Lại đi tiếp một đoạn ngắn nữa và gặp một trạm soát giấy thông hành, Lawrence
dùng thêm một bộ giáp để trả thuế, nhìn thái độ của người trực soát giấy có vẻ
khá kì lạ khiến Lawrence có chút bất an.
-Đám người của chính quyền, đâu đâu cũng toàn là một lũ khó chịu.
Câu nói của Horo khiến cả Lawrence lẫn Illyasviel và Evangeline ngồi phía sau
xe chồm lên phía trước nghe, cô ấy nói tiếp:
-Mọi người không thấy sao? Cái gã lúc nãy đã cười anh. Khi nhìn thấy núi giáp của chúng ta. Chắc hắn nghĩ, “đừng vội lên mặt bởi vì chúng em có tiền”.
-Tôi không quan tâm, chỉ cần họ không làm khó chúng ta.
Lawrence nói.
-Em có một dự cảm không lành về việc chuyến đi lần này.
Illyasviel lo âu nói. Lawrence nhìn Illyasviel, rồi anh ta cười nói:
-Illya-chan đừng có nói gỡ thế chứ.
-Em không có nói gỡ nhé. Có gì anh tự lo lấy.
Illyasviel hờn dỗi nói. Evangeline im lặng ngồi nghe, thực tế cô bé đang tiếp
thu mọi thứ, 10 tuổi nên cô bé không biết gì nhiều về thế giới bên ngoài, Phép
Thuật lẫn thương nhân buôn bán,…chỉ biết lắng nghe, hơn nữa là việc mất gia
đình khiến cô bé trầm tính hơn rất nhiều so với quá khứ.
-Ma~, đi cất xe ở quán trọ rồi cùng đi dạo quanh chợ một chút nào.
Lawrence cười nói.
Chẳng mất nhiều thời gian để bốn người tìm được quán trọ và đi bắt đầu đi dạo
quanh chợ, khu chợ khá là đông người và nhộn nhịp, nhưng không đông bằng bên
thành phố trước.
Phải công nhận là Horo ham uống bia thật, hễ có bia là cô ta chơi tuốt, và
hiện tại, cô ấy đang uống với Lawrence ở một gian hành nhỏ ở trung tâm của khu
chợ, có đặt sẵn vài chiếc bàn gỗ để người xung có thể vừa thưởng thức vừa có
thể để những món khác lên nữa.
Uống liền mấy cốc bia, rồi mặt thì đỏ ửng lên, chắc say rồi. Illyasviel và
Evangeline tất nhiên chọn ăn thay vì uống chung với 2 người kia.
Sau đó cả bốn người lại đi trên một con đường lớn, Horo ôm lấy một bên tay của
Lawrence và đi như một cặp tình nhân ấy, Illyasviel và Evangeline nắm tay nhau
đi kế bên, không hiểu sao Evangeline có cảm giác muốn dựa dẫm Illyasviel như
một người chị đáng tin cậy vậy.
Tiện thể thì những lúc mọi người say ngủ thì không chỉ Phi Linh ngồi nghiên
cứu Tham Ăn Hắc pháp mà còn có Illyasviel nữa. Từ từ lĩnh hội dần năng lực từ
nó, tuy nói là xấu nhưng nó vẫn ban cho khả năng hay ho, thi phép vĩnh hằng,
miễn là chưa nhúng tay vào thì phép vẫn được thi triển vô thời hạn, có áp dụng
lên có phép băng phong nữa.
Một Phép Thuật mới mà Phi Linh và cả Illyasviel học được khi đặt chân đến thế
giới này, đối với Phi Linh là đầu tiên học đàng hoàng, trước thì cậu có xem sơ
qua về Đệ Tam Pháp, hiểu cũng chỉ được phần rìa da bên ngoài, sau này cậu muốn
tìm hiểu thêm, nhưng trước hết cậu nên học thêm một số loại Phép Thuật khác
nhau lấy nền tảng đã, Đệ Tam Pháp vô cùng thâm uyên, khó học vô cùng, với lại,
Đệ Tam Pháp là Vĩnh Hằng, học một chút thôi có thể là trôi qua không biết bao
nhiêu thời gian, cho nên hiện tại vẫn trông coi Illyasviel lẫn Evangeline nên
Phi Linh không thể nào nghiên cứu được.
