Vẫn đang đi trên chiếc xe ngựa gỗ của người trung niên thương nhân, thương
nhân này tên là Adward. Adward-san làm thương buôn được 15 năm rồi, vào khoảng
ông 35 tuổi, Adward-san thường xuyên đi khắp nơi, ông là một thương nhân di
động, Adward-san cho biết, những năm gần đây, các thương nhân cũng hạn chế
việc đi xung quanh rất nhiều, bởi vì canh phòng ở các thủ đô hiện giờ rất
nghiêm ngặt là do đề phòng gián điệp của các nước Anh, hơn nữa là vì chiến
tranh đang diễn ra rất gây gắt, cho nên không ai dám liều mạng ra ngoài để thí
mạng chết oan cả.
-Hể~ Vậy tại sao Adward-san lại liều lĩnh như vậy?
Illyasviel ngân giọng hỏi.
-Vì sinh sống cả thôi. Chiến tranh đến có nhiều cái xấu nhưng vẫn có một chút để ta len lối vào kiếm lợi chứ. Ha ha…
Adward cười nói.
-Cô bạn của cháu có vẻ không được vui nhỉ? Chuyện gì đã xảy ra sao?
Adward vừa lái, vừa nhìn thấy Evangeline có chút thất thần khi nhìn về phía
bầu trời xa xa trên thảm cỏ xanh của thảo nguyên.
-Vâng. Có một chút…
Illyasviel biểu hiện sự lúng túng nói. Adward nhìn thấy Illyasviel vẻ mặt lúng
túng cho nên cười nói:
-Không sao. Ai cũng có chuyện riêng không muốn nói. Không cần phải ép mình.
Adward nói.
-Vâng. Adward-san quả là một người tốt bụng.
Illyasviel cười nói.
-Tốt bụng sao? Thương nhân khó có người tốt bụng lắm Illya-chan ạ, nếu tốt thì dễ bị lừa lắm, cho nên làm thương nhân ai cũng ranh mãnh và có nhiều mánh khóe hết.
Adward cười giễu bản thân.
-Vậy sao. Dù sao cháu vẫn thấy Adward-san rất tốt.
Illyasviel cười đùa với Adward sau đó lại quay về phía sau ngồi kế Evangeline.
-Evangeline-san, cậu thấy tốt hơn chưa?
Illyasviel bắt chuyện.
-Trông tôi có cái gì không khỏe sao?
Evangeline quay sang nhướng một bên mày nói. Đang nói, Evangeline lại cái khăn
trùm lên đầu đế bớt bị ánh nắng rọi vào. Rõ ràng là cô rất khó chịu với ánh
sáng Mặt Trời, vậy mà nói không sao. Đúng là Tsundere!
Illyasviel thấy Evangeline phản ứng như vậy chỉ có thể cười hờ.
Đến trưa, Adward cho ngựa nghỉ dưỡng sức. Thậm chí không có lấy một con sông
con suối để lấy nước nữa, may mà có Adward mang theo cả thùng nước dự trữ cho
người lẫn ngựa.
Bữa trưa của Adward có trái cây và thịt khô. Adward-san tốt bụng có cho hai
đứa mỗi người một miếng để ăn. Nói sao nhỉ? Cả hai đều tươi hơn sau khi ăn
thịt khô của mình, gần 3 ngày cả hai chưa được nếm thử món nào như thịt cả,
toàn trái cây.
Sau khi ngựa đã nghỉ ngơi đủ, Adward gọi cả hai lên xe và đi tiếp.
Trên đường không có điều gì bất thường diễn ra cả, có một số chỗ thảm cỏ hơi
bị cháy xém, có chỗ có máu nữa. Có lẽ do tàn dư của trận chiến nào đó vừa mới
để lại, dù sao Glasgow cũng rất gần với vùng biên giới tiếp giáp với nước Anh,
có chiến trường ở gần cũng không lạ. Xui là có thị trấn của Evangeline bị dính
phải thôi. Thường thì thị trấn không có lính gác bảo vệ mấy, ngược lại do nhà
Vua lần này cũng không có cử người xuống hỗ trợ thủ hộ thị trấn ấy, nên hoàn
toàn không có phòng bị, bị diệt sạch.
-Xung quanh nơi này thông thường có cướp xuất hiện thường xuyên, nhưng chiến tranh có vẻ lan tràn đến khu vực xung quanh khiến bọn cướp không dám hoành hành. Thường thì mỗi lần đi đến Glasgow, ta sẽ phải chọn con đường mòn nên mất hết 1 thêm ngày đường mới đến đi đúng lộ trình. Lần này chúng ta gặp may rồi, nếu đi đường chính thì còn khoảng 3 ngày nữa là đến Coatbridge rồi.
