Khi Touta bước đến gần Evangeline thì cô xoay đi. Touta thật không biết là cô
định làm gì, nhưng ngay sau đó, Evangeline nhảy xuống dưới ban công.
-Này! (Touta)
Bị hành động của Evangeline làm khiếp vía, cậu ta chợt thốt lên và chạy lại
sát ban công. Sau đó cậu ta phát hiện rằng bên dưới còn một con đường kéo dài
thẳng đến tòa nhà phía xa xa, nhìn là có thể thấy được.
-Tên kia, nhanh lên! (Eva)
Touta cứ nhìn xa xa tòa nhà phía bên kia, Evangeline đứng phía dưới con đường
khá là bực dộc vì mất thời gian mà tên nhóc này con không mau lẹ nữa. Cô thậm
chí còn không thèm nhớ tên mà Touta vừa với thiệu nữa.
-Ồ….Tôi đến ngay. (Touta)
Nghe Evangeline hối thúc, Touta nhanh chóng nhảy xuống con đường, Evangeline
nhìn thấy tư thế mà Touta đáp xuống, nhìn có vẻ không phải một tên bình
thường, có lẽ do Dana đưa cậu ta đến đây thật.
Sau khi đáp xuống, Touta nhanh chóng đuổi kịp phía sau Evangeline, cả hai
thẳng tiến đến tòa nhà phía trước mắt, khoảng đường đi khoảng chưa đến 5 phút
chạy bộ.
Cưới cùng Evangeline và người chạy phía sau Touta đã đến tòa nhà cần đến, bên
trong rất thoáng, không có cửa hay cửa số, chỉ là một tòa nhà không hề có
phòng ốc mà trải rộng toàn bộ diện tích của tòa nhà, thông thoáng bởi nhưng
trụ cột dựng thẳng lên, không có cửa nên gió mát lùa vào, ở giữa còn có chiếc
giường, người đang nằm trên giường, Dana, đang ngủ rất thoải mái, xung quanh
còn có những chiếc đồng Phép Thuật do Dana tạo ra cứ tích tắc tích tắc liên
hồi. Evangeline nhìn thấy những chiếc đồng hồ này cũng không có gì ngạc nhiên,
Dana là Phù Thủy Khe Nứt, Phép Thuật của Dana là đạt đến mức khó mà theo kịp.
-Này Dana, bà có khách này.(Eva)
Evangeline chả quan tâm Dana có ngủ hay không, cô đứng ở ngoài gọi Dana dậy
khi thấy bà ta đang ngủ.
-Hử?
Dana nghe được tiếng gọi của Evangeline mở mắt thức dậy.
Doongggggg……..
Tiếng đồng hồ chợt vang lên, âm thanh chói tai, không phải từ một mà là nhiều
chiếc đồng đồ lơ lửng trên không trung.
-Kora~…. Bà ta dậy rồi….Are?
Evangeline vừa nói vừa quay đầu nhìn về phía người lạ đến đây, Touta, lại biến
mất không một dấu vết khiến Evangeline vừa thắc mắc vừa tức tối vì tên này vừa
mới làm phiền cô mất thời gian mà còn biến đi đâu mất tích, lần sau có gặp thì
đừng trách.
-Có chuyện gì sao, Kitty? (Dana)
-Không có gì, lúc này có người tìm bà rồi tự nhiên biến mất nên không thấy đâu nữa. Cơ mà, bà đừng có gọi tôi với cái tên đó được không? Đúng là bà đã nhìn toàn bộ điều bí mật của tôi bằng Phép Thuật phải không? (Eva)
-Kuhuhu…làm gì có chuyện buồn cười đó. Ta rảnh rỗi quá sao? (Dana)
-Bà không có? (Eva)
-…(Dana)
-Thôi không tốn thời gian với bà nữa. Tôi đi đọc sách, nhiêu đấy thời gian có khi đọc được 5 trang rồi. (Eva)
-Oi. Kitty. Mi có vẻ học được nhiều rồi nhỉ? Có muốn đi thử một chút không? (Dana)
-Thôi tha cho tôi. Đợi một thời gian nữa hãy làm, tôi còn chưa học được nhiều phép cao cấp nữa. Tiện thể, tôi sẽ học mấy phép cấp cao. (Eva)
-Tùy mi, ta không quan tâm. (Dana)
-Thật tình không biết thực hiện cái lời hứa với tên ngốc kia như vậy thì không biết hắn sẽ phản ứng ra sao? (Eva)
-Ta tự hỏi không biết giờ hắn đang ở chốn nào nhỉ?
Dana cười âm hiểm như muốn cái gì đó gây khó chịu cho Evangeline.
