Tình Thân. Cô Bé Chân Tổ


-Vậy sao? Ngươi nên tự lo cho bản thân mình trước đi, nhưng ta sẽ chống mắt lên mà xem đấy.

Eriserine cười nói. Sau đó hình ảnh của cô trên điện thoại biến mất. Chiếc
điện thoại thông minh vẫn ở đó. Đợi một lúc Phi Linh lại lướt đến cầm lấy
chiếc điện thoại. Nó vẫn hoạt động bình thường. May là nó không có mật khẩu,
nếu có thì đối với Eriserine thì cái đó chắc không tìm ra được mật khẩu nếu cô
đặt mật khẩu đâu.

Hình nền cũng bình thường chứ không có ảnh “tự sướng”, chợp Phi Linh nghĩ là
mình có nên làm như vậy hay không? Dù sao cũng là điện thoại của Eri mà. Nhưng
cậu nhanh chóng vứt bỏ ý nghĩ ấy. Eri là Witch, không thể nào bị những thứ như
thế này ảnh hưởng đến tâm trạng, cho nên cậu cứ yên tâm mà xem.

Lướt tới lướt lui, Phi Linh nhìn thấy có khá nhiều ứng dụng nữa, thậm chí kiểm
tra phần dung lượng thì nó đặt dấu vô cùng luôn. Xem ra Eri làm thứ này dễ như
chơi nhỉ? Phi Linh suy nghĩ một hồi, cậu suýt có ý định đem mình ra so sánh,
cậu cũng làm được mà, dùng [Khởi Nguyên] là có thể tạo ra nó rồi. Nhưng Phi
Linh vứt nó ngay, vì tính kiêu ngạo lại tái phát rồi, Eri là Witch, không có
gì chắc chắn cả.

Vừa lướt, vừa trôi dạt theo thời gian, Illyasviel vẫn cứ nằm đấy và không có
thức dậy, cô bé vẫn thở, cơ thể vẫn ấm, nhưng dường như không gian này không
để cho cô bé có ý thức.

Lượng thông tin và ứng dụng quá lớn, nó như một chiếc siêu máy tính thu nhỏ
ấy, thư mục gì gì thì một đống Phi Linh tìm muốn banh đầu luôn. Tìm trong ghi
chú, Phi Linh lại nhìn thấy, một loạt chữ, trời ạ, chữ và chữ, không biết Eri
có tính hay quên hay không nhưng sử dụng ghi chú rất thường xuyên, một ngày
xài cả chục lần, có lẽ đây là điện thoại trong lúc Eri còn sử dụng khi còn ở
Nhật và ở cùng Phi Linh. Có nhiều thứ viết về cậu lắm, nhưng bí mật đi, nói ra
thì Phi Linh có mà đi đào hố chui đầu xuống đất thôi.

Trên đầu mục ghi chú ấy, Phi Linh lại tìm thấy một tin nhắn gửi cho mình.

Gửi Linh-chan.

……

Phi Linh vừa bấm vào ghi chú ấy, cậu còn chưa kịp đọc nội dung trong đó có thứ
gì, cả màn hình của chiếc điện thoại sáng lên, kéo cậu và Illyasviel biến mất
khỏi vùng không gian đó.

---------

Tại Scotland, thời trung cổ.

Tại một lâu đài thiên về chiều cao, kiểu trung cổ, một cô gái nhỏ tóc vàng
trên người tràn đầy máu tươi, cô bé có mái tóc vàng, thân hình nhỏ đang phát
triển, trên tay cô bé cũng đầy máu. Vẻ mặt cô bé biểu hiện sự hoảng loạn.

Trước đó vài phút….

Đột nhiên từ trên không trung phía trên tòa lâu đài, Phi Linh và Illyasviel từ
phía từ phía trên không trung rớt xuống.

Rầm……

Trên trần tòa lâu đài xuất hiện một cái lỗ, hình dáng của đứa bé, đó là khung
hình của Illyasviel khi rớt xuống, còn của Phi Linh đâu? Đến thế giới này,
theo như những gì đã nói trước đó, Phi Linh vẫn chưa được hồi sinh, và cậu chỉ
có thể dựa vào nguồn mana vô hạn của Illyasviel để duy trì hiện thế mà thôi,
cậu không có cơ thể thật vào giờ phút này, thậm chí Linh thể của không có, đã
rời khỏi thế giới Typemoon thì làm gì còn có Linh thể nữa. Chỉ có thể sống một
cuộc sống tượng tự Dược Trần trong Đấu Phá Thương Khung thôi, tá túc trong
người Illyasviel.

