Chuyện Chưa Kể 1 (1)


Ầm….

Quý bà Quỷ tộc đâm xầm xuống đất. Phi Linh từ trên không rớt xuống. Evangeline
chạy lại lo lắng nhìn xem Illyasviel có bị không.

-Không sao, cơ thể con bé không vấn gì. Ta nói sẽ bảo vệ con bé thì tất nhiên sẽ làm hết sức mà.

Phi Linh cười trong cơ thể Illyasviel, tuy vậy, Evangeline vẫn cảm nhận được
vẻ cười của Phi Linh, nó rất thật, cô bé cũng không hiểu vì sao.

Hai người nhanh chóng nhìn về phía bụi bay kia.

-Oiya….coi bộ ta tìm thấy một vài thứ hay ho đấy. (???)

-Bà còn muốn đành nữa sao?

Phi Linh trả lời quyền điều khiển cơ thể cho Illyasviel và linh hồn thể hiện
ra.

-Không, như vậy đủ rồi, nhóc vẫn không có cơ thể hoàn thiện, đấu như vậy chẳng vui tí nào. Đợi khi nào có cơ thể hoàn thiện rồi hãy đánh một trận. (???)

-…

Phi Linh nghe vậy cũng không đáp lại mà suy nghĩ, sau đó cậu lại hỏi:

-Bà có cách tái tạo lại một cơ thể sao?

-Không biết. (???)

-Tsk…tưởng sống mấy trăm năm thì cái gì cũng biết chứ. (Phi Linh)

-Ôi…đấy là xúc phạm đấy, ta cái gì cũng biết nhưng trường hợp của mi ta chưa gặp qua, cách giải quyết cũng không có, lấy gì mà chỉ mi. (???)

-Bà không định giới thiệu sao? (Phi Linh)

-Ồ, ta quên, ha ha.

Quý bà Quỷ tộc gãi đầu cười ha hả lớn. Rồi bà ta nói:

-Người ta gọi ta là Phù Thủy Khe Nứt, tên ta là Dana, một Quỷ tộc.

-Thế bà đến đây làm gì? (Phi Linh)

-Đến chơi. (Dana)

-…

Phi Linh im lặng, sau đó bảo Illyasviel và Evangeline rời đi, tiếp tục lên
đường mặc kệ bà mập kia.

-Ôi, khoan đã. (Dana)

-Chuyện gì nữa, muốn kiếm trò để chơi nữa à? (Phi Linh)

-…Thật ra nhóc đã làm ta vui lên chút đỉnh kể từ khá lâu ta không có cái gì giải trí. Nên ta sẽ giúp nhóc một chuyện, nhóc muốn gì? (Dana)

-…

Phi Linh lại im lặng suy nghĩ, một hồi sau đó cậu nhìn Evangeline, rồi cậu
quyết định.

-Bé Eva. Lại đây. (Phi Linh)

-????? (Eva)

Cô bé không hiểu chuyện gì nhưng mau mau chạy lại.

-Bà hãy dạy cho con bé này trở thành một pháp sư mạnh mẽ như bà đi.

Phi Linh nói. Illyasviel hay Evangeline nghe được sửng sờ, Dana không làm ra
phản ứng gì và nhìn Phi Linh, hỏi:

-Được thôi. Dù sao ta cũng có hứng thú với con bé đó. Không có vấn đề gì.

Dana nhúng vai nói.

-Phi Linh….

Illyasviel giọng nói hơi nhỏ.

-Yên tâm. Ta muốn tốt cho con bé mới làm vậy. Dana khá mạnh đấy. Giao bé Eva cho bà ta có lẽ sẽ tốt hơn là ở với chúng ta chỉ học được vài thứ, như vậy khó mà phát triển nhanh được.

Nghe Phi Linh nói thế Illyasviel mím môi tỏ ra không hài lòng, bạn cô bé sắp
phải đi thì làm sao mà vui được.

-Còn bé Eva. Hiện tại em nên học hỏi thêm, và đừng lo lắng gì cả, sau khi em học xong những gì được dạy thì ta và Illya sẽ đến đón em. Hãy tìm lấy câu trả lời mà mình mong muốn trong thời gian tới nhé, sẽ dài lắm, hãy kiên nhẫn và cố gắng lên.

Phi Linh nhìn Evangeline rồi nói. Evangeline nghe và nhớ từng câu từng chữ
một, ghi vào tâm can mình. Cô bé gật đầu đáp lại. Phi Linh nhét một thứ gì đó
vào tay của Evangeline. Cô bé nắm nó thật chặt.

-Eva-chan….

Illyasviel ư ứa nước mắt. Cô bé chạy ào đến ôm Evangeline.

-Cậu nhớ giữ gìn sức khỏe nhé. (Illya)

-Cậu cũng vậy. (Eva)

Sau khi màn chia tay, Dana mang Evangeline rời đi.