-Ý bà là sao?!
Evangeline nhíu mày hỏi.
-Ai mà biết được.
Dana nhúng vai, cười nói, sau đó quay lại giường ngủ.
-Tsk…(Bày đặt âm hiểm. Đợi tôi học xong mấy phép cao cấp rồi rời khỏi đây sớm thôi.)
Evangeline thầm nghĩ. Sau đó cô quay về ban công kia tiếp tục đọc sách.
---------
Thời gian trôi qua thoáng cái đã 50 năm. Evangeline vẫn thân hình như cũ, hình
dáng 10 tuổi, nhưng trong đầu cô thì là cả trăm tuổi lão bà rồi, thậm chí cô
còn không biết mình là lão bà nữa. Thời Gian tại nơi đó quá ảo diệu khiến cô
không nhận thức được đã bao lâu trôi qua, 10 năm? 20 năm? Cô thầm nghĩ như
vậy, nhưng thực tế trôi qua gấp 5, gấp 10 lần con số cô tưởng.
Phép Thuật, cô học không ít, suốt ngày sách, suốt ngày thực hành.
Cô còn phải đi giết Ma Thú ở phía dưới của tòa pháo đài trôi nổi của Dana,
phía dưới nghĩ là dưới đất liền ấy. Toàn bộ bọn Ma Thú hình như còn hơn hẳn
cấp SSS mà lúc trước Mạo Hiểm Giả cấp vàng phải đối chọi.
Tới ngày hôm nay. Evangeline cảm giác mình đã mạnh mẽ hơn nhiều so với quá khứ
rồi. Cô quyết định rời đi. Cô tới gặp Dana.
-Mi tính rời đi sao? (Dana)
Dana nhìn Evangeline với một mắt nhắm một mắt mở, như thể ít quan tâm.
-Đúng. Tôi nghĩ mình đã có thể tự mình làm những điều mình muốn rồi. Tôi muốn rời đi. (Eva)
Evangeline kiên định ánh mắt nhìn Dana nói. Song, Dana im lặng một hồi lâu
khiến Evangeline chột dạ, cô nghi ngờ thái độ của Dana, thường thì bà sẽ trả
lời ngay chứ không đợi như vậy.
-Sao thế? Không lẽ bà lại muốn nói tôi không đủ tiêu chuẩn sao? (Eva)
Evangeline nghi ngờ, nhíu mày nói.
-À không….So với những tên pháp sư khác thì mi hơn bọn chúng rất nhiều, có thể nói là đỉnh của pháp sư địa cầu rồi, thậm chí ngang với những tên xuất chúng ở Thế Giới Phép Thuật cơ. (Dana)
-Cho nên? (Eva)
Evangeline chợt lân lân khi nghe Dana nói vậy, đó là điều cô muốn nghe nhất,
cô có thể đi tìm hai người kia rồi. Cô thầm nghĩ không biết gặp lại thì hai
người kia ra sao.
-Cho nên mi có thể đi…(Dana)
-Vậy….(Eva)
Evangeline vui mừng, nhưng chưa kịp nói hết những gì mình định nói thì Dana
lại ngắt lời cô:
-Nhưng mà, mi nghĩ đã bao nhiêu năm mi đến đây rồi, Kitty?
Dana cười mỉm.
-Ý bà là sao? Không phải tôi chỉ đến đây 20 năm thôi sao?
Evangeline có cảm giác không lành khi nghe Dana nói về thời gian. Tim cô hồi
hộp mà đập liên tục chờ đợi câu trả lời thích đáng.
-Đã một trăm kể từ lúc mi rời đi hai đứa kia. Mi nghĩ đi. Mi bất tử, bọn chúng thì không, bọn chúng là Nhân Loại, tên nhóc có linh hồn thể là một trường hợp rất đặc biệt không siêu thoát được nên có thể bám víu lấy con gái của hắn thôi. Hiện giờ chắc có lẽ bọn chúng ở dưới mồ cả rồi. Mi muốn tìm chúng bằng cách nào?
Lời nói của Dana như sấm vang bên tai Evangeline, đồng tử Evangeline co rút
khi nghe Dana nói hết, cơ thể cô không ngừng run lên.
-Bà….bà nói cái gì?! Một trăm năm! Làm sao có thể? (Eva)
-Làm sao không thể? Ở đây thời gian tách biệt với thế giới bên ngoài, mi nghĩ có thể không? (Dana)
Dana cười giải thích. Nước mắt bắt đầu tràn ra bên má Evangeline, cô ôm đầu
mình và lẩm bẩm liên tục:
-Không thể nào! Không thể nào! Bà nói dối tôi. Bà nói dối tôi. Hai người đó không thể nào chết được. Tên ngốc kia không phải nói sẽ bảo về Illya sao? Hắn sẽ không để cô ấy chết được. Hắn….
