Đóng Kịch


-Nếu không làm được, cái giá phải trả của các ông chính là…Tenma Dourin Sansen Sekai.

Phi Linh giọng băng lãnh không hề như thể không quan tâm thứ gì cả. Nhưng nó
tạo cho Konoemon một sự căng thẳng không thể nào nói nên lời. Rồi sau khi Phi
Linh vừa dứt lời, hàng loạt những khẩu súng cổ với những nòng súng dài khoảng
hơn nửa mét. Chúng xuất hiện từ hư không dường như lấp đầy cả căn phòng và mỗi
một hơi thở Phi Linh nhẹ nhàng thở ra, là như một loại tư thế uy nghiêm của
một vị tướng quân bá đạo được thồi phồng lên trong căn phòng ngày một căng
thẳng hơn.

-Tất cả đều là súng Phép Thuật hết sao?

Konoemon hít một hơi lấy lại bình tĩnh nhưng trên trán vẫn lấm tấm mồ hôi đang
chảy xuống vì cái bá khí áp đảo của Phi Linh và đống vũ khí phía sau cậu.

-Ông có thể thử nếu muốn biết chúng là gì.

Phi Linh hời hợt nói. Tuy vậy, Konoemon lại cảm thấy khác trước thái độ của
Phi Linh, ông thấy được một cái gì đó đầy uy quyền và hùng mạnh trong Phi
Linh. Nó khiến ông không thể nào dám nghĩ đến ý định từ chối.

Ông ta suy nghĩ một hồi, rồi trả lời:

-Thôi được rồi. Chúng tôi sẽ tiến hành nó ngay theo ý của cậu.

-Thế thì xin cảm ơn.

Phi Linh cười hài lòng. Cậu búng tay nhẹ một cái, hàng vạn những khẩu súng
pháo chợt tan biến, bầu áp lực vô hình cũng theo đó tan đi. Sau đó, Phi Linh
biến mất. Konoemon tựa lưng vào ghế dựa của mình, quay chiếc ghế về phía sau
và nhìn qua cửa sổ, bầu trời xanh ngoài kia, ông thở dài.

-Sao những người mạnh mẽ, tính cách lại kỳ hoặc đến thế nhỉ?

Ông tự hỏi, ông nhắm mắt một hồi, sau đó, lớn giọng gọi:

-Takahata.

---------

Nói rõ hơn về lý do Phi Linh phải làm thế. Chính là vì bảo vệ Illyasviel. Có
thể chưa ai tìm ra Illyasviel chính là Vô Hạn Pháp Sư trong báo cáo nhưng mà,
những tên tìm kiếm không phải dạng bình thường, chúng chắc chắn sẽ làm những
điều điên rồ nhằm tìm được manh mối dẫn đến Illyasviel, thí dụ, bắt cóc học
sinh, tra tấn họ để tìm lấy manh mối, điều đó rất bình thường đối với một hắc
pháp sư hay những tên pháp sư với đầu óc không bình thường ham muốn vô hạn ma
lực.

Phi Linh không muốn thương vong cũng là đương nhiên, vì cậu đang là giáo viên
ở đây, cậu không muốn thấy học sinh của mình bị tổn thương khi cậu còn ở đây.

Có lẽ là quá đáng, nhưng Phi Linh là vậy, vì cậu vô lý nên cậu mới có thể bảo
vệ người xung quanh mình, nếu không thì cái công lý kia chẳng thể nào được
thực thi cả. Chỉ toàn một lũ đạo đức giả mà thôi. Tuy vô lý nhưng cậu vô lý
đúng cách, khiến nó đi theo chiều hướng tích cực.

-Khốn thật. Hình như bên phía hiệu trưởng vẫn không trấn áp hoàn toàn bọn ma mảnh kia.

Phi Linh tức tối, tuy là hiệu trưởng đã thực thi ngay lập tực yêu cầu của Phi
Linh nhưng vẫn có một vài tên không sợ mà lởn vởn xung quanh, nó khiến cậu cực
kỳ không vui.

-Thế anh đóng một vở kịch không?

Eriserine cười nói. Điều này thu hút lòng hiếu kỳ của Phi Linh, câu quay sang
hỏi:

-Kịch? Em muốn đe dọa bọn chúng sao?

Phi Linh nói.

-Umu, cho chúng một chút cái gì gọi là địa bàn của chúng ta.

Eriserine cười mỉm, nhưng câu nói thì nghe cứ như yakuza (xã hội đen).

-Nếu thế thì cần gì kịch, anh làm cũng được mà.

Phi Linh nói. Eriserine quẳng cuốn sách trên ghế sô-pha về phía cậu, Phi Linh
nhẹ nhàng chụp nó và nhìn Eriserine.

