Ngày hôm sau, vẫn còn một ngày mới đến ngày chuyến đi chơi được diễn ra.
Eriserine cùng hai cô gái trong gia đình đều đi chơi thì dĩ nhiên Phi Linh
không thể ở nhà rồi.
-Em muốn đi đâu à?
Phi Linh làm bữa sáng như mọi ngày, Eriserine đã đứng kế bên cậu lúc nào không
hay, cô đã mặc một bộ váy ngủ khá mỏng trước khi rời khỏi phòng của mình.
-Cho em ăn.
Eriserine như làm nũng với Phi Linh vậy, mặt cô còn hơi mớ ngủ nhưng ngửi thấy
mùi bữa sáng làm bụng cô cồn cào nên cô mới đi xuống đây.
-Ừ, đợi chút. Anh làm xong bữa sáng ngay.
Phi Linh gật đầu. Nhưng Eriserine kéo áo Phi Linh và nói:
-Còn nữa, một lát đi hẹn hò với em đi.
-Hả? Không phải hôm qua đi chơi rồi sao? (Phi Linh)
-Cái đó là đi mua sắm, ai lại gọi là đi chơi. Em chán rồi mau làm bữa sáng rồi đi hẹn hò với em, con bé Illya vẫn còn đang ngủ. Nó không làm phiền mình đâu. Không lẽ không được sao? (Eri)
Eriserine trung bộ mặt đáng thương thường thấy khiên Phi Linh không thể chịu
được sức tấn công moe này.
-Ư….haizz. Thôi được rồi. Một lát mình đi.
Phi Linh trông thấy Eriserine như vậy rốt cuộc không thể nào cưỡng lại được,
cậu đành thở dài đồng ý.
Phi Linh hoàn thành việc bếp núc của mình và Eriserine ăn một cách vui vẻ.
-Anh không thay đồ đi.
Eriserine trông thấy Phi Linh không có động tĩnh gì sau khi ăn xong, cô hỏi.
-Anh mặc bộ này đi là được rồi. Em lên thay đồ đi. Anh đợi.
Phi Linh đáp, và trên mặt Eriserine nổi lên một đường gân, cô không thích việc
này rồi.
Bụp bụp bốp….
Phi Linh chợt thấy đầy sao trên trời, cậu vừa bị Eriserine đánh cho một trận
rồi cô trực tiếp nắm lấy cổ áo Phi Linh và kéo cậu lên phòng của hai người.
Phi Linh thầm khóc.
Rầm.
Eriserine bực dộc đóng của phòng lại. Vẻ mặt của Eriserine đen lại, cô cười
nhưng ẩn sau đó là muốn cho Phi Linh ăn đánh nữa, cô nói:
-Bây giờ anh chịu thay đồ chưa?
-Anou…Eri-san.
Phi Linh đổ mồ hôi nhìn Eriserine và nói.
-Sao hả anh yêu?
Eriserine nghiêng đầu cười vẫn là bộ mặt muốn chém Phi Linh dưới nụ cười dễ
thương đó, chỉ có người trong cuộc mới hiểu được nụ cười đó không phải là khả
ái đâu.
-Vâng….anh thay đồ ngay.
Phi Linh khổ tâm. Không lẽ Eriserine quá trình trở thành Witch đã biến dạng
đến mức này sao? Có máu tsundere rồi còn có cả máu S nữa, Phi Linh thầm nguyền
rủa những Witch có liên quan đến chuyện này.
Sau đó Phi Linh lập tức thay đồ, không thì lại mất một mạng vô bổ nữa đây.
-Mình đến Katsushika đi.
Eriserine nắm lấy tay của Phi Linh và gợi ý.
-Katsushika? Ở đó có gì mà làm em muốn đến vào ngày hẹn hò của mình vậy?
Phi Linh thắc mắc, thực tế Katsushika cũng không nằm đâu xa trong Tokyo cả, nó
là một trong 23 khu đặc biệt ở Tokyo, nó nằm ở phía Đông Bắc Tokyo. Phi Linh
tự hỏi không biết có gì thú vị ở đó nếu Eriserine muốn đến.
Dù sao cả hai cũng là “pháp sư”, dùng ngoặc kép chắc mọi người cũng hiểu ý tứ
của nó, muốn đến Katsushika chỉ cần thoáng một cái có thể tới ngay mà không
cần đi sắm sửa cho một chuyến đi dài ngày rồi mua vé tàu điện rồi lại mất vài
giờ rồi mới đến được nơi mình muốn.