-Đi thôi Illya, còn nhiều chuyện cần xử lý đấy.

Phi Linh nói với Illyasviel.

-.o0o.-

Tại căn phòng trắng mang kiểu dáng trang trí Tây phương, xung quanh bao bọc
bởi 8 bức tường, và mỗi bức tường đều có cửa sổ dài. Căn phòng rộng và tạo cho
người ta cảm giác thoải mái. Một chiếc bàn tròn nhỏ, bốn chiếc ghế xung quanh
nó nằm ở giữa trung tâm của căn phòng. Trên tám chiếc kính cửa sổ hiện hình
đồng bằng, và hai bóng người rời đi, hai người đều tóc bạch kim, đó là
Illyasviel và Phi Linh đang rời đi.

Chắc các bạn cũng biết ai rồi.

Eriserine, Witch of Success.

-Haizz….

Eriserine thở dài, người ta nói con gái thở dài khiến mau già và có nếp nhăn
nhưng Eriserine đã làm như vậy nhiều lần đến nổi so với Biển Thủy Tinh đếm
cũng không hết được. Nhưng dù nhiều như vậy, cô vẫn không hề già hay xuất hiện
nếp nhăn nào, khuôn mặt vẫn lán bóng, hồng hào. Nhưng lần gặp này có phần hơi
ửng đỏ quá, trên bàn vẫn còn chai rượu Volka, Eriserine vẫn còn đang cầm ly
rượu vừa uống vừa than.

-Đáng ra mình nên nhận ra sớm hơn…Tại sao tìm kiếm và Phép Thuật lại có bản chất gần gũi đến như vậy, nhưng mình vẫn là người thất bại…tại sao người mắc phải nghịch lý lại là mình mà không phải cô ta…

Vừa uống rượu, Eriserine vừa u sầu.

---------

Ngày hè đó. Tôi vẫn đi luyện thi để vào đại học mà mình mong muốn……

Cùng với cậu ấy….

Phi Linh.

----

Xầm……

Xe tải dừng lại. Người đi đường nhìn vào như thể có điều gì đó rất lạ vậy. Tại
sao lại như vậy? Tại sao tôi lại đứng đó?

….

-LINH!!!!!!!

Tôi gào thét tên cậu ấy trong tuyệt vọng. Người cứu tôi khỏi chiếc xe tải tử
thần đó. Cậu ấy bị xe tải hất văng ra trong thoáng chốc. Một vũng máu chảy dài
xung quanh cậu ấy.

Linh….

Tại sao? Không phải cậu từng nói rằng mình là một võ sư ở kiếp trước sao? Một
người luôn đứng trên đỉnh của tất cả, nhìn xuống với ánh mắt kiêu ngạo sao?
Nếu như vậy, tại sao cậu không thể dùng võ học của mình để né tránh chiếc xe
đó?

Tại sao….

Cứu mình…..

Trời bắt đầu đổ mưa, lạ lùng thay, trời đang rất nắng, một ngày hè khô nóng
không một một chút độ ẩm nào lại chuyển mưa. Trời mưa đau thương, trời khóc
thay cho một người.

-M….may….q…uá….c…ậu vẫ…n ổn……

Giọng nói của cậu ấy run rẩy, yếu ớt, như đang níu kéo gì đó vẫn chưa buông
được.

-Linh…..ư…..Tại sao…..

Tôi vừa khóc vừa ôm lấy cậu ấy vào lòng mình. Máu tràn ra từ khắp cơ thể cậu
thấm đẩm đồng phục của tôi. Nước mắt tôi liên tục trào ra ngoài mà không thể
kiềm được. Khi tôi hỏi tại sao, giọng tôi như tắt ú lại, nhưng cậu vẫn nhận ra
điều tôi muốn hỏi, cậu cười trong cơn đau đang cố lấy đi từng dòng sinh mệnh
của mình.

-Tất…Nh….iên….phải….c….ứu Eri….m…ình….yê…u …c…ậu…..

Cậu ấy nói, giọng từ từ nhỏ đi, câu ấy nói yêu tôi. Tôi thậm chí còn không cảm
nhận được gì cả, chỉ một nổi đau thương vô bờ bến, tôi cũng đã chờ câu nói này
của cậu ấy lâu lắm rồi, tôi mong muốn cậu ấy đi chơi với tôi, cùng nhau đi
ăn,….cùng nhau sống chung…..

-Đừng nói nữa, mình sẽ đưa cậu đến bệnh viện, cậu sẽ ổn thôi….cho nên…cho nên….

Tôi đang nói cái thế này. Dường như có một loại cảm xúc gì đó đang kiểm soát
tôi, tôi không biết mình đang nói gì nữa, tôi muốn nói mình cũng yêu cậu ấy
mà….

