Phạm Thích Thương, một món Thần Khí thuộc sở hữu của một vị Thần sấm sét của
Thần Phật. Phạm Thích Thương bản thân sức mạnh vô cùng đáng sợ.
Và vị Thần chủ nhân của cây thương này, không ai khác chính là Indra. Lúc này
Phi Linh cũng đã nhận ra danh tính thật của vị Thần lấy bí danh Afurodite.
Một vị Thần sấm sét tối cao của đạo Hindu, còn là một vị Thần tối cao, một vị
Thần Chiến Tranh. Tóm lại là rất mạnh, hơn nữa Indra lúc này còn là người đứng
đầu Thần Vệ của Hộ Pháp Thập Nhị Thiên nữa.
Dù sao Phạm Thích Thương mà Afurodite đang cầm cũng không phải hàng thật mà
chỉ là hàng giả mà anh ta mượn tạm của cô bé tộc nguyệt thố tùy tùng của mình.
Hàng thật đang ở chỗ một tên nào đó rồi.
-Oi~~~~~ (Afurodite)
Afurodite vẫy tay gọi Phi Linh, lôi kéo sự chú ý của cậu, rồi anh ta lại nói:
-Cậu nhớ chụp nhé. Không thì cái Địa Cầu này cũng xong luôn đó.
-Này, anh định chơi thật đó hả?! Anh bị điên rồi sao?
Phi Linh nóng nảy nói. Phạm Thích Thương mà phóng đi chính là có chuyện gì xảy
ra? Phạm Thích Thương năng lực là nhất kích tất sát, thậm chí có thể tạo ra
một lượng nhiệt năng sánh ngang với vùng hạt nhân bên trong Mặt Trời, và nếu
vậy, nó có thể hủy diệt một nửa Trái Đất chỉ trong tích tắc.
Muốn phóng thứ đó ở đâu cũng được nhưng nơi nào có Phi Linh và gia đình cậu
thì đừng hòng làm điều đó.
Nói đến đây, Afurodite đã nâng Phạm Thích Thương lên và chuẩn bị hoàn tất cho
việc phóng nó về phía Phi Linh rồi.
-Hãy đón lấy ngọn thương mang niềm kiêu hãnh của ta đi.
Afurodite dứt lời và phóng ngọn thương đến Phi Linh. Ngọn thương đi nhanh đến
không kịp phản ứng nữa, với tốc độ của nó đạt đến tốc độ ánh sáng, chỉ một tia
sáng là biểu hiện đường đi của nó có thể được nhìn thấy mà thôi.
Phi Linh mở to hai con mắt ra nhìn ngọn thương xé toạt không gian với tốc độ
không phải ai cũng thấy được nó một cách chậm như cậu cả.
-[Khởi Nguyên].
Phi Linh trong đầu thầm vang lên câu chú, kích hoạt khả năng của [Khởi
Nguyên], một vùng sáng hiện lên ngay trước mắt cậu. Và hào quang trước mắt vẫn
chưa dứt để có thể nhìn thấy được thứ gì đã được cậu tạo ra.
Đến lúc Phi Linh nắm lấy nó, ánh hào quang mới như theo một cơn gió thổi qua
và bay đi, để lại cho Phi Linh là một cây thương có hình dạng y đúc Phạm Thích
Thương của Afurodite vừa mới phóng tích tích tắc trước.
Phi Linh siết chặt thanh thương và xoay liên tục nhiều vòng một cách nhanh
chóng rồi Phi Linh cầm Phạm Thích Thương thủ thế chuẩn tiếp đón thanh Phạm
Thích Thương kia.
Ngay từ lúc Phi Linh tái tạo lại thanh Phạm Thích Thương của Afurodite thì anh
ta cũng đã vô cùng ngạc nhiên rồi, tuy không phải hàng thật, nhưng nó không
phải dạng muốn sao chép là có thể sao chép, muốn có là có thể có được.
Hoàn tất những chuyện này, Phạm Thích Thương của Afurodite đã ở ngay trước mặt
Phi Linh, bây giờ chỉ cần mất một động tác nhỏ mà Phi Linh dự tính thì cậu đi
theo Phạm Thích Thương này cùng Địa Cầu cùng nhau ngắm gà luôn.
