-Cậu làm cái gì vậy? Kéo tôi ra đây làm gì?
Tôi cảm thấy Phi Linh có vẻ bất thường. Tôi mau chóng giựt tay mình lại, cậu
ấy cũng dừng lại khi tôi làm thế.
-Tại sao cậu lại làm chuyện như vậy? (Phi Linh)
Cậu ta lại hỏi câu mà mình đã có câu trả lời sao? Là do mình giận cậu đấy! Đồ
ngốc!
-Tại sao mình lại phải nói với cậu chứ?
Đúng đấy! Tôi phải cứng lên. Cậu có người yêu rồi mà. Vui quá mà phải không,
đến đây nói với tôi là cậu mới có người yêu đi! Tôi không sợ đâu…..Làm ơn….Làm
ơn đừng nói mình chỉ đùa thôi…..
Tôi ôm lấy trái tim đang rên rỉ trong nổi đau kỳ quái này.
-Sao mình lại không được quan tâm? Tại sao cậu không nói? Cậu là bạn thân nhất của mình mà, không phải mình nói cậu buồn thì cứ chia sẻ với mình sao? (Phi Linh)
Đúng là cậu ấy có nói vậy thật, tôi cũng đồng ý, nhưng mà, đó chuyện ngày còn
nhỏ. Giờ cậu có suy nghĩ khác mà phải không? Bây giờ tôi nói ra thì….
-Nói đi! (Phi Linh)
Này cậu đừng có ép tôi nhé. Tôi phản kháng đấy! Cậu ta chộp lấy cổ tay tôi.
Đau đấy! Tên Đần!
-Buông mình ra! Đau đấy!
-Không buông. Trừ khi cậu nói ra. (Phi Linh)
Đúng là lầy. Tôi phản lay lay tay cậu ta nhưng sức cậu ta trâu bò khiến tôi
không làm gì được luôn. Được để xem tôi trả lại những gì cậu dạy tôi đây.
Tôi dùng chân đá của mình giục thẳng lên hạ bộ cậu ta. Cơ mà hình như chiêu
này là do tôi tự học mà nhỉ? Đúng là học và ngoài đời khó mà ứng dụng được. Ừm
ừm, ngộ ra một chân lý.
-Cái…
Nhưng mà tôi xem thường cậu ta. Cậu ấy lách người sang một bên một cách dễ
dàng và gạt chân còn lại của tôi làm cho tôi ngã xuống đất.
May mà cậu ta đỡ tôi, không thì tôi u đầu rồi. Còn không mau thả tôi ra! Tên
Ngốc này!
-Thả mình ra!
Cú ngã đó tạo cơ hội cho cậu à! Tin được không? Cậu ta để tôi té hẳn xuống
nhưng vẫn không để tôi bị chấn động gì, tôi hoàn toàn bị cậu ta đè ra đất này.
Ai đó ngăn tên ngốc này lại!!!!! (Thôi mà. Bé thích mà cứ chối, tsun quá
(▰˘◡˘▰))
-Nói chưa? (Phi Linh)
-Không nói.
-Đừng để mình dùng biện pháp mạnh đấy. (Phi Linh)
Biện pháp mạnh? Cậu dám làm gì tôi? Đừng đùa đấy, cậu mà dám…..
-Hahahahaha….Đừng! Dừng lại đi!
-Nói chưa? (Phi Linh)
Do hai tay của tôi bị 1 tay của cậu ta giữ lại và giang trên cùng rồi cả cơ
thể rồi toàn bộ áp sát vào người cậu. Thế mà cậu ta cù lét tôi thay vì đè tôi
ra và làm hành động như tôi nghĩ….Trời ạ! Xin lỗi tôi bậy bạ quá. Nhưng
mà…..Làm ơn, dừng lại đi!!!! Nhột quá!
Làm ơn…..
-!!!! Eri, cậu khóc à? (Phi Linh)
-!!! Làm…làm gì có! Bụi bay vào mắt mình thôi.