Cậu ấy cười với tôi, tôi nghĩ rằng cậu cười cái gì, người ta khóc trông buồn
cười lắm sao? Nhưng tôi không nói nên lời, cổ họng tôi bị nghẹn ứ lại, đau
đớn. Tôi nắm lấy bàn tay đầy máu tươi của cậu.

-Số…ng tốt….nhé…..r…ất…vui vì….đã gặp…..y…êu….cậ….u…..

Cậu ấy dồn toàn bộ sức sống của mình, chỉ để sờ lên má tôi, sau khi nói những
lời đó, giọng cậu ấy tắt ngúm, bàn tay đang sờ má tôi cứ như mất đi lực hút,
nó rời khỏi má tôi nhanh như điện xẹt. Tôi cố gắng bắt lấy tay cậu ấy.

-Ư……LINH……..

Trời mưa như trút nước. Đêm ấy, người tôi yêu, Linh, qua đời.

---

Đã 2 năm trôi qua kể từ khi Linh qua đời. Tôi lại tiếp tục cuộc sống của mình.
Tệ bạc sao? Tại sao lại nghĩ như vậy? Linh đã mong muốn tôi sống tốt hơn, có
nghĩa là hãy sống tiếp thay cho cậu ấy.

Tôi đã tốt nghiệp cao trung và vào trường đại học y mà mình muốn, nhưng tại
sao tôi lại cảm thấy cô đơn như thế này….

Bạn bè quay quanh mình, có người con trai khác yêu tôi. Nhưng tôi lại từ chối,
tôi có cảm giác mình không thể đáp trả lời tình yêu của người đó. Tại sao?

Năm năm qua đi. Tôi dã cố gắng sống một cuộc sống sinh viên có ý nghĩa theo
mình cách mà mình nghĩ. Mọi chuyện, từ việc học, xã hội, đến gia đình.

Tôi đã tốt nghiệp đại học vào đang học thêm bằng thạc sĩ/ tiến sĩ của ngành y.

Em có phải đang làm đúng những gì anh mong muốn không, Linh?

Tôi không ngừng suy nghĩ về Linh. Mặc dù nghĩ nhưng cuộc sống vẫn thành công.

---------

Mười lăm năm sau__

Hoàn thành bằng cấp tiến sĩ, tôi đi làm tại một bệnh viện lớn, những ca mổ, từ
thực tập, học việc đến đứng trên khía cạnh của những người đảm nhiệm chính
những ca mổ.

Tôi cố gắng cứu càng nhiều càng tốt. Để không phải thấy những trường hợp phải
ra đi như anh ấy ngày đó.

Em làm đúng không, anh?

Ba mươi năm thoáng trôi đi trong im lặng.

Quả là một thời gian dài, cuộc sống có biết bao nhiều điều làm người ta phải
suy nghĩ và trưởng thành. Cuộc sống của tôi cũng đã sắp đến hồi kết rồi.

Nghỉ hưu được 15 năm, tiền trợ cấp nghỉ hưu của bác sĩ có bằng cấp tiến sĩ
không hề bèo tí nào, nhà nước vẫn cấp cho tôi tiền dưỡng lão nữa.

Bảy mươi năm ròng tôi không quan hệ với một người đàn ông nào, chỉ là tiếp xúc
và quan hệ đồng nghiệp và bạn bè thông thường.

Hiện tại tôi đang ở trong một căn phòng với nhiều dụng cụ y tế, ống thở,….

Tôi bị bệnh, tất nhiên già thì phải bệnh rồi, và bệnh không chữa được thì....

Vì làm bác sĩ nên nhiều lần tiếp sức với bệnh nhân vẫn gây ra một vài ca lây
nhiễm chứ. Tôi cũng vậy, dù tưởng nhẹ, nhưng một khi phát tác thì khó mà chưa
được nữa.

Đã lâu rồi tôi không ngồi lại một nơi và suy nghĩ xa xôi về quá khứ nhỉ.
Khoảng 30 năm trước nhỉ.

Linh….Phi Linh….

Thỉnh thoảng tôi lại nghe được giọng của anh thoang thoảng đâu đó trong đầu
tôi.

Tính cách đó, nụ cười đó, nó khiến tôi không thể nào quên được, nó làm tôi cảm
nhận rằng anh ấy không thể nào được thay thế bởi bất kỳ ai, rằng tại sao em
lại không đi theo anh ấy vào lúc đó? Tại sao anh lại bỏ em lại một mình? Tại
sao em không có Phép Thuật để hồi sinh anh?

Yêu….Quả nhiên em không thể nào bỏ được nó khi trao lòng mình cho anh.

beeppppppppppppppppp

Âm thanh của chiếc máy đo điện tâm đồ vang lên liên tục, những cô y tá chạy
vào phòng và liên tục gọi bác sĩ đến.

Anh là độc nhất trong lòng em….


Hào hứng chưa nào? Ta xém khóc khi viết chap này


Thần Tiên Đạo Hệ Thống - Chương #245