Eva-chan Cô Đơn


Thời điểm chia tay Illyasviel, Evangeline được đưa đến một kiến trúc trôi nổi
trên không trung, tại một nơi xa lạ nào đó mà cô bé không hề biết được.

Lúc đầu mới chia tay Illyasviel và Phi Linh có chút phiền muộn, khiến tâm
trạng cô bé không vui, nhưng dần thì không chuyện suy nghĩ về buồn hay vui
nữa.

Evangeline theo Dana học Phép Thuật, và hiện giờ đang bị bỏ rơi trong một nơi
rộng quá chừng như này thì cô bé cảm thấy cô đơn, nhưng cô đã dùng những con
rối để khắc phục vấn đề cô đơn nên vẫn ổn.

Nghĩ lại thì cô bé còn chưa để Illyasviel gọi mình bằng biệt danh mà lúc trước
cô từng được gia đình mình gọi, Kitty. Cô thầm nghĩ là khi nào gặp lại sẽ bắt
Illyasviel gọi mình như vậy để thân mật hơn, và còn cả….Phi Linh nữa.
Evangeline nhớ lại gương mặt cậu cười lần cuối lúc chia tay mà lòng đập rộn
lên, cô bé chẳng hiểu cảm giác đó là gì, nhưng mà nó khiến cô không thể nói
được gì ngoài đỏ mặt ngay sau đó cô phải quay mặt đi để không ai thấy mặt đáng
xấu hổ của mình lúc đó.

Evangeline nhìn lại thứ mà Phi Linh đã cho vào tay cô lúc chia tay. Đến giờ cô
vẫn giữ chặt nó trong tay mình, cô không muốn cái này mất đi.

-Một chiếc nhẫn?

Mở bàn tay nhỏ nhắn đã nắm lại kể từ lúc chia tay đến, thứ Evangeline nhìn
thấy là một chiếc nhẫn không quá bắt mắt.

Rồi nó đột nhiên viên ngọc nhỏ được đính trên chiếc nhẫn phát sáng, khiến
Evangeline nhất thời chói mắt và nhắm lại, sau khi ánh sáng phai đi,
Evangeline một lần nữa mở mắt ra. Cô thấy trên tay còn lại của mình là một bức
thư.

Evangeline nhanh nhanh lật bức thư được gấp nếp ra.

Bên trong là những dòng chữ, người gửi là…

Phi Linh.

Gửi bé Eva.

Bé đọc lá thư này thì chắc bé nhìn thấy chiếc nhẫn trong tay bé rồi. Đừng buồn
vì phải xa Illya, cứ học hành cho đến nơi đến chốn, sau đó thì tìm chúng ta
vẫn chưa muộn, chiếc nhẫn là quà chia tay cũng là quà sinh nhật ta tặng cho
bé, Illya cũng có một cái, không cần phải suy nghĩ là “Tại sao tôi lại cần
chiếc nhẫn này chứ? Đưa cho Illya đi!” nữa nhé, bé tsun.

-Ai là bé tsun? Tên này đúng bại hoại mà, ngay cả ta cũng không tha! (Eva)

Này đừng có chửi ta chứ. Ta biết đấy nhé! Nói thật thì ta xem qua phản ứng của
bé thông qua một thứ nên đoán được nhóc sẽ làm gì. Mà nếu không phải thì không
sao. Chiếc nhẫn ta tặng là một chiếc nhẫn chứa đồ gần như vô hạn, thêm vào đó
ta có để một thứ vào đó, thứ đó đặc biệt lắm đấy, không được dùng bậy bạ nếu
không cần thiết nhé, nếu thấy lạ thì cứ cầm thử thì kiến thức về cách sử dụng
lẫn tên và năng lực những vật có trong đó. Thôi chào bé. Hẹn ngày gặp lại.

-Thật tình! Ai cần ông quan tâm chứ, ông chú già bệnh hoạn!

Evangeline rủa Phi Linh. Tại không gian kia Phi Linh chợt hắt xì.

Sau đó, Evangeline đeo chiếc nhẫn lên ngón tay trỏ bên tay trái của mình.

Năm mươi năm trôi qua. Tại lãnh thổ của Dana, tức tòa lâu đài trôi nổi trên
không trung đó. Khái niệm Thời Gian không hề ảnh hưởng gì, có lẽ Evangeline
cảm nhận nó trôi qua rất nhanh, cũng có thể là do cô tập trung vào việc học,
nghiền ngẫm và thực hành Phép Thuật quá mức sâu nên thời gian nhanh trôi chóng
mặt. Evangeline cũng thắc mắc về ngoại hình của mình tại sao không lớn lên
được, Dana trả lời cứng làm cô không thể nào tin được rằng cô phải giữ cái
hình hài nay suốt đời, đây là một trong những điều làm cô không để ý đến thời
gian đã trôi qua bao lâu, cơ thể cứ dừng lại ở 10 tuổi. Không để ý thời gian,
cô tự hỏi rằng Illyasviel đang làm gì những lúc cô học và nhớ về Illyasviel và
Phi Linh nữa.