-Cậu nói dối hả? Giống có bụi lắm sao? (Phi Linh)
-Im đi! Đồ Ngốc. Cậu thì biết gì? Cậu có bạn gái mới rồi mà! Tại sao không đi chơi ngay cùng cô bé đó.
Thôi chết tôi rồi. Tôi lỡ miệng nói mất rồi. Cậu ta giận tôi thật mất.
-….Cậu nghe hết rồi à? (Phi Linh)
-Ph…phải. Có gì sao? Vui quá hả?
Tôi vừa khóc vừa nấc. Tay tôi thì bị tên đàn này giữ rồi, không lau nước mắt
được.
-Cậu nghe được bao nhiêu thế? (Phi Linh)
Ồ. Tên đần này! Sao lúc học hay hành gì cậu tiếp thu nhanh lắm mà sao giờ lại
dốt thế!
-…Cậu chưa nghe hết. (Phi Linh)
-Mình nghe hết rồi!
Tôi cãi, ủa? Tôi cãi làm gì? Sao tôi cảm giác toàn bộ suy nghĩ gì tôi đều nói
sạch ra vậy nè?
-Mình yêu cậu. (Phi Linh)
-Mình đã nói mình chưa nghe…..?????!!!!!!!!
Cậu ta nói cái gì vậy? Cái……cái quái?????
-Cậu…..cậu nói cái gì vậy?
Tôi hỏi lại. Mặt tôi nóng ran lên rồi.
-Mình yêu cậu. Cậu đi chơi với mình chứ? (Phi Linh)
-Đừng….đừng có nói nó dễ như vậy chứ! Còn con bé kia thì…Ưm…….
….Tiêu đời tôi rồi. Cậu ta….cậu ta hôn tôi!!!!! Nụ hôn đầu của tôi! Trong khi
đi đã có bạn gái. Tôi chống cự, nhưng cậu ta liên tục đá lưỡi tôi khiến tôi
bủn rủn cả tay chân. Ôi, xấu hổ! (//_//) Hơi thở nóng của cậu ta ập vào mặt
tôi.
-Ưm…..Ưm……Fuha……Cậu….cậu đùa với tôi đó hả?
Tôi nóng thật rồi đấy! Cả trong lẫn ngoài luôn.
-Mình nghiêm túc với cậu. (Phi Linh)
-Thế tại sao còn quen người khác!
Tôi mắng cậu ta.
-Mình có quen ai sao (o_o) ? (Phi Linh)
-Đùa tôi chắc? Con bé kouhai đó!
-Mình từ chối con bé mà. (Phi Linh)
-Đúng vậy! Thế mà cậu còn đi hô……
Khoan! Khoan đã! Cậu ta nói từ chối?
-Chắc cậu nghe đoạn đầu rồi chạy đi mà quen nghe đoạn cuối nhỉ? Mình từ chối khéo để không mít lòng ai thôi mà, ai cũng vậy chứ có riệng gì cô bé. (Phi Linh)
Tôi cứng họng rồi. Ngượng chết tôi (////)! Là tôi hiểu lầm rồi. Trời ơi, ném
tôi xuống biển đi ( TAT)!
-Cậu đỏ mặt trông dễ thương thật đấy. (Phi Linh)
-Vậy….Vậy sao.
Tôi chẳng biết nói gì nữa. Tôi thua toàn tập, lúc nào cậu ta cũng thắng tôi.
-Cậu đứng lên được chưa? Người ta đang nhìn kìa.
Từ nãy giờ làm như tôi không để ý người ta đang xem phim về tôi ấy.
Phi Linh nhận ra và đỏ mặt, cậu ấy đứng dậy và kéo tôi dậy.
Tôi vẫn không nói được gì cả. Cậu ta vẫn kéo tay tôi và đưa tôi về nhà. Hai
nhà kế nhau mà, tiện….tiện đường thôi.
-Chào nhé. Mình mong cậu có câu trả lời cho mình. (Phi Linh)
Tôi nghe cậu ta nói vậy và trong vô thức tay câu ta buông tay tôi, tôi nắm lấy
tay áo cậu ta.