Đi qua một con hẻm rồi qua vài con đường nhỏ, bốn người đến một quán rượu kiêm
luôn quán trọ khá lớn và trang hoang, sàn và tường được làm bằng gỗ cỡ trung.
Lawrence đi vào trong và để Horo, Illyasviel và Evangeline ở ngoài đợi, bởi
anh ta nghĩ bên trong cũng đông, với lại toàn cánh thương nhân cho nên cho ba
người vào cũng có khi gây rắc rối thêm, nhất hai cô bé nhỏ nhắn của chúng ta.
Đợi ở ngoài khoảng mười lăm phút, có hai tên thanh niên trẻ tuổi bước đến và
bắt chuyện với Horo, hai người này bị Horo hớp hồn bởi vẻ đẹp mê người của cô,
Horo cũng không cố ý thả thính mà chỉ cười đáp, ngược lại những lần cười đó
lại vô tình bị bọn kia đớp thính.
Được vài câu, Lawrence bước ra từ hiệp hội thương nhân, hai tên thanh niên bị
Horo cuốn hút chợt thấy Lawrence liền sợ hãi chạy đi vì nghe được Horo nói
rằng Lawrence là chồng của mình. Lawrence nghe được chuyện vừa xảy ra cũng chỉ
nhắm mắt thở dài cho qua chuyện và nhắc nhở Horo chú ý xung quanh một chút.
Horo gợi chuyện về việc Lawrence có chút tình cảm với Norah do cô nghe được cả
cuộc đối thoại của anh và chủ quán khi chờ bên ngoài. Cả hai người nói chuyện
rất tỉnh, dù có 2 cô bé đứng kế bên lắng nghe. Cơ mà, sau khi cuộc đối thoại
kết thúc thì có vẻ tình cảm hai người tăng lên kha khá, Horo nói là cô ấy chỉ
muốn thử thôi, nhưng Lawrence trả lời nó nghiêm túc nên Horo vô cùng vui mừng,
tình cảm của hai người này phát triển không ngờ luôn. Rồi Horo lại dùng siêu
kỹ năng lừa tình của mình để dành được phần hứa hẹn đào ủ mật ong từ Lawrence
mà lần trước đi xe đến Lunbinheigen cũng đã nói qua.
Illyasviel từ từ học hỏi những kỹ năng thần thánh này để sau này còn có đường
mà dùng.
Cả bốn ngay sau đó đi bộ về quán trọ của mình, nó nằm tại góc phố nhỏ cũng
không mấy người qua lại. Sau khi dùng bữa trưa và tán dóc một chút tại ngay
phòng ngủ của mọi người cả bốn người lại lên đường đến một nơi giao dịch của
thương nhân, phía ngoài khá đông thương nhân với những chiếc xe đẩy lớn chất
đầy hàng với những chiếc khăn chùm lên chúng, khi vào sâu hơn về bên trong thì
lại không có mấy người.
Lawrence dừng lại tại một tòa nhà, với những khung sắt rào lại ở phía trước,
Horo thì đang ăn bánh nhân thịt từ lúc đi từ quán trọ đến giờ, Lawrence có hỏi
xéo về việc Horo có nghe tiếng gì ở bên trong tòa nhà cả bốn người dừng chân
trước nó. Horo nói là có tiếng người với bầu không khí nặng nề phía bên trong
trong khi ăn.
-Em đã nói là sẽ có chuyện không lành mà, giờ tin em rồi chứ.
Illyasviel phồng má gợi lại chuyện cũ.
-Giờ do dự cũng đâu giúp được gì. Nếu không bán được bán số hàng, tôi sẽ không thể lấy lại được tiền.