Evangeline trong thời gian này, chỉ có tự học. Dana chỉ kiểm tra một vài lần
xem trình độ tự học của Evangeline như thế nào, và quả nhiên tự học đúng là
cho ra kết quả vô cùng tốt, Evangeline học được rất nhiều Phép Thuật mới. Vì
Dana để cho Evangeline ra vào thư viện trong pháo đài trên không đó, nên cô bé
đã chui đầu suốt ngày vào trong đó, không màng ngày đêm để có thể có được
nhiều nhất những gì mình mong muốn.

Đầu tiên là ‘Phép Thuật Nguyên Tố’, ‘Ice Magic’, ‘Dark Magic’, ‘Thunder
Magic’. ‘Ice Magic’ và ‘Dark Magic’ được cô chú trọng học hơn là ‘Thunder
Magic’ vì cô không chuyên về nó nên học một, hai phép về nó là được rồi.

Phép Rối của Evangeline cũng tiến bộ rất nhanh, thông qua một số sách thuật về
rối, cô tự mình phát triển khả năng tạo và sử dụng rối của mình rất tốt, nói
sao nhỉ? Rối của cô giờ có thể tự nói và di chuyển, tuy không sử dụng được ma
lực nhưng chiến đấu cận chiến thì không vấn đề gì.

Ngoài ra cô còn được Dana hướng dẫn việc cận chiến tiện lợi thế nào, cô cũng
học được những phương thức chiến đấu cận chiến phối hợp với Phép Thuật.

Thêm nữa là năng lực Chân Tổ của Evangeline phát triển cũng ngày càng hoàn
thiện hơn, lúc đầu còn bị Dana đánh chết nhiều lần và cứ hồi sinh liên tục
khiến cho tốc độ hồi phục tăng mạnh, hơn nữa cô đã là bất tử rồi.

Tiện thể về phần những ngày đầu tiên thì cô bị vài con Ma Thú của Dana trong
nhà rượt vài lần, có được kỹ năng của Mạo Hiểm Giả nên cô không mấy khó khăn,
giết chúng thì không tiện cho lắm, thú của chủ nhà mà lại tự tiện giết như vậy
cũng không nên.

-.o0o.-

Một buổi sáng như bao ngày, mặc dù nói là không cảm giác mấy với Thời Gian tại
nơi đây, nhưng vẫn có sáng và tối, tuy vậy, Evangeline cũng không có tâm tình
màng chuyện ngày đêm, thấy trời sáng ra thì cô ra ngoài đọc cho thoáng mát chứ
cứ núp trong thư viện thì chán lắm, ngắm nhìn khung cảnh cũng là một phương
thức để giải trí chứ không hề nhảm tí nào, nhất là trong 50 năm chỉ biết học,
ngẫm, thực hành, thực chiến như cô.

Evangeline thành thật nghĩ rằng kiến trúc của tòa pháo đài bay này được thiết
kế khá lập dị, nhưng được một cái là rất sáng và gió rất mát, thoải mái vô
cùng.

Cô từ trong một tòa nhà lớn đi ra, đến ban công, nó không biết nên gọi là ban
công hay không nhưng nó rất rộng, có bàn ghế để ngồi và ngắm nhìn và đọc sách.
Thậm chí Evangeline còn thấy đèn mỗi tối được thắp lên xung quanh nữa.

Tóm lại là cô ra ban công ngồi để đọc sách.

-Mà dù sao thì, mình cũng sắp học được mấy phép cao cấp rồi, nên hỏi ý kiến của bà Dana về việc học chúng, cứ quay qua quay lại mỗi những phép kia thì không đi đến đâu.

Evangeline tự lẩm bẩm một mình trong khi đang từng trang sách của một quyển
sách dày cui.

-Đây….chỗ quái nào vậy nè? (???)

Evangeline vẫn đang ngồi xem qua sách mình lấy trong thư viện, chỉ vừa mới một
trang sách được lật ra, cô nghe thấy một giọng nói vang lên, hình như của một
người nhưng do nhỏ quá nên cô không thèm để ý.

-Suy đi nghĩ lại vẫn là gió thoải mái ghê!

Evangeline thầm cảm thán.

-Nè, cô gì đó ơi, cho tôi hỏi,. Đây là đâu? (???)