-Gì vậy? (Phi Linh)
Ầy! Tôi làm gì thế? Tay chân tôi tự hành động! (OoO)
Như vô thức, tôi bước đến trước mặt cậu, cơ thể tôi áp sát cậu và nhón chân
lên, kéo cố áo cậu ta xuống. Tên Đần cao! Ai cho cậu cao hơn tôi nhiều như
vậy!
Và ngày hôm đó, tôi và Phi Linh thành người yêu của nhau.
----------
Vào ngày hè. Năm 3. Tôi và Linh chuẩn bị đi ôn thi tiếp để thi vào đại học cả
hai người cùng đăng ký. Đại học y thành phố. Sắp thi đến nơi rồi, trời thì
nóng rát luôn.
Đáng ra tôi nên mang theo cây dù. Thật thì muốn ở nhà cho lành.
Tôi với Phi Linh vẫn là người yêu của nhau cho đến ngày hôm nay. À. Cậu ấy kia
rồi.
-Linh-chan!
-…Cậu lâu quá đấy! (Phi Linh)
-Mou~ con gái mà.
Đàn ông ai cũng vậy à? Vô duyên thế!
Tôi ôm lấy cánh Phi Linh với bầu ngực của mình áp chặt vào tay cậu ta. Hồ hồ,
xem xem! Mặt đỏ rồi. Đáng yêu thật.
-Đi lẹ nào. Trễ học mất. (Phi Linh)
-Ji~
Vừa đi vừa nói chuyện, chúng tôi ra phố gần trung tâm ôn thi. Một sượt nhớ,
mình muốn mua chút đồ để làm bento cho cậu ta. Đến ngã tư, tôi buôn tay Phi
Linh và lon ton chạy ra giữa đường. Sau đó quay lại, hối thúc cậu ta.
Còi…..
Phi Linh chạy vọt về phía tôi, chuyện gì vậy? Mình có bảo cậu ấy chạy nhanh
đến vậy đâu?
Nghe tiếng còi điếc cả tai tôi, tôi chỉ liếc mắt thôi đã thấy chiếc xe tải ở
ngay gần sát tôi.
Xầm…..
-KHÔNG………………
Hai ngày sau. Tại nhà của Phi Linh.
Nhà đang có tang, người đi dự tang cũng khá nhiều, có cả người trong và ngoài
nước, bạn bè quốc tế của Phi Linh. Quan hệ của cậu rất rộng, chắc chắn tương
lai sẽ sáng lạn…
Sáng lạn…..
Vậy….Tại sao?
Tại sao lúc đó anh không để em chết?
Tại sao lúc đó anh không quên em đi? Anh biết mà phải không? Anh biết sẽ không
toàn mạng như 1 năm trước phải không? Tại sao anh vẫn làm?
Tại sao…..bỏ em một mình?
Anh có biết cha mẹ anh buồn như thế nào không? Có biết bạn bè thương tiếc anh
nhiều cỡ nào không? Anh có mối quan hệ rộng khiến em ghen tị, tài năng đến mức
khiến em phải tự ti. Vậy sao lại bỏ những thứ đó mà chọn em?
Tôi rơi lệ một lần nữa khi nghĩ đến anh, hình ảnh anh dưới cơn mưa hôm đó, máu
chảy lênh láng, nhưng anh ấy vẫn mỉm cười, một nụ cười hạnh phúc, như anh ấy
muốn làm vậy từ lâu rồi. Làm ơn….đừng đi, đừng bỏ em lại một mình. Em vẫn chưa
nói rằng: “EM YÊU ANH” mà.
Tại suy nghĩ cổ hủ của tôi. Vì nó mà tôi vẫn chưa cho anh ấy một câu trả lời
bằng lời, mà chỉ có hành động hôn lại anh ấy ngày đó.
Làm ơn….híc…….
Quay lại đi. Làm ơn có ai đó, có ai đó lay anh dạy đi.
Làm ơn có ai đó dùng Phép Thuật để hồi sinh anh ấy đi.
Phép Thuật….
Nếu Phép Thuật có tồn tại thì anh có thể sống lại đúng không? Có đúng không
anh?
---------
2 năm- Em đã không đậu được trường mà anh và em muốn vào. Anh có buồn không?