Adward quan sát xung quanh cười mừng nói.
-Thật sao!
Illyasviel ngạc nhiên cảm thán. Evangeline không có biểu cảm gì, chỉ nghe và
nhìn, chớp mắt.
Xe ngựa đi liên tục, Mặt Trời đã vắng bóng, Trăng đang dần chiếm chỗ.
Thêm một điều nữa khiến Illyasviel hay cả Evangeline hơi khó chịu.
Mấy ngày nay cả hai đều chưa tắm, từ khởi hành đến giờ vẫn chưa có đến một con
sông hay một dòng suối nào nữa. Về cơ bản là cả hai người nhịn tắm 3 ngày rồi,
con gái không tắm khiến tóc họ sơ cứng, không được mượt mà, hơn nữa mùi mồ
hôi, và con gái thì chả có chịu được việc không tắm cả.
Việc Phi Linh để Illyasviel tự xoay sở khiến cô bé cảm thấy cũng bình thường,
bởi vì lần thử thách cuối cùng cô mém chết mà, nên cô có dũng khí hơn với việc
một mình tự lo liệu. Nhưng Illyasviel vẫn hơi không thích, bởi vì vừa mới nhận
cha mới, lại bị cha mới để như thế này, ai chịu cho được?
Tiếp đến là Phi Linh. Kỳ này Phi Linh không có đất diễn rồi. Có vẻ quá trình
phát triển của Illyasviel và Evangeline, Phi Linh sẽ ít nhúng tay vào, có việc
gì gấp gáp thì Illyasviel có cái đầu linh hoạt hơn Phi Linh, hơn nữa có
Evangeline có lạnh lùng, và có khả năng bình tĩnh rất cao, nên cả hai đứa bé
này có lẽ sẽ hỗ trợ nhau lẫn nhau, đứa này không được thì đứa kia nhảy vào
giúp. Còn nếu không được? Thì đợi phép màu xuất hiện….Đùa thôi, như Phi Linh
làm sao chịu. Phi Linh sẽ giúp, khẩn cấp mới giúp.
Và tên nhân vật chính của chúng ta đang ngồi chơi game trên chiếc smartphone
của Eriserine để lại. Có lẽ là do cô cố tình để lại chăng? Phi Linh đang dần
bị đầu độc rồi, cậu bắt đầu lướt mấy trang mạng xã hội nữa chứ, do là
smartphone của Witch nên không có chuyện không có mạng Internet rồi, hơn nữa
mạng còn chạy với tốc độ tối đa luôn. Mỗi tội, dường như Eriserine khóa cái
chức năng gửi đi, cho nên cậu chẳng gửi được cái gì hết, chỉ có nhận và xem, à
còn có chơi game nữa.
Cho nên Illyasviel và Evangeline có lẽ sẽ làm nhân vật chính trong một thời
gian.
Trở lại với hai cô bé đáng yêu của truyện.
Không tắm được thì đành chịu thôi, chứ tìm đâu ra nước để tắm?
Nghỉ ngơi và ăn tối. Thời tiết lại trở lạnh, hiện tại Illyasviel và Evangeline
không cần ngủ dưới đất hay gốc cây mà có thùng xe gỗ phía sau của Adward.
Thùng xe phía có vẻ đủ sức chứa cho 4 người lớn, nên cả ba ngủ khá thoải mái.
Tất nhiên Adward ngủ một phía, Illyasviel và Evangeline nằm chung với nhau.
-Mẹ…..
Evangeline đã ngủ thiếp đi rồi, nhưng dường như cô đang mơ về cảnh gia đình
mình không còn. Trong lúc ngủ, trên khuôn mặt cô lại chảy nước mắt từ đôi mắt
to tròn đang nhắm lại của cô.
-Evangeline-san….
Illyasviel chưa ngủ được, nhìn đối diện khuôn mặt với Evangeline thấy cô đang
lệ rơi trong lúc ngủ không khỏi bàn hoàng. Chợt Illyasviel lại muốn nhớ đến
chuyện xưa, nhưng cô cố kiềm nén lại, hiện tại cô đã có Phi Linh là gia đình
mình, một gia đình mà cô mong muốn, một gia đình không rời xa cô. Thế nên, cô
mạnh mẽ.
Illyasviel ôm lấy Evangeline. Cả hai cùng nhau ngủ trong đêm tuyết lạnh giá, à
có cả Oji-san Adward tốt bụng ngủ len lỏi một mình ngủ nữa.
Ngày thứ ba trong cuộc hành trình.