Eriserine vận một bộ váy ngắn màu đen bó sát người, một đôi tất sát đùi, một
chiếc mũ dạ khiến cô trở nên huyền bí hơn, nhưng trong mắt Phi Linh, cô vẫn
rất đẹp và đáng yêu trong bộ trang phục này. Cậu thì “bị” Eriserine cho mặc
một bộ vest đen, Eriserine coi cậu là một quý ông có thể đi cùng với cô, nhưng
cậu cảm thấy sẽ có những ánh mắt nhìn cậu như một người quản gia kế bên tiểu
thư hay quý cô hơn.
-[Teleport Gate]
Phi Linh chủ động sử dụng Phép Thuật chứ không muốn Eriserine làm việc này, ít
ra đàn ông phải như vậy a.
Phi Linh để Eriserine bước vào trong cánh cổng dịch chuyển trước và cậu đi
theo phía sau. Cả hai thân ảnh hoàn toàn biến trong cánh cổng và cánh cổng sau
đó cũng biến mất.
-.o0o.-
Tại một hẻm nhỏ ở giữa hai tòa nhà lớn, vòng tròn với viền ngoài xoay liên tục
hiện ra, bước từ bên trong ra là Eriserine, sau đó là tới Phi Linh. Hai người
đã bước ra, vòng tròn khép lại.
-Em muốn đi đâu?
Phi Linh nhẹ hỏi Eriserine. Eriserine ngước nhìn lên trời, thời tiết là nắng
nhẹ, có chút man mát không có nóng. Khi đã nghĩ được một lúc xong, Eriserine
quay lại nhìn Phi Linh và nói:
-Đến Shibamata Taishakuten.
-Hửm? Sao lại đến ngôi đền đó, em muốn ta hẹn hò ở đó à? (Phi Linh)
-Hay chứ phải không? (Eri)
-Tùy em vậy. (Phi Linh)
Phi Linh không băn khoăn về việc Eriserine đang nghĩ cái gì nữa, cô muốn làm
gì cậu sẽ làm cho cô, cô muốn đi đâu cũng sẽ đi cùng cô.
Và quay lại ngày hẹn hò của Eriserine và Phi Linh, cả hai người đi dạo trên
con đường lớn trước khi đến Shibamata Taishakuten. Phi Linh có ghé qua mua
bánh crepes cho Eriserine ăn dọc đường. Cả hai vừa đi, người thì nghĩ chuyện
gì đó khó mà đoán được, người thì nghiệm về cuộc sống.
-Này, anh nghĩ sống lâu có gì tốt?
Vừa đi vừa ăn crepes, Eriserine tâm trạng đôi chút buồn mà hỏi Phi Linh. Câu
hỏi này đồng dạng lọt vào suy nghĩ của Phi Linh. Cậu nhìn lên trời, vẻ mặt
hiền hòa, cậu cười nhẹ nhàng nói:
-Em thấy đấy. Bản thân anh cũng sống quá lâu, anh nghĩ mình không còn cảm nhận được nhiều về cảm giác vui vẻ ngoài việc ở bên em cả.
-Em hỏi nghiêm túc đấy. (Eri)
-Anh cũng trả lời một cách vô cùng nghiêm túc. (Phi Linh)
-….(Eri)
Eriserine không hề nói nữa, Phi Linh thấy vậy, cậu bước nhanh về phía trước,
điều này thu hút sự chú ý của Eriserine, Phi Linh quay người lại đối diện
Eriserne rồi nói:
-Eri, dù em có như thế nào, sống có lâu hơn anh hay không, anh cũng chấp nhận em như em luôn chấp nhận anh.
-Ai…ai chấp nhận! Em….em chỉ...chỉ….ĐỒ NGỐC!
Eriserine như một cô gái thánh khiết vậy, cô còn không màng cái gì mà đấm vào
bụng cậu một cái trong khi mặt đỏ ửng. Phi Linh hưởng đòn đánh yêu của
Eriserine và nằm sụi trên đất. Mà nhận ra một điều thì chìm trong suy tư quá
cả hai đã đến đền Shibamata Taishakuten mất rồi.
-Oiya~ đến nhanh quá!
Eriserine như rất bất ngờ, cô đưa tay lên che miệng của mình. Phi Linh đã hết
đau và đứng dậy, cậu phủi bụi trên bộ đồ của mình sau đó nhìn về phía nơi mình
đến, một ngôi đền nằm ở trong khu đất rất rộng, nó được bao quanh bởi những
tòa nhà, tuy vậy, chỉ là một bên là nhà thôi, còn bên khác là một khoảng trống
có thể nhìn được cả một bầu trời trong xanh. Trung tâm của khu đất là ngôi nhà
được đặt làm đền chính gần nhất kiến trúc chính là một dãy nhà nối liền với
nhà chính của ngôi đền.