-Itte~ chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao mình lại từ trên trời rơi xuống vậy?

Illyasviel chợp tỉnh dậy, xoa xoa cái đầu mình, có chút nước ứa ra ở mắt, vì
té từ trên cao xuống, không đau mới lạ.

-Are~ đây là đâu?

Illysaviel ngó xung quanh không thấy bóng người.

-Illya-chan, em ổn chứ?

Một giọng nói vang lên trong đầu Illysaviel.

-Phi Linh?

Illyasviel lại nhìn xung quanh, tưởng rằng Phi Linh đang ở kế bên cô.

-Ta hiện tại không có Linh thể nữa, Illya-chan. Chúng ta hình như đến Scotland rồi.

Phi Linh nói. Bởi vì trong điện thoại thì có bản đồ về nơi này nên cậu có thể
biết đây là đâu, smartphone do Witch làm mà, đâu phải thứ gì có thể so sánh.

-Vậy sao. Thế Cuộc Chiến Chén Thánh thế nào rồi? Chúng ta thắng rồi chứ?

Illyasviel gật đầu đã hiểu rồi lại hỏi Phi Linh. Nghe câu này, Phi Linh hơi
cứng họng, không biết nên trả lời thế nào.

-Illya-chan. Có một chuyện ta muốn nói với em.

Phi Linh nói.

-Chuyện gì?

Illyasviel nghiêng đầu thắc mắc.

-Thật ra, ta và em đã bị đuổi ra khỏi thế giới đó rồi.

Phi Linh vẻ mặt khó khăn, nói.

-Hể? Anh nói gì vậy?

Illyasviel không hiểu đáp.

-…Về điều ước, ta đã ước Chén Thánh không tồn tại ở Cuộc Chiến thứ 4 và 5 và mọi người vẫn quen biết nhau. Nhưng mà vì thế, những thứ như tiểu Chén Thánh đều không thể tồn tại nữa.

Phi Linh nghiến răng nói ra sự thật đau lòng.

-Em là tiểu Chén Thánh?

Illyasviel trong lòng không yên nói. Phi Linh gật đầu đáp.

-Vậy…tại sao Phi Linh không được hồi sinh? Anh đâu phải Chén Thánh.

Illaysviel rưng giọng nói.

-Ta….Tại thế giới của em, ta không có thật.

Phi Linh ấp úng nói.

Illyasviel nhìn Phi Linh rồi lại hỏi:

-Thế Kiritsugu?

-Hắn đã được hồi sinh, đang sống chung với Emiya Shirou….và cả Illya nữa.

Phi Linh cắn răng nói.

-Thế…Iris thì sao?

Illyasviel vô hồn hỏi.

-Mẹ em sao? Bà ta cũng như em là một tiểu Chén Thánh, không được hồi sinh, nhưng lại có một thân phận khác tại thế giới đó, một con người và cũng là mẹ của Illya.

Phi Linh nói. Illyasviel nhìn không có chút sinh khí nào, cô bé đang buồn đến
tột độ. Illyasviel tham gia Cuộc Chiến vốn không phải muốn giết Emiya Shirou,
cô bé muốn gặp lại Kiritsugu một lần nữa, hỏi rõ ràng mọi chuyện, và hơn hết,
cô bé muốn có hơi ấm của tình thân.

Phi Linh nhớ lại kí ức, có một mãng nói về Illyasviel. Khoảng thời gian mất
trí ở cùng cô, cậu cũng rất quý Illyasviel. Thấy Illyasviel như thế, Phi Linh
chợt đau nhói, cậu cắn răng nói:

-Illya, em không cần một người cha như Kiritsugu. Nếu em cần một người cha, một mái ấm gia đình, ta có thể đáp ứng điều đó cho em. Ta sẽ trao cho em hơi ấm gia đình mà em hằng mong ước. Dù sao ta đã luôn coi em là gia đình minh mà.

-Thật vậy sao? Có thật là ta có thể có một gia đình bình thường sao?

Illyasviel rơi nước mắt rưng rừng giọng, nói.

-Tất nhiên, ta có thể mang Illya đi chơi khắp cả thế gian nếu Illya muốn, mua sắm mọi thứ cho Illya nếu Illya thích, và dĩ nhiên ta sẽ dành thời gian của ta quan tâm đến Illya như một người con của mình, ta không sẽ không rời xa