-Anh ngốc vừa thôi. Dĩ nhiên là em chán lắm rồi mới nghĩ ra cái trò này, anh muốn em phá cái nơi này cho anh tức chơi hử?

Eriserine tức giận, gần đây không có chuyện gì để cô giải trí khiến cô chán vô
cùng, Witch rất dễ chán, mặc dù đang nhập vai, nhưng tính cách cô thất thường
khó ai nói trước được cô muốn làm gì.

-….Thế cũng được. Thế em muốn làm gì trong kịch bản đây?

Phi Linh chịu thua. Vẻ mặt của Eriserine tốt hơn, cô mỉm cười nói:

-Anh là kẻ xấu, em đánh anh.

Ngắn gọn nhưng chứa đầy âm mưu bên trong. Phi Linh không chắc mình có nên đồng
ý hay không.

-Nee~ không được sao?

Eriserine nhận ra Phi Linh biết rằng cô đang muốn quậy banh nốc, có nguy cơ từ
chối, nên cô dùng phương thức khác. Chiến dịch lừa tình bắt đầu!

Eriserine nhẹ nhàng đứng dậy, chống tay lên trên bàn, từ từ bò lên trên bàn và
tiến đến gần Phi Linh với bộ mặt đầy quyến rũ. Ở nhà, Eriserine lúc nào cũng
mặc áo không tay nên làn da của cô hiện lên hồng mịn đầy cuốn hút. Phi Linh đổ
mồ hồi muốn tránh nhìn đi nơi khác, vì cậu biết Eriserine của cậu đang cố gắng
giở trò thôi nhưng cậu không kiềm được mà nhìn vào ánh mắt mông lung của cô
nàng đầy sức hút trong mắt cậu.

-Thôi được rồi. Nhưng đừng làm quá đấy.

Phi Linh gãi đầu, Eriserine nghe thế mỉm cười chiến thắng, sau đó điều chỉnh
lại tư thế đàng hoàng.

-Fuhu…Yêu anh.

Eriserine cười nói.

Ngày hôm sau. Bên phía hiệu trưởng Konoemon đang căng thẳng vì cái đe dọa bá
đạo của Phi Linh mà giờ này kèm theo phản ứng phụ là sợ, việc đang làm mà vẫn
có người không sợ mà mò đến, đây là cái mà ông không muốn nhất, hơn nữa còn
phải báo cáo cho Eriserine, với cô ta mà nói, ông không dám báo cáo sai sót
thứ gì, bởi vì với khả năng của cô thì thừa sức biết được những gì trong thư
là thật hay giả. Mà dám lừa một người có quyền lực kinh khủng như Eriserine
thì chẳng khác nào đâm đầu vào sọt cả.

Lúc này vào khoảng tối rồi, vì tối nên dể dàng hoạt động đối với những việc
thám thính, mờ ám,… Và có một vài tên đang lò mò tìm kiếm manh mối như việc
thường ngày chúng thường làm.

-Màn kịch bắt đầu đi thôi.

Eriserine đứng trên nốc của một tòa nhà của học viện Mahora, kế bên cô là Phi
Linh, lúc này cậu mặc một chiếc áo choàng màu đen dài đến chân, bộ áo vest màu
đen.

-Vậy anh đi trước đây. Đừng có quậy quá đáng đấy.

Phi Linh vẫn còn lo lắng về việc này nhưng cũng đành như thế thôi. Để cho bọn
khốn không biết lượng sức bỏ chạy thì cách này cũng tốt lắm rồi.

Nói xong, Phi Linh nhảy xuống từ tòa nhà và biến mất. Eriserine đứng tại nốc
nhà mỉm cười dưới ánh trăng sáng lung linh, cô lẩm bẩm:

-Chán rồi. Quậy một chút nào!

---------

---------

Phi Linh sau khi biến mất đã xuất hiện tại bầu trời phía trên học viện Mahora,
nhìn là có thể thấy được toàn cảnh học viện, một vị trí có tầm nhìn rất tốt,
bên dưới cũng dễ dàng thấy được cậu.

Phi Linh trên tay phát sáng, một chiếc mặt nạ màu đen che phần trên khuôn mặt
hiện ra, đây chỉ là chiếc mặt nạ bình thường thôi, cậu đeo vào để giả trang ấy
mà.

Cậu điều chỉnh lại giọng nói của mình một chút cho khác so với thông thường
kha khá.

-Ư hừm….ổn rồi.