Phía trước nhà chính của ngôi đền còn có một bảng treo một vài dòng thơ.
Như đã nói, đền Shibamata Taishakuten là ngôi đền của đạo Phật, được xây dựng
vào năm 1629.
Về cơ bản thì đây là một ngôi đền cũng khá lâu đời rồi. Lấy vẻ bình yên của nó
khiến người ta cũng cảm thấy thanh thản.
Gió lùa qua những vùng thoáng khí, vẫn còn gió xuân thấm tháp đi qua. Không
khí rất nhẹ nhàng, có thể ngủ lúc này chính thật thích không còn gì bằng.
Phi Linh nhắm mắt lại cảm nhận, cậu hòa mình vào dòng chảy của Tự Nhiên.
….
-Em có muốn vào trong xem một chút không?
Phi Linh mở mắt ra và nhìn Eriserine hỏi han một chút.
-Anh thoải mái quá nhỉ?
Lúc Phi Linh nhập tâm thư giản, Eriserine quan sát Phi Linh rất kỹ, cô nhìn
Phi Linh trong một nổi thương nhớ không ngớt. Và lúc Phi Linh nhận ra rằng cô
đang nhìn cậu thì cô quay mặt đi làm như mình không có làm gì hết.
-Tất nhiên rồi. Cảm ơn em, Eri. Dù không có phiền muộn, nhưng anh vẫn cảm nhận được em muốn làm anh thấy dễ chịu hơn. (Phi Linh)
-Anh…Đừng có hiểu lầm. Em chỉ chán nên mới đến đây chơi một tí thôi…nói bậy bạ nữa….đừng trách em đấy.
Không biết Phi Linh có nhìn lầm hay không, nhưng cậu trông thấy Eriserine lúc
tức giận lại mặt đỏ hết lên, hiểu nhất tính tình của Eriserine làm chẳng bao
giờ chịu chấp nhận khi người khác nói đúng cả.
-Rồi rồi anh sai rồi. MÌnh vào trong được chưa nào?
Phi Linh cười dỗ dỗ Eriserine. Cô khoanh tay, sau đó chỉ tay về phía Phi Linh,
cô nói:
-Đừng có tự tiện quyết định chuyện đó, hôm nay là hẹn hò. Và như thường lệ, em là người chọn nơi chúng ta sẽ đến, và em nói bậy giờ chúng ta sẽ đi vào tham quan ngồi đền này.
-Hể? Không phải là đó là ý của anh sao? (Phi Linh)
-Giờ nó là ý của em. (Eri)
-Cái…
Phi Linh thật không nói nên lời với cô nàng này.
-“Cái” là cái gì? Anh nói hết câu xem. (Eri)
Phi Linh ức chế nhưng cậu nhịn xuống, cậu cười trong lúc trán cậu vẫn đang đổ
mồ hôi:
-Nào mình đi đi, ở đây tranh dành việc đó cũng chẳng lợi lộc gì.
-Hả? Ý anh là em làm thế chẳng đáng để trong mắt sao? Anh lại lén phén với con nào rồi lại không cho lời em có một chút cân nặng nào sao? (Eri)
-Anh….(Phi Linh)
-Tại sao không trả lời em hả? Em nói đúng rồi phải không?
Eriserine liên tục xỏ xiên lời Phi Linh đến nổi cậu không thể nói lại được câu
nào mà chỉ có thể khóc trong im lặng, ngậm cay chịu đắng mà để cô vợ mình hài
lòng. Thật ra Eriserine cũng thừa biết Phi Linh chẳng lén phén với ai cả,
nhưng cô chỉ làm vậy cho vui tí mà thôi, nhìn thấy vẻ mặt cậu lúc này đúng rất
vui.
Phi Linh chống hai tay xuống đất và gục mặt xuống thua cuộc không còn gì có
thể cứu vãn, cậu không biết nên nói gì để cho cô nàng này dừng nữa, đúng là
nói chuyện thì phụ nữ đúng là đáng sợ a!
Trong lúc này, bầu trời đột nhiên chuyển biến trở nên lạ thường, mây giông
bỗng dưng kéo đến, sấm chớp nổi lên cuồn cuộn.
Ầm ầm….
Sấm sét đánh liên hồi không dứt, khiến Phi Linh và Eriserine nhìn lên bầu trời
lại cảm thấy có gì đó không được bình thường. Mà phía trên những đám mây ẩn
dật lại lấp lố không biết có phải hay không một cỗ xe bò lượn lờ sấm sét dần
dần xuất hiện….
-----------
Sự xuất hiện của hiện tượng này là gì nào? Đoán đi nào ngày mai là biết là
nhân vật nào kinh người!