Lại cái giọng đó một lần nữa rõ ràng hơn, lần này cô nghe được rất rõ. Nhìn về
phía bên trong, một tên con trai đang bước ra từ phía bên trong của tòa nhà cô
đi ra.

-Yuki…hime?! (???)

Tên nhóc này tóc đen, hơi rối, mặc áo đen của học sinh lạ lùng với Evangeline
rất nhiều, tại vì thời của cô làm quái gì có bộ đồ gì đen thui giống như thế,
thậm chí đi học còn cần phải mặc đồng phục sao? Vì thế tên nhóc mặc đồ kia
khiến cô cảm thấy lạ. Hơn nữa, tên nhóc này còn nhìn mình và gọi cái tên khác.

-(Tên này tìm lộn người à?)

Evangeline nghĩ thoáng qua, sau đó cô hỏi tên nhóc tóc đen đó:

-Cậu tìm ai vậy? Ta chưa từng thấy cậu trước đây bao giờ?

Vì từ lâu đã có phép dịch thuật và luôn bật nó liên tục nên cô không thấy lạ
với ngôn ngữ của tên nhóc này.

-Vậy….cô chính là….Yukihime? (???)

-(Tên này bị cái gì vậy? Yukihime này, Yukihime nọ?) (Eva)

Vì không thấy Evangeline trả lời, nên cạu nhóc kia lại hỏi:

-Này, Yukihime. Cô làm gì ở đó vậy, hơn nữa, bộ đồ đó không phải quá lỗi thờ….(???)

Chíu.

Một mũi tên Phép Thuật đi ngang qua mặt cậu nhóc khiến cậu ta dừng ngay lại
câu mình đang nói.

-Cái gì vậy…? (???)

Cậu ta ngập ngừng hỏi do quá bất ngờ nên cậu ta chưa kịp định hình.

-Này, cậu kia. Ta không phải Yukihime mà cậu nói đến. Và làm ơn dừng ngay việc phê phán phong cách ăn mặc của người khác. (Evangeline)

Evangeline nói với giọng rất hậm hực, cô không thích tên nhóc này, đã làm
phiền cô đọc sách, còn việc liên tục nhận nhầm người khác, tiếp đến là cái tội
nặng nhất là chê đồ của người khác. Nên biết một điều là một đồ này là của
Illyasviel tặng cho cô vào những ngày đầu đi cùng nhau, Evangeline không có đồ
để thay nên cô đã nhận đồ của Illyasviel, hiện tại nó trông hơi cũ một chút
nhưng cô thường xuyên dùng phép để cho nó trông sạch hơn, hơn nữa là cái áo
khoác ngoài có chiếc mũ chùm, là do Phi Linh tặng cô ngay lần đầu tiên cô rời
khỏi lâu đài chứa đựng đầy ác mộng của cô. Hai món này coi như là thứ kỷ niệm
rất quan trọng của cô với hai người đó, ngoài ra còn chiếc nhẫn nữa, nhưng tên
nhóc đó không để ý chiếc nhẫn nên không phải ý nói chiếc nhẫn.

-X…xin lỗi! Tại tôi thấy cô trông rất giống một người quen của tôi nên tôi….(???)

-Thôi không có gì. Cậu nên cẩn thận lời nói của mình hơn nữa. (Eva)

-Thế…Đây là ở đâu…(???)

-Gọi ta là Evangeline. Cậu đang ở pháo đài bay của bà Dana. Không lẽ không biết gì mà vẩn đến được đây sao? Bà Dana đưa cậu đến à? (Eva)

-Vậy à, tên tôi là Touta Konoe, rất vui được gặp cô, Evangeline-san. Dana? Là bà mập đó? Evangeline-san, cô biết bà ta ở đang ở đâu không? (Touta)

-Bà Dana sao? Giờ này chắc bà ta đang nằm nướng trên giường của bả rồi. (Eva)

-Nướng? (Touta)

Touta Konoe trông hơi lạ khi Evangeline nói xấu Dana. Chắc có chuyện gì giữa
tên này và Dana rồi, nhưng Evangeline chả quan tâm về nó.

-Để tôi dẫn đường cho cậu. Xong việc tôi còn phải đọc hết cuốn sách này nữa. (Eva)

-Sách? (Touta)

Trong khi Touta đang lẩm bẩm thì Evangeline đã bước đến kế bên cạnh ban công.

-Tên kia, cậu có đi không thế. (Eva)

Được Evangeline nhắc nhở Touta sượt nhớ ra điều mình cần làm và nhanh chóng
đuổi theo đến phía của Evangeline.


Thần Tiên Đạo Hệ Thống - Chương #254