Phi Linh gật đầu hài lòng, áo choàng đen bay phất phới trong gió dưới bầu trời
được rọi sáng bởi ánh trăng sáng ngày rằm. Trăng tròn phản chiếu muốn ánh sao.

Phía trước mặt Phi Linh xuất hiện một vòng tròn Phép Thuật, cái này dùng để
khuếch đại âm thanh.

-Hỡi bọn pháp sư yếu kém kia, Hắc Dạ Ma Vương ta đến đây để thách thức các ngươi đây.

Phi Linh cười nói, giọng nói của cậu vang vọng khắp học viện Mahora, khiến cho
những người đang ở trong học viện cũng bị thu hút bởi âm thanh vang dội này.

Konoemon trong phòng hiệu trưởng nhìn ra cửa sổ lớn quan sát khung cảnh một
người đàn ông khoác trên mình một bộ vest màu đen với chiếc áo choàng đen và
một chiếc mặt nạ mang lại cảm giác thần bí khó tả.

Phi Linh đứng khoanh tay chờ đợi sự phản ứng của học viện. Nhưng cậu chẳng
thấy một ai cả, khiến cậu không kiềm được mà lên cơn thất vọng. Lúc này, cậu
thêm vào chút chất xúc tác, tỏa ra luồng ma lực vô tận của chính mình, cùng
với sát khí cao ngất trời, khí tức đáng kính này bao trùm toàn bộ bầu trời
phía trên Mahora. Hô hoán sự chú ý và kính sợ của tất cả sinh vật tồn tại xung
quanh đây.

-Tên kia là ai vậy?

Konoemon thầm nghĩ.

Sau khi giọng nói chợt tắt trong khoảng im lặng của màn đem này, chỉ một vài
phút sau đó, có rất nhiều bóng đen dưới ánh trăng lướt qua và hiện diện là
những pháp sư đã từng xuất hiện ở sự kiện quỷ tham thực lần trước đã tham gia
với Takahata. Tiêu biểu là Gandolfini, anh chàng giáo viên da đen như mực.

-Đến rồi sao? Lũ pháp sư yếu hèn các ngươi làm cái thá gì mà mất nhiêu đó thời gian để trình diện trước mặt đại vương ta?

Phi Linh ngạo nghễ nói. Phía bên kia có người dùng vẻ mặt tức giận nhìn Phi
Linh. Nhưng có một số người không dám vọng động, vì không ai cưỡng lại được
cái lượng ma lực khủng khiếp đó.

-Mọi người bình tĩnh lại.

Takahata đột nhiên xuất hiện và đến bên các giáo viên pháp sư kia. Điều hòa
lại suy nghĩ của họ.

Phi Linh phía trên ngạc nhiên, cậu tưởng Takahata phải về rồi, không ngờ còn ở
đây.

-Tên tóc xám kia, ngươi là người chỉ huy ở đây sao?

Phi Linh mở miệng nói. Takahata biết đặc điểm của mình nên quay lại nhìn Phi
Linh, suy nghĩ một chút rồi nói:

-Tạm thời là vậy. Ngươi là ai?

-Ha hả. Các ngươi không biết ta là ai sao? Hắc Dạ Ma Vương từ thời kỳ hoàng kim đã trở về sau chừng ấy năm, vậy mà chẳng tên nào nhớ được ta, thật quá phỉ báng.

Có vẻ Phi Linh nhập vai quá, chẳng để ý cái gì hết.

-Hừm….Hắc Dạ Ma Vương….

Takahata vắt tay lên đầu suy nghĩ.

-Thế nào? Có phải đã nhớ ra ta rồi phải không?

Phi Linh trông thấy Takahata suy nghĩ, cậu cũng chọn một câu nói khá quen
trong những bộ manga về Ma Vương mà cậu từng đọc qua.

-….hoàn toan không nhớ gì cả.

Takahata phán một câu, khiến Phi Linh không biết hay nên buồn, đây cùng là
tình tiết khiến cho những bộ manga trở nên hài hước hơn.

-…Được lắm, các ngươi dám giễu cợt ta đến thế. Thế thì xuống địa ngục chơi với dế đi.

Phi Linh giả bộ tức giận.

-Mọi người cẩn thận, tên này không phải dạng vừa đâu.

Takahata cảm nhận nguy hiểm từ Phi Linh nên cảnh báo đồng đội.

Phi Linh không dự định chơi chết mấy người này, chỉ có ý tập trung sự chú ý
của những tên đang núp lùm bên khắp nơi tìm kiếm manh mối nào đó thôi.

-

Sắp tới có nhân vật bí ẩn cùng main nhà ta tranh phong, các bạn đoán xem là ai
nào?


Thần Tiên Đạo Hệ Thống - Chương #271