Lawrence trong khi đang suy nghĩ nói.
Rồi Lawrence mở cánh cổng khung sắt lớn để vào trong, bên trong khá tối. Có
một người từ bên trong bước ra do nghe tiếng mở cửa.
-Vẫn chưa đến chủ nhật, sao lại nghỉ sớm thế? Có lý do nào đặc biệt không?
Lawrence cười nhìn người kia nói.
-À, vâng, đại loại thế. Anh mới đến đây hôm nay ạ?
Chủ nhân của nơi này nhìn vẻ mặt có chút buồn bả, anh ta quay lại nói với
Lawrence.
-Không, từ vài hôm trước rồi. Nhiều chuyện xảy ra quá nhỉ? (Lawrence)
-Không không, nhìn vẻ ngoài, chắc anh là một thương gia tên tuổi? (chủ)
Xung quanh nơi này, không có một bóng người, hàng hóa thì ít ỏi, nhìn đơn sơ.
-Ồ, không. Thôi tôi xin phép. (Lawrence)
Lawrence quay người bước đi về có cảm giác chỗ này không làm việc nữa.
-Vậy sao ạ? (chủ)
Anh ta nhìn bóng lưng Lawrence đang kéo xe ngựa đi.
-Hy vọng gặp lại anh lần sau. (chủ)
Chưa đến 1s sau.
-Craft Lawrence.
Người chủ đột nhiên kêu lên tên của Lawrence, theo phản xạ, Lawrence quay đầu
lại nhìn.
-Vậy ra đúng là anh. (chủ)
Khi Lawrence đã dừng bước và nhìn lại phía người chủ, anh ta bước đến và nói.
-Anh đến buôn áo giáp từ Latopearon phải không?
Người chủ nói. Latopearon là nơi mà Lawrence mua áo giáp với giá ½.
-Làm sao anh…
Lawrence ngập ngừng hỏi.
-Nói thật, 1 bức thư từ Glasgow đã được gửi đến đây. Thương hội Latopearon đã chuyển quyền đòi nợ cho bọn tôi.
Người chủ nói.
-Quyền đòi nợ?
Lawrence nghe vậy ngờ ngợ. Horo, Illyasviel và Evangeline ở giữa cuộc đối
thoại chả hiểu gì hết.
-Chuyện gì vậy?
Horo thắc mắc hỏi.
-Bạn của cô đã trở thành 1 kẻ thất bại rồi. Giống như bọn tôi thôi.
Người chủ nói, Horo liếc mắt sang nhìn hắn ta.
-Cái gì? (Horo)
-Áo giáp đã mất giá 1 thời gian, và giờ đây nó gần như không còn giá trị. Latopearon đã khiến cậu ta mang nợ, và món nợ ấy đã được giao lại cho bọn tôi. Nói cách khác, bạn của cô đang dính vào một khoảng nợ khoản nợ khổng lồ. hay ngắn gọn hơn, là phá sản.
Người chủ giải thích. Horo trong đầu suy nghĩ lung tung, Illyasviel và
Evangeline lo lắng, cả ba người đều nhìn Lawrence đang sốc.
---------
Lawrence đã được mời vào trong và nói chuyện ngay sau đó.
-Phải làm sao đây?
Illyasviel nhìn Horo mà nói, Evangeline cũng lo lắng nhìn theo Illyasviel, đi
chung cũng đã được một quảng đường dài, Illyasviel không phải người vô tình,
ít nhất cô bé cũng muốn giúp Lawrence.
-Ta không biết nữa, chỉ có thể đợi anh ta rồi mới tính tiếp được.
Horo buồn đáp.
Cả ba người lo lắng nhìn về lối vào mà Lawrence đã đi vào, đợi tin của
Lawrence.
Vài phút sau, Lawrence đi ra từ bên trong, vẻ mặt bình thường. Anh ta ngồi lên
xe ngựa và cảm ơn vì đã đợi anh ta. Vẻ mặt Lawrence vô cùng phức tạp, đa phần
là lo lắng và suy nghĩ.
