.
Phi Linh sau khi đi còn thiết lập một kết giới phong tỏa ma lực tuôn vào phòng
Eriserine tránh cho cô nàng tỉnh dậy như lúc nãy.
“Hình như 1 bỏ sót 1 cái gì đó. Mình lại cảm nhận được có Phép Thuật hoạt động
ngay trong khách sạn...” Phi Linh hiện đứng ở phía bên ngoài của khách sạn,
một cây cầu bắt ngang qua khu du lịch Arashiyama.
“…lại có cả dòng ma lực còn đọng lại ở nơi này, không lẽ vừa mới có ai sử dụng
Phép Thuật ở đây sao?” Phi Linh tò mò, cảm nhận về dòng chảy ma lực của như đã
nói trước là rất nhạy bén, dù chỉ tiết ra một chút ít ma lực thôi cậu cũng
nghe được. Phi Linh ngờ vực về việc bọn thuật sĩ đã đến đây.
Sau đó Phi Linh chạy theo dòng ma lực còn lưu đọng lại, phía phương hướng là
nhà ga…