Thần Giáng Thiên!!!


Trong khi thưởng thức vẻ mặt đú như trái đu đủ của Phi Linh, Eriserine lại cảm
giác được rằng có một nhân vật không tầm thường xuất hiện đã hiện diện từ phía
trên bầu trời, Phi Linh tương tự cảm nhận được mà bỏ đi cái tâm trạng nản lòng
kia và đứng dậy cùng Eriserine nhìn lên bầu trời đang xanh ngất lại chuyển mây
giông. Sấm sét liên hồi đánh xuống như sắp tới sẽ có bão, tiếp đến lấp ló tại
những đám mây giông tưởng chừng dày đặc đó, lại xuất hiện hình bóng lờ mờ của
một cổ chiến xa cổ với một con bò đang kéo chạy trên không trung. Mà nhìn xa
xa phía dưới Phi Linh trông thấy một thân ảnh đang đứng trên chiếc chiến xa cổ
đó.

Nhìn thấy một tên lạ mặt làm trò oai oai nghiêm nghiêm như vậy, Eriserine
chẳng ưa chút nào. Cô nhắm mắt lại, bắt đầu phát tán ra chính mình Lĩnh Vực.
Lĩnh Vực của Eriserine lan tỏa như vô hạn một loại, kéo dài đến xa xa đường
chân trời.

Và phía trên kia thanh niên khoảng chừng 30 tuổi mặc chiếc áo sơ mi trắng
nhưng không cài nút đầu tiên, trước cổ có đeo một hai sợi dây chuyền làm bằng
dây. Một chiếc áo vest màu đen khoác bên ngoài lại không đóng nút, cứ phanh
phui ra gió thổi phất phới, như một tên giang hồ nhưng lại ra dáng rất ngầu.

Không lầm vào đâu được rằng Phi Linh có thể cảm nhận khí tức của người thanh
niên kia rất đặc biệt, kể cả con bò đang kéo xe cũng mang trong mình [Thần
Cách], và người có thể điều khiển những sinh vật nắm giữ trong mình [Thần
Cách] như vậy không phải tầm thường.

Làn sóng Lĩnh Vực của Eriserine bắt đầu trải rộng ra, nó đi ngang qua vùng
trời con bò tạo ra sấm sét kia đang lướt và kéo cổ chiến xa cổ đi qua.

Con bò đột nhiên dừng lại mặc dù nó vẫn đang di chuyển rất bình thường, vẫn
chạy đi và kéo chiếc chiến xa, nhưng mà nó không tiến thêm mà chỉ đứng một
chỗ, người thanh niên cảm thấy kỳ lạ xen vào đó một chút ngơ ngác.

Được vài giây ngơ ngác, cả con bò, chiến xa lẫn người thanh niên đó nương theo
lực hấp dẫn của Trái Đất mà rớt thẳng xuống theo phương thẳng đứng.

-Ể?!!!!! Sao kỳ vậy!!!!!!!!! (???)

Người thanh niên hét toáng lên trong lúc rơi xuống, thì ra lúc này anh ta mới
nhận ra việc mình không di chuyển được nữa và sức mạnh biến mất cả rồi nên mới
rớt xuống mà thốt quáng lên. Con bò không biết có phải hay không đang khóc
rống lên cùng chủ nhân của mình trong lúc đang rơi xuống kia, nó thật tự nhiên
bị mất hết năng lực, chẳng hiểu lý do gì.

-Moooonnnnnn……(Bò)

Phi Linh nhìn hết toàn cảnh, đổ mồ hôi liếc mắt nhìn Eriserine, cậu thừa biết
Eriserine vừa thả ra Lĩnh Vực của chính cô, Lĩnh Vực của Eriserine muốn tạo ra
cái gì cũng được cả, không có giới hạn, và vừa rồi chính là phong ấn 80% [Linh
Cách], [Thần Cách] của người lẫn bò đang rơi tự do kia.

Âm……

Vì Eriserine đang thả ra Linh Vực nên cô cũng không cho ai vào để thấy được
chuyện đang diên ở ngôi đền này cả, chỉ đơn thuần người ngoài nhìn vào chính
là một ngôi đền thường ngày họ thường thấy thôi.

Và hai nhân vật mới của chúng ta từ trên trời rơi tự do xuống đã đáp thẳng
xuống đất và cắm thẳng đầu xuống mặt đất, người thanh niên chân còn giật giật
vì đau khôn siết.