Đúng lúc này, ngọn thương tưởng chừng chạy xét qua người Phi Linh, cậu nhảy
lên thật nhanh. Thời gian trôi đi chầm chậm như thể thời khắc này rất quan
trọng, lúc Phi Linh nhảy, ngọn thương gần đến ngay phía dưới cậu, cậu lộn nửa
vòng, Phạm Thích Thương đi theo chiều lộn của cậu, Phạm Thích Thương kia đi
ngang qua phía dưới Phi Linh, Phạm Thích Thương của Phi Linh đi theo chiều lộn
của Phi Linh hiện đã ở ngay phía sau mũi nhọn của cây thương kia.
Phi Linh định làm gì đây?
Phạm Thích Thương của Phi Linh câu lấy đầu thương kia, và…Phi Linh thực hiện
nửa vòng lộn còn lại hết sức mình vì cậu đang cố dùng Phạm Thích Thương của
mình mốc lấy đầu thương của Afurodite đồng thời cùng chính hết sức bình sinh
của cơ thể tạm thời này để làm chủ được quỹ đạo đi của Phạm Thích Thương do
Afurodite phóng ra.
-AAAAAAAA!!!!!!!!!
Phi Linh quát lớn, cậu dồn hết lực mình cong người về trước cùng với thanh
thương đang câu mốc cây thương kia. Afurodite tròn mắt nhìn phong cách xử lý
của Phi Linh đúng là lạ thường, nó càng làm anh ta thêm hứng thú, anh ta hiện
có ý định từ bỏ ý định ban đầu khi anh ta đến đây tìm Phi Linh.
Cuối cùng mọi nổ lực của cậu không có công cóc rồi, Phi Linh thành công chuyển
hướng Phạm Thích Thương của Afurodite, và tiếp đó cậu ném cả hai thanh thương
lên không trung.
Giờ là thanh thương kia đã được chuyển hướng và thẳng bay lên không trung, và
nó kéo thanh thương còn lại theo.
Cả hai đều là Phạm Thích Thương, nhưng do Phi Linh đang cầm trong tay nên
chúng không có phát nổ bởi vì Phi Linh không cho năng lực của Phạm Thích
Thương của mình được thi triển ra, nhưng khi rời tay cậu thì phong ấn năng lực
dần được gỡ bỏ, bay cao với tốc độ ánh sáng, hai cây Phạm Thích Thương bay lên
đến độ cao 100.000m chỉ trong thoáng chốc, năng lực của hai thanh thương đồng
thời tác dụng lẫn nhau gây ra hiệu ứng đối nghịch, chính kết quả sẽ là phát
nổ.
KABOOOMMMMMMMMM…………
Vụ nổ không thể nào mà nhỏ được, hai thanh thương làm trung tâm dần sáng ra
một quả cầu nóng bỏng đầy lửa và tiếp đó là xung chấn lan tỏa bốn phương tám
hướng.
Vì tốc độ của hai thanh thương bay đi quá nhanh mà Phi Linh còn chưa kịp tiếp
đất sau cú nhảy hào nhoáng kia thì đã thấy sóng xung kích thẳng trước mắt mình
rồi, Phi Linh nghiến răng bắt chéo hai tay đón đỡ xung lực đập trực tiếp vào
cơ thể của mình.
Chỉ chớp mắt, cả thân thể của Phi Linh bị đánh bay một cái “vèo” êm tai nhưng
ngay sau đó là “ầm”, cả cơ thể Phi Linh đâm xầm vào đền chính của Shibamata
Taishakuten.
Nhà chính của đền hoàn toàn đi khoan một lỗ và một phần của mái hiên dần sụp
đổ. Bụi bậm bay khắp nơi. Phi Linh bị thế, Eriserine ngồi xem phim cũng không
làm ra động thái gì, cô thừa biết Phi Linh có ổn hay không?
Tiện thể luôn, cái xung lực chả ảnh hưởng gì đến Eriserine cả, cô vẫn uống trà
như bình thương không có chuyện gì xảy ra cả, rất tỉnh.
Afurodite không bận tâm về cây thương, nó đã trở về với anh ta khi phát nổ sau
đó rồi. Anh ta đứng im lặng quan sát Phi Linh trong đống đổ nát dưới nhà chính
của đền Shibamata Taishakuten.
Một hồi sau đó, Phi Linh chui ra từ đống đổ nát kia. Toàn thân cậu dính đầy
vết máu tươi, nhưng cậu không có mảy may bất kỳ vết thương nào, bộ đồ vest của
cậu cũng bị cơn xung chấn kia thổi gần như tan nát rồi, còn mỗi cái quần không
mấy lành lặn.
Nói chung là Phi Linh lúc này là thảm không còn gì để nói, cậu ước gì cậu có
Thần thể của mình, không thì cậu cho Adurodite một trận rồi.