Lawrence lái xe ngựa ra khỏi tòa nhà.
-Này…Thật ra đang có chuyện gì vậy?
Khi đã lái ra một đoạn, ven đường có rất nhiều người vừa nhìn Lawrence trên xe
ngựa, vừa thì thầm bàn tán.
-Nói tóm lại, cái mớ đằng sau đây đã trở thành rác rưởi. (Lawrence)
-Vậy quả là tôi nghe không sai. (Horo)
-Nếu không làm gì, chắc chắn tôi sẽ bị phá sản. (Lawrence)
Do không thể giúp gì được, nên Illyasviel lẫn Evangeline chỉ có thể ngồi nghe.
-Hay ta chạy trốn đi. (Horo)
-Mạng thông tin trong giới thương gia cũng rộng nhưu tầm nhìn của Chúa. Dù chạy xa đến đâu, chỉ cần giao dịch lại, chắc chắn tôi sẽ bị họ phát hiện. Và như vậy, đời thương nhân thế là hết với tôi. (Lawrence)
-Sói bị thương nếu còn cố gầm gừ, nó sẽ mất tất cả từ danh dự đến thể xác. Chẳn lẽ anh chấp nhận như vậy sao? (Horo)
-Ai mà chấp nhận chứ? Tôi chỉ cần trả đủ 47 đồng vàng thôi. Không có gì là không thể cả.
Lawrence kiên định nói.
-Tôi là Horo, hiền giả sói. Chắc chắn tôi sẽ có cách cứu anh.
Horo cười nói.
-Em nữa, em cũng sẽ tìm cách giúp Lawrence-san.
Illyasviel nhanh nhẩu nói.
-Ừ, chỉ cần ba người bớt ăn đi 1 chút, vậy là…
Chưa kịp nói xong, Lawrence đã bị Horo lẫn Illyasviel đánh cho, một người vào
hông, một người vào lưng.
-Thật bất lịch sự quá. Bọn em nhờ anh lúc nào, nếu có, bọn em đã trả tiền anh rồi. (Illyasviel)
-Đúng vậy, tôi là hiền giả sói, tôi đã nói tôi tự lo việc ăn của mình. (Horo)
-Đùa thôi mà.
Lawrence cười khổ nói.
-Đùa hay đấy. Trong trường hợp xấu nhất, tôi sẽ chịu xấu mặt và giúp anh bỏ trốn.
Horo nghiêm túc nói, rồi đưa tay lên sờ vào gúi gấm chứa lúa mì đeo trước ngực
mình, cô nói tiếp:
-Dù phải sử dụng đến cái này…Anh đã hứa sẽ đưa tôi về khu rừng phía bắc. Khổng thể để anh đừng lại ở đây được.
-Đúng đó, bọn em cũng cần đến phía Bắc. Không có anh thì bọn em lại phải đi tìm người khác nữa. Vả lại không có xe ngựa nào vui hơn xe ngựa này cả.
Illyasviel tuyên bố.
-Ừ, nhất định tôi sẽ giữ lời hứa với mọi người.
Lawrence cười đáp, rồi thờ hít một hơi:
-Chắc chắn trong trường hợp xấu nhất, tôi sẽ trông vào mọi người đấy.
Lawrence nói.
-Để đó cho chúng tôi.
Horo và Illyasviel đồng thanh cười nói.
-Cơ mà, Illya-chan kiếm được tiền đâu ra thế? Lần trước 2 đứa đi đâu mất biệt. (Lawrence)
-À….em chả biết, bọn em đi lung tung và được mọi người thấy bọn em dễ thương quá nên cho bọn em tiền ăn bánh đấy.
Illyasviel cười nói.
-Vậy….vậy à.
Lawrence cười khổ nói. Nhưng anh ta cũng không hỏi nhiều. Sau đó bốn người
quay trở lại hiệp hội thương nhân lúc nãy.