-Hắn làm được gì chứ? Khả năng Nhân Loại không thể có cuộc sống bất tử như Quỷ tộc chúng ta. Chúng đã chết rồi. (Dana)
Dường như Dana cố tình thêm dầu vào lửa vậy.
-Bà im đi. Bà im đi. Tôi không tin. Tôi không tin bà. Tất cả không phải sự thật….
Evangeline ôm lấy hai bên tai cố không nghe bất cứ thứ gì từ Dana, nhưng chúng
cứ đi vào não cô vậy. Evangeline khóc, nước mắt giàn dụa trên má cô, cô đập
trán xuống nền nhà, cố gắng không muốn nghĩ, hoặc đúng hơn là cố gắng thức
tỉnh khỏi cơn ác mộng này. Cô lại mất đi hai người thân nữa sao?
-Ư……ư….(Eva)
Tại khoảnh khắc đó, dị tượng xuất hiện. Một nguồn áp lực lấy Evangeline làm
trung tâm và phát tán ra xung quanh, Dana cũng bị nguồn áp lực kinh người này
làm cho giật mình.
-Cái gì? Con nhãi này làm cái quái gì có được cái nguồn ma lực kinh khủng đến vô lý như thế này? Hơn nữa cái cảm giác sợ hãi này là sao?
Dana vừa suy nghĩ, vừa nhấc hai bàn tay và xem chúng đang run lên vì cảm thấy
e dè với cái thứ sức mạnh mà Evangeline toát ra trong lúc này.
-Ôi Kitty. Mi dừng lại ngay. Mi muốn tự sát sao?
Dana nhanh chóng quát lớn để bảo Evangeline ngừng lại, nhưng cô không hề để
tâm đến lời của Dana.
Lúc này thêm nữa là tóc của Evangeline từ màu vàng kim chuyển sang màu bạch
kim, mái tóc lướt qua một cái với tốc độ bằng mắt có thể nhìn được mà chuyển
đi càng khiến Dana bất ngờ.
-Hết cách. Ta đành đánh mi ngất đi vậy. Chờ mi tỉnh lại rồi xử lý tiếp. (Dana)
Dana nhíu mày và nhanh chóng muốn hành động. Dana nhảy vào trong áp lực tiến
sát lại phía Evangeline mặc cho áp lực nghiền ép bà ta, khiến bà ta bắt đầu bị
thương. Làn da và những nơi khác trên cơ thể xuất hiện những vết nứt cho áp
lực quá lớn khiến bà không thể chịu nổi.
-(Đây là thứ khái niệm quái gì? Làm sao ta không thể chịu nổi cơ chứ? Ta là Phù Thủy Khe Nứt.)
Dana thầm lẩm bẩm trong cay đắng. Áp súc lan tỏa ngày càng mạnh, ngày càng bạo
tạc và phá hủy xung quanh. Dana bị hất văng ra xa.
-Khốn thật. Con nhãi này bị cái gì vậy? Có con gì nhập vào nó rồi bị rối loạn sao?
Dana tự nghĩ. Nhưng bà ta vẫn không từ bỏ, nếu cứ như vậy thì tòa pháo đài của
bà ta sẽ bị con nhãi này phá nát.
-Không lẽ phải để yên như vậy sao?
Dana cắn răng tức tối, bà ta cố dùng lấy Phép Thuật điều khiển Không Gian và
Thời Gian để tiếp cận Evangeline đang ngày càng trở nên bất thường, nhưng
không thể nào tiếp cận được cô ấy.
Trong lúc Dana quyết định từ bỏ, đúng lúc bà dừng lại, bà ta lại thấy
Evangeline làm động thái mới và bà ta trở nên cảnh giác hơn, bởi vì Evangeline
lúc này khác trước quá nhiều, nên bà không kiềm được mà có hơi sợ hãi.
Evangeline choàng người dậy. Run rẩy hai bàn tay đưa lên trước mắt và cô ấy
bắt đầu khóc một lần nữa, nhưng lần này giọng điệu có phần hơi khác so với
trước kia, cô hết lên vào lúc câu cuối cùng trước khi dứt lời nói của mình và
nhìn lên trời:
-Tại sao? Tại sao là lúc này? Đáng lẽ ra mình nên tỉnh dậy sớm hơn. Anh ấy ở ngay trước mắt mình…Anh đã ngay trước mắt em, tại sao em lại không nhận ra sớm hơn……
-TẠI SAO?
LINHHHHHH!!!!!!!!!!!!!!.........