Một ngày sau. Buổi sáng nắng ban mai khá ấm áp. Ánh nắng len lối qua ban công
rọi vào trên mặt Mã Tiểu Đào. Mắt nàng long long mở ra, nắng rọi mắt nàng chói
lóa. Mã Tiểu Đào ngồi dậy. Chăn trên người rơi xuống để lộ ra một trạng thái
hở hang vô cùng mãn nhãn. Mã Tiểu Đào duội duội mắt, ngáp dài. Điều nàng cảm
thấy lạ là hôm nay cơ thể nàng vô cùng nhẹ nhàng, tràn đầy sức sống. Mã Tiểu
Đào khẽ vươn tay lên ưởng người lên xóa tan sự mệt mỏi lúc ngủ để lại cho
lưng. Tỉnh táo lại nàng nhìn qua lại chỗ bàn ghế của mình, thấy một thiếu niên
đang ngồi dựa, không có vẻ như là thức dậy. Mã Tiểu Đào cau mày, nàng biết
người này là Phi Linh. Nhưng làm sao hắn lại ở đây? Dường như ký ức hôm qua
của nàng khá mơ hồ nhưng nàng nhớ là Phi Linh có qua phòng nàng để chữa bệnh
cho nàng và sau đó lại không nhớ gì nữa. Mã Tiểu Đào bước xuống giường với dự
định gọi Phi Linh dậy và hỏi han một chút.
Phạch.
Chiếc chăn rời khỏi người Mã Tiểu Đào và rời xuống đất mang theo âm thanh mềm
nhẹ rơi xuống. Mã Tiểu Đào đột nhiên cảm thấy cơ thể mình có hơi mát mát, lại
cúi đầu nhìn xuống. Thân thể nàng trần như nhộng, không có một mảnh vải che
thân.
-AAAAAhhhhh.
Mã Tiểu Đào la lên làm cho Phi Linh giật mình rớt khỏi ghế té lăn trên mặt
đất.
-Ngươi ngày làm gì ta?
Mã Tiểu Đào giọng như muốn trút cơn nộ hỏa lên đầu Phi Linh hỏi. May mắn là
nàng đã nhặt chiếc chăn lên che lại cơ thể lõa lồ của nàng.
-A, ngươi tỉnh. Chào buổi sáng.
-Chào cái đầu ngươi. Tại sao ta lại không mặc đồ?
-À, cái này hôm qua ngươi thiếp đi mà mồ hôi nhiều quá nên ta cởi đồ lau cho ngươi ấy mà.
-…
Một khoảng im lặng bất thình lình làm ngươi ta khá sờ sợ.
-Tên khốn, dám chiếm tiện nghi của bà. Cút ngay.
Mã Tiểu Đào nộ hỏ trùng thiên, như muốn phóng hỏa mau mau đuổi Phi Linh ra
ngoài. Phi Linh cũng thuận thế thành chương chạy vọt ra ngoài, còn để lại
tiếng cười hài hước mà không phải là sợ hãi mà chạy.
Ầm.
Cánh cửa phòng mạnh mẽ đóng lại. Để lại Mã Tiểu Đào trên mặt còn đỏ ửng đỏ vừa
giận vừa giận vừa xấu hổ. Lần đầu tiên nàng bị người khác giới nhìn cơ thể mà
không có một miếng vải che làm sao không ngại thậm chí Phi Linh còn chưa hỏi
nàng nữa làm sao không tức. Lần đầu a lần đầu. Cứ nghĩ về điều này, Mã Tiểu
Đào càng thẹn quá thành tức.
Lúc này Phi Linh thì đang ở ngoài cửa. Cậu suy nghĩ một chút về sự việc mình
vừa can thiệp vào. Thân là xuyên việt giả, Phi Linh không muốn làm hỏng quá
nhiều cốt truyện của thế giới đã được sắp xếp. Cậu đã xuất hiện giúp Mã Tiểu
Đào. Lí do này làm chậm trễ tu vi Hoắc Vũ Hạo. Phi Linh dự định đi một chuyến
đến thăm Hoắc Vũ Hạo và cho Hoắc Vũ Hạo ba viên Thăng Thiên đan có tác dụng
gia tăng hồn lực nhanh chóng để Hoắc Vũ Hạo chuẩn bị cho kì kiểm tra ba tháng
tới.
Nghĩ một hồi, thì Phi Linh nhớ lúc mà Mã Tiểu Đào vẫn chưa tiếp cận Hoắc Vũ
Hạo để mua cá nên Phi Linh tính mai hoặc ngày kia sẽ dắt nàng đi xem qua cá
của Hoắc Vũ Hạo.
Rời Hải Thần đảo, Phi Linh phi nhanh như côn bằng trên mặt nước hướng học
viện. Lúc tới nơi, Phi Linh đi loanh quanh một lúc lại gặp Bối Bối cùng Đường
Nhã cùng nhau đi.
-Ô, chào các ngươi. Mấy bữa nay thật bận quá không gặp được.
-Ồ, Phi Linh ngươi mấy ngày nay sao lại không thấy. Không lẽ được chuyển đến Hải Thần đảo sao?
Bối Bối thấy Phi Linh gọi cũng băn khoăn hỏi.
-Ân. Mà các ngươi đang làm gì?