Có một sự thật là, Evangeline vẫn luôn thắc mắc không biết Phi Linh đã ở nơi
nào dù cho chỉ một lần gặp mặt. Dù sao Phi Linh cũng cha của Illyasviel, vì lý
do gì lại để cô bé một mình như vậy? Thật vô trách nhiệm, khi nao cô gặp lại
Phi Linh thì đầu tiên là cô đám vào khuôn mặt vô trách nhiệm của hắn trước,
cho dù hắn bao nhiêu tuổi, lớn hơn cô bao nhiêu.
Sáng sớm, Evangeline lần này thức dậy đầu tiên trong 2 người. Oji-san Adward
đã dậy từ sớm và thúc ngựa tiếp tục chuyến đi. Lúc dậy, Evangeline thấy
Illyasviel ngay trước mặt mình, không khỏi hết hồn. Cô phát hiện, Illyasviel
ôm mình ngay trong lúc ngủ. Hiện tại cô không làm gì được nếu không gọi
Illyasviel dậy, bởi vì cánh tay của cô bị Illyasviel ôm sát vào cơ thể mình,
khiến cô không thể nào nhúc nhích được.
-Are~ Chào buổi sáng, Evangeline-san.
Illyasviel rốt cuộc đã mở mắt. Cô bé cười với Evangeline. Evangeline đỏ mặt
gắt gỏng nói:
-Cô làm cái gì vậy, tại sao lại ôm tôi lúc tôi ngủ thế hả?
-Ể~ xin lỗi xin lỗi. Mình chẳng nhớ nữa. Ehe he….
Illyasviel nghe vậy liền buông Evangeline ra ngay, ngồi dậy gãi gãi má cười.
-Làm ơn đi….
Evangeline ngồi dậy thở dài nói. Oji-san Adward phía trước lái xe ngựa cười
khin khít rất vui.
-Cả hai đứa rất đáng yêu và thú vị đấy.
Adward quay mặt về sau nhìn Illyasviel và Evangeline nói Evangeline vẫn biểu
cảm không nói gì, mặt vẫn hơi đỏ, Illyasviel cười khổ.
Buổi sáng cả ba người đều dùng chung bữa ăn với nhau. Dù chỉ là khách đi nhờ
thôi, nhưng Illyasviel và Evangeline thiết lập quan hệ với Adward rất nhanh,
Illyasviel và Evangeline thì chia sẻ phần trái cây mình tích trữ được với
Adward, và hai người cũng có được một phần thịt khô vào thực đơn “nhỏ” của
mình.
Tiếp đó là lúc Mặt Trời đã lên cao nhưng chưa lên đỉnh. Có một cái hồ nhỏ ở
gần đường chính. Thật là may mắn. Adward mừng lên vì gần hết nước ông mang
theo rồi. Illyasviel mừng theo, Evangeline ít biểu cảm ra mặt.
-Cả hai giúp ta một chút chứ?
Adward nói.
-Vâng.
Illyasviel cười hô lớn. Sau đó Adward chuẩn bị 3 cái thùng đựng nước nhỏ.
Illyasviel là người đầu tiên cầm thùng nước chạy đi về phía cái hồ nhỏ lấy
nước. Adward và Evangeline thì thông thả không như Illyasviel hăng hái, cả hai
đi từ từ.
-Evangeline-chan, ngày hôm qua cháu mơ thấy chuyện buồn phải không?
Adward nhìn sang Evangeline hỏi.
-Sao ông lại hỏi vậy?
Evangeline không nhìn Adward hỏi.
-Cháu biết không. Tối qua lúc cháu đang ngủ thì cháu khóc kêu “Mẹ….mẹ…”, Illya-chan nhìn vào liền ôm cháu rồi ngủ đấy. Illya-chan quả là một cô bé tốt. Cháu nên biết trân trọng cô bé.
Adward tường thuật. Evangeline nghe xong nhìn về phía Illyasviel. Lúc này cô
bé đang mang nước về.
-Không cần ông phải nhắc.
Sau đó Evangeline quay đầu đi nơi khác không nhìn Illyasviel nữa, mặt hơi ửng
hồng.
(Đừng nghĩ đây là yuri. Làm ơn đừng bậy bạ)
Một chặng đi khá yên bình lại đến. Cả ba sau khi đã bổ sung được nguôn nước,
lại tiếp tục lên đường.
-Chuyện gì vậy?
Illyasviel nhìn Evangeline hỏi. Từ nãy giờ cô bé nhận ra Evangeline cứ nhìn
mình suốt nên thắc mắc hỏi.
-Không có gì.
Evangeline quay đầu đi, chối. Illyasviel nghiệng đầu khó hiểu.
Bữa trưa, con ngựa ké xe có vẻ không mệt, nên Adward chỉ dừng khoảng 10 phút
để cho nó uống tí nước bổ sung rồi lại lên đường đi tiếp, vừa đi vừa ăn trên
xe luôn.
Còn 2 ngày đường là tới thị trấn Coatbridge.
------------