5 năm- Em không thể tìm được bất cứ điều gì liên quan đến Phép Thuật cả. Cha
em mất rồi anh ạ. Vì em bỏ nhà với số tiền mà mình tích góp được cả nhiều năm
để lo lắng cho cuộc sống và đi tìm kiếm dấu vết của Phép Thuật.
10 năm- Dù chỉ một chút thôi. Em cũng tìm được một chút rồi. Anh biết không?
Em đến rất nhiều nước rồi, tiền dành dụm của em cũng sắp cạn. Lẽ ra chúng mình
đã cất nhà và sắp có con rồi, tên Đần như anh chắc còn chưa cầu hôn em nữa chứ
nói chi cất nhà nhỉ?
20 năm- Mẹ em cũng qua đời rồi anh biết không? Em vẫn giữ tấm hình của anh.
Tấm hình với khuôn mặt ngốc ngày nào còn gặp anh mỗi ngày. Tài sản của gia
đình em đã đổ việc tìm kiếm thứ gọi là Phép Thuật, chỉ để hồi sinh được anh.
Em…kiệt sức mất, Linh ạ.
Em mất mọi thứ rồi. Có lẽ trong mắt người khác em là một con điên phải không?
Sao anh lại xuất hiện trong đời em để lại sa vào lưới tình mà anh chỉ vô tình
giăng ra.
Em thường đến thăm hương cho anh mỗi năm ngày giỗ đến. Quả nhiên em không quên
được anh. Em là con điên, một con điên yêu.
Khung cảnh trước mắt em bắt đầu mờ dần, sức sống của em dần bị hút cạn.
Hôm nay là ngày giỗ của anh. Em đến thăm mộ anh đây.
Xin lỗi, xin lỗi, tất cả là do em. Do em quá háo hức khi nghĩ đến việc làm
bento cho anh. Chỉ vì hộp bento mà em mất anh.
Xin lỗi. Có vẻ như em không kịp đến thăm anh rồi. Em có thể thấy được Tử Thần
đang đợi em. Anh có ở bên đó không? Anh có chờ em không? Chờ sao? Anh mau đi
đầu thai đi, và đừng có mà gặp lại em nữa. Người yêu ngốc của em…..
--------
Thời gian cứ như ngừng trôi vậy. Sau từng ấy năm, từng ấy sức lực cùng nổ lực,
tìm kiếm Phép Thuật như công cốc.
Tôi nghĩ rằng mình chết rồi. Nhưng sao tôi còn suy nghĩ được?
Nghĩ lại thật là buồn cười. Sao tôi lại tìm thứ không có thật nhỉ?
-Xin chào. (???)
Một giọng nói nữ tính vang lên. Giọng của một người trưởng thành nhỉ? Nghe rất
êm tai, ngay cả tôi cũng phải động lòng.
Tôi tìm kiếm nơi giọng nói vang đến. Khi tôi sang, một người cô gái tầm khoảng
15-17, tóc màu hồng nhạt, ánh mắt không quá to, thân hình rất chuẩn, mặc một
bộ đầm Tây phương sặc sỡ màu hơi có màu ngã hồng, cô ta mang một chiếc nón dạ
hội màu đen che đi một bên mặt khiến cô ấy có vẻ huyền bí, găng tay và tất đùi
dài. Đầm dài đến chân nhưng phần trước của nó khá là mỏng kể từ phần đùi trở
xuống nên có thể thấy được phần tất đùi dài đến trên đùi, một tay cầm một
chiếc quạt giấy. Cô ta ngồi trên một chiếc xe lăn.
-Xin…Xin chào. Em là ai?
-Ôi~ cảm ơn, lâu rồi không ai khen ta trẻ đẹp đấy! Ta xin giới thiệu, ta là Anna, Witch of Love.
Tôi bắt đầu cảm thấy người có vấn đề năng về thần kinh, và cũng cảm thấy hối
tiếc khi cả đời mình tìm kiếm Phép Thuật…..
-
:v hai chương nữa là bay đến thực tại rồi. Đã để mọi người đợi lâu