-À, chúng ta đang đến xem Vũ Hạo bán cá trước cổng trường. Lúc nãy tiểu Nhã có gợi ý bảo Vũ Hạo cách để kiếm tiền.
-Há, vậy chúng ta cùng đi đi. Tiện thể xem xem tên nhóc có tiến bộ bao nhiêu.
Phi Linh nghe thế cũng cười cười nói.
Nói xong, cả ba đều sải bước đi đến trước cổng học viện. Phi Linh thấy một dãy
dài người đang dứng xếp hàng mua cá mà Hoắc Vũ Hạo đang bán.
-Xem ra đắt khách a.
Phi Linh quay sang Bối Bối cười nói.
Đột nhiên có một cô gái tóc vàng băng rôn tai thỏ vô cùng đáng yêu đi tới quầy
của Hoắc Vũ Hạo. Mọi người đều chú ý sự có mặt của cô gái.
-Ôi, Giang Nam Nam kìa. Nữ thần xinh đẹp quá.
-Ân, đúng vậy.
Nhiều tiếng xì xào, nháo nhào khi thấy cô bé Giang Nam Nam.
-Chào, tiểu đệ. Cá bán bao nhiêu một con?
Giang Nam Nam nhìn Hoắc Vũ Hạo mỉm cười hỏi.
-Học tỷ, năm đồng.
-Năm đồng? Ta thấy ba đồng thích hợp hơn a.
Giang Nam Nam nghe giá cảm thấy muốn trả giá nên nói.
-…Học tỷ, năm đồng a. Không nên mặc cả. Với lại hôm nay ta bán hết rồi.
Hoắc Vũ Hạo suy nghĩ một hồi rồi nói.
-Ồ, có vẻ như bệnh cũ của ta lại tái phát a. Xin lỗi, vậy để lần sau lại đến vậy.
Nói xong Giang Nam Nam quay đầu đi. Nhiều người cũng theo quyết định của Hoắc
Vũ Hạo mà khá khó chịu. Giang Nam Nam là nữ thần trong lòng họ, làm nữ thần
không vui tức là làm họ tức giận.
Đột ngột một cái bóng nhảy lên giữa không trung hướng phía quầy hàng của Hoắc
Vũ Hạo. Dự định chụp đi con cá đang nướng trên khay. Hoắc Vũ Hạo nhìn ra được
dự định của tên này, nhanh chóng rút con cá đang nướng ra. Tên lạ mặt bóc
trúng đống than, cầm lên, bóp nát rồi nói:
-Tiểu tử, ngươi gan nhỉ. Dám rút cá không đưa cho ta.
Người này là một thiếu niên tóc đen hơi hơi nhuộm chút đỏ, có thể nói là nâu
sậm. mặt khá tuấn tú. Hắn lấy tay xông tới cổ của Hoắc Vũ Hạo. Nắm cổ áo cậu,
nhấc Hoắc Vũ Hạo lên không trung. Biểu thị của hắn muốn đánh Hoắc Vũ Hạo.
Nhưng lúc này, có hai giọng nói vang lên:
-Dừng tay!
Một giọng nữ tính phát ra từ Giang Nam Nam, còn một giọng là từ Đường Nhã.
Đồng thời hai người la lên. Có một viên đá bay thẳng vào bàn tay đang nhấc
Hoắc Vũ Hạo lên làm hắn phải đau mà buông Hoắc Vũ Hạo xuống. Sau đó Bối Bối
chạy tới thủ chưởng hướng tên thiếu niên lạ mặt. Thiếu niên đó cũng hướng
chưởng đỡ. Tiện thể thì viên đá là từ Phi Linh ném ra. Do không muốn mạnh tay
nên cậu đã điều chỉnh lực đạo hợp lí nên không xảy ra điều gì đáng tiếc.
Phanh.
Hai thủ chưởng chạm nhau. Cả hai đều bị lực đạo đôi bên đẩy lùi một hai bước.
Cả hai có vẻ ngang tài ngang sức.
-Đang nghĩ không biết là ai dám ra tay với ta. Thì ra là ngươi.
Nhìn thấy Bối Bối. Thiếu niên không khỏi nói.
-Tên khốn, ngươi dám đánh tiểu Vũ Hạo. Ta liều mạng với ngươi.
Đường Nhã đỡ lấy Hoắc Vũ Hạo, tức giận nói. Sau đó nàng phóng ra một cây ám
khí màu vàng kim nhỏ như cây kim vậy, thẳng tới bên hông của thiếu niên.
Phập.
Một âm thanh trúng ám khí vào da thịt nhỏ vang lên. Mặc dù thiếu niên đã dùng
hồn lực hộ thể nhưng có vẻ như ám khí đã bỏ qua nó và đâm thẳng vào da thịt.
Thiếu niên cảm giác đau đớn như điện xẹt truyền đến cho cậu. Cậu tức tối nhìn
Đường Nhã nói:
-Đường Nhã, ngươi nghĩ ra không dám ra tay với ngươi sao?
-Từ Tam Thạch, ngươi dám bắt nạt tiểu sư đệ của ta là chuyện thế nào? Nói không rõ ràng chuẩn bị xanh cỏ đi.
-Hả, sư đệ ngươi?
-Đúng.
-Thế thì thế nào? Hắn dám không bán cá cho Giang Nam Nam. Đấy chính là đắc tội với ta.
Thiếu niên Từ Tam Thạch có vẻ bất mãn nói.