-Cố lên! Cậu sắp ra được rồi.
Lại một sự bất ngờ khác, Afurodite giờ lại đi cổ vũ cho Phi Linh tiến ra khỏi
đống đổ nát của ngôi đền. Phi Linh thật chả biết nói gì hơn ngoài việc bơ anh
ta và bước ra khỏi nơi đó.
-Như thế vừa lòng anh rồi chứ?
Phi Linh không mấy vui vẻ nói, mém tí nữa cậu tạch rồi. Mà tạch thế nào cậu
cũng hồi sinh được nhưng tốn công quá, cậu cũng không thích chuyện đó.
-Cậu đánh rất hay, đã từ lâu rồi ta chưa đánh một trận phê cần như vậy. Thật là thoải mái!
Afurodite vui vẻ cười với Phi Linh. Phi Linh thở dài mà bước về phía
Eriserine.
-Thật đấy, em chơi ác với anh quá rồi.
Phi Linh buồn não ruột nhìn Eriserine mà than. Eriserine không đáp lại nhưng
lại thụi vào bụng cậu một cái, khiến cậu vừa nãy những vết thương vừa tự mình
hồi phục lại được chất trồng cái đau này lên.
-Anh mà còn nói nữa em đánh chết anh. Tức chết em mà!
Eriserine đột nhiên nổi quạo với cậu rồi [Teleport] biến mất luôn.
-Này, Eri. Em đi đâu?
Phi Linh nhận ra được thì Eriserine đã đi mất rồi. Afurodite đứng ngoài coi
thì cười thầm. Phi Linh gãi đầu bực dộc rồi nhìn Afurodite, cậu nói:
-Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi tìm cô ấy đây. Thật là bực mình!
Phi Linh không khỏi kèm thêm câu cảm thán phía sau cùng. Cậu dự định rời đi.
-À, khoan đã, Linh-kun phải không nhỉ?
Afurodite lên tiếng gọi Phi Linh lại. Phi Linh không quan tâm mấy việc
Afurodite gọi cậu bằng tên của mình, cậu quay lại nhìn anh ta.
-Cậu có muốn chúng ta làm 1 vụ cá cược không? (Afurodite)
-Hả? (Phi Linh)
Nghe được Afurodite nói câu chả ăn nhập gì so với việc lúc nãy đến giờ đánh
nhau cả, cậu mắt híp mắt to nhìn Afurodite chờ đợi anh ta giải thích. Thật ra
Afurodite là hứng thú với sức mạnh của Phi Linh, cho nên thay vì làm theo ý
định ban đầu đến đây, anh lại muốn xem xem tương lai của Phi Linh sẽ như thế
nào mà thay đổi.
-Cậu hãy tự mình tìm đến chỗ của ta. Ta sẽ tặng cậu một món quà bất kỳ theo ý của cậu. Thế nào?
Afurodite gương mặt khá hào phóng nói, nhân dịp này anh ta lấy một điếu thuốc
lá ra và châm lửa hút. Phi Linh nghe rồi, lại nhìn thấy hành động này cậu
không ưa nữa rồi, sao ai cũng hút thuốc lá thế nhỉ? Phi Linh nghĩ, hết
Takahata giờ lại tới tên Thần sấm Indra dưới bí danh Afurodite này.
-Anh có thể cho tôi một lý do để tôi đồng ý với vụ cá cược của anh không?
Phi Linh nhíu mày hỏi.
-Bởi vì tại nơi của ta ở, có một người quen của cậu đã lâu không gặp rồi. Nếu cậu muốn gặp mặt người đó thì hãy cùng cá cược nào.
Afurodite cưới đáp.
-Hể?! Người quen?
Phi Linh ngớ bản mặt, hết bất ngờ này đến bất ngờ khác thât sao. Có người quen
ở chỗ Afurodite khiến Phi Linh thật khó có thể tin được. Đồng thời cậu cũng
thấy rất kỳ lạ. Suy đi nghĩ lại cậu vẫn không thể nghĩ ra được người quen nào
của cậu lại ở chỗ của Afurodite cả.
Nhưng lúc suy nghĩ thì Phi Linh ngước nhìn lấy Afurodite dự định hỏi anh ta về
người quen, nhưng nhìn lại thì Afurodite đã biến mất rồi. Phi Linh bị chọc tức
một lần nữa. Phi Linh người run run vì tức, cậu hét lớn lên, giọng vang lên cả
không trung:
-Tên khốn Thần vô dụng, ta còn chưa hỏi gì cả mà!