Phi Linh cười khổ nhìn hai cái thay đang cắm đầu xuống đất kia, cậu đi lại gần
đụng đụng con bò xem xem nó còn thở không nhưng may là cả hai đều còn sống.
Eriserine quả là chơi ác thật, không thích người khác tỏ vẻ mà phong ấn hoàn
toàn 80% [Thần Cách] của họ lại, trớ trêu là đang bay giữa không trung với độ
cao 1km kèm theo cái sức nặng của chiếc chiến xa nữa thì trọng lượng hơi bị
lớn a! Mà chiếc chiến xa cổ cũng không mảy may trầy xước gì, đúng là hàng cổ
chất lượng tốt. Phi Linh thầm tán thưởng cho chiếc xe, còn người thì…

-Này anh gì ơi, anh có ổn không thế?

Phi Linh kéo người thanh niên ra khỏi đống đất, cả con bò nữa, con bò thì bất
tỉnh rồi.

Diện mạo của người thanh niên, tóc dài cột lại như của Phi Linh nhưng ít hơn
khá nhiều, chúng có màu xanh có phần hơi hướng chuyển đen, áo vest sơ mi giang
hồ khỏi bàn, quần đen và mang giày da chắc là hạng hiệu rồi, rớt 1000m xuống
mà không hư cái nào cơ mà.

Thanh niên này nửa tỉnh nửa mớ, nói chung là bị rớt như vậy mà không có chút
[Thần Cách] nào trong người thì có nước ăn cám.

-…(???)

Người đàn ông vẫn mơ màng, Phi Linh lấy tay vỗ vỗ nhẹ vào má của anh ta.

-….hở?!....(???)

Người đàn ông dần được Phi Linh lay tỉnh, anh ta mơ mơ hồ hồ nhìn thấy Phi
Linh và Eriserine nhìn mình trông có vẻ khá là ngạc nhiên, quay quay đầu lại
nhìn con bò và chiếc chiến xa của mình.

-A!!! Bò ơi, mày có sao không thế? Ôi!!! Xe của tôi. May quá, nó không bị sướt gì cả! (???)

Người đàn ông tỉnh dậy thì nhào đến chiếc xe bò của ông mà kiểm tra, anh ta
thậm chí còn không có tâm trạng để quan tâm đến Phi Linh và Eriserine. Phi
Linh nhìn thấy người đàn ông xoa xoa chiếc xe bò của mình lẫn con bò mà đổ mồ
hôi thay, cậu chẳng biết nói gì nữa.

-Này anh, tôi có thể xưng hô với anh như thế nào đây?

Phi Linh cũng gắng gượng hỏi một câu cho có lễ một chút, nhưng người đàn ông
kia cũng không đoái hoài đến cậu, cậu đành thở dài đứng dậy và đến bên
Eriserine.

-Thôi kệ anh ta đi. Nghĩ lại thì tại sao em làm thế. Anh ta đang đi đứng bình thường lại đi phong bế [Linh Cách] của anh ta. (Phi Linh)

-Em không thích hắn, thế thôi. Bày đặt ngầu này ngầu nọ. Tsk….

Eriserine tỏ thái độ không vui tặc lưỡi phì thở một hơi mạnh quay mặt đi. Phi
Linh khóe miệng giật giật, đúng là hay ho, không thích mà làm đến mức đó thì
người ta gọi là ghét luôn rồi ấy, cơ mà do mức đo của những người đứng trên
đỉnh của mọi thứ thì đây cũng không có gì mà ghét hay không thích cả.

-Rồi. Không thích hắn thì không đến gần hắn, chúng ta đi vào thăm đền chứ? Hình như ta quên mục đích này rôi.

Phi Linh lái sang vấn đề khác để tránh Eriserine lại tức giận thêm.

-Em hết hứng rồi. (Eri)

-Đúng rồi nhỉ. (Phi Linh)

Eriserine tỉnh bơ nói, Phi Linh thả cả hai tay thồng xuống với tâm trạng nản
lòng. Cái này cậu sớm đoán trước rồi, nhưng nghe vẫn thấy mất tinh thần.

-Đi kiếm chỗ khác chơi thôi, em không muốn thấy mặt tên kia nữa đâu.

Eriserine phất mái tóc dài của mình và quay đi. Phi Linh lừ đừ theo sau. Và
người đàn ông kia mãi lo lắng cho con bò và chiến xa của mình xong mới thấy
Phi Linh và Eriserine đang có ý định rời đi.

-A!!! Hai người khoan đã…..(???)

Nhận ra điều đó, người đàn ông vội vàng vừa vẩy tay vừa chạy đến hướng của Phi
Linh và Eriserine có ý gọi hai người lại.

Phi Linh nghe người này gọi, liền quay. Nhưng Eriserine thì trên trán nổi một
vài đường gân.

Trong lúc người đàn ông đang chạy đến để gặp hai người, một chiếc hố đột nhiên
xuất hiện phía dưới chân người đàn ông đang chạy kia.

-Are? (???)

Trên đầu người đan ông hiện lên một dấu chấm hỏi lớn, sau đó là anh ta rớt
xuống, không thẹn mà thốt thêm một câu:

-Lại nữa hả!!!!!!!

Phi Linh lại một lần nữa đổ mồ hôi.

-Em phế cả [Linh Cách] người ta rồi, làm vậy hắn chết thật đấy.

Phi Linh nói. Eriserine không trả lời, bên cái cái hố còn đang vang vảng tiếng
la hét của người đàn ông.

-Coi nào, Eri. Lát nữa anh về, em muốn ăn gì anh làm. Để xem anh ta muốn nói gì đi.

Phi Linh kiếm kế để dụ Eriserine ngừng việc đang làm lại, cậu thật không biết
nên dùng từ gì cho việc này, bạo hành? Cậu chẳng biết nữa.

Eriserine nghĩ một lúc lâu rồi cô bớt khó chịu một, cô ngoắc tay hướng lên
không trung, người đàn ông kia theo đó mà bay lên, chiếc hố cũng biến mất.
Người đàn ông chống tay xuống đất mà thở mệt nhọc.

-Cảm ơn em, Eri. (Phi Linh)

-Lát về nhớ làm nhiều vào đấy. (Eri)

Eriserine nhắm một bên mắt liếc Phi Linh trong khi quay đi, giọng nói có phần
mong chờ nhưng cũng có phần giận dỗi.

Lúc này Phi Linh bước đến trước mặt người đàn ông, cậu đưa tay ra và hỏi thăm:

-Anh thấy ổn chưa?

-Cảm ơn cậu, tôi thấy đỡ hơn rồi. Nhưng tại sao [Linh Cách] của mình lại….À không, giáng thiên như thế này lại đi nói với người thường những điều này là không tốt. (???)

Người đàn ông câu đầu nói với Phi Linh, nhưng phần tiếp theo lại lẩm bẩm nhưng
Phi Linh lại nghe được hết, giống như suy nghĩ mà nói ra sạch vậy. Phi Linh
thoáng nghĩ tên này là tên ngốc chăng?

-À…Anh bạn à. Anh có cho tôi biết anh muốn nói gì với tôi không? Hơn nữa tôi nên xưng hô với anh thế nào?

Phi Linh dùng nụ cười che đi những suy nghĩ của mình và hỏi người đàn ông.

-Xin được giới thiệu với cậu, tôi là In…À khoan, sử dụng cái tên đó ở đây có vẻ không ổn…Hừm….Đi tìm nguyên nhân về việc Thiên Chúa Mô Phỏng Sáng Tinh Đồ đột nhiên bị lấy đi mất. Dùng một cái tên nào đó hay hay chút nào….ừm…. (???)

Người đàn ông lại một lần nữa lẩm bẩm những suy nghĩ của mình trước mặt Phi
Linh, khiến cậu nhịn cười không nổi luôn, ngay từ đầu cậu không có nổi về lỗi
này cho người đàn ông nên anh ta chẳng sửa đổi.

Và Phi Linh nghe được chuyện này cũng vô cùng ngạc nhiên, phải nói sao nhỉ?
Phi Linh là thủ phạm đấy. Giới quan của Thiên Chúa Giáo chính là nằm ở trong
Thuyên Thiên Tiễn mà Phi Linh làm cho Illyasviel để bảo về tuyệt đối tính mạng
của con mình.

-Anou…Yakuza-san này, anh nghĩ cái gì anh nói sạch hết rồi đấy.

Phi Linh khẽ nhắc nhở, đồng thời cậu đề cao cảnh giác với người này một chút,
được nhờ đi tìm kiếm Giới Quan của một Thần Hệ chính là một chuyện cực kỳ to
lớn, phải nói là rất rất lớn a. Mà người được nhờ chắc chắn năng lực không
phải tầm thường.

-Ừm, ừm….để xem nào…Afurodite…rồi, thế giới mới cần một cái tên mới, như vậy đi. Afurodite Tokuteru.

Người đàn ông hoàn toàn bơ những gì Phi Linh đang nói và thậm chí còn gật gật
đầu hớn hở vì đã tìm ra được bí danh mới cho mình để xưng hô ở nơi này nữa.

Tình cảnh có chút gượng gịu.

-

Ai đây mọi người ^_^?


Thần Tiên Đạo Hệ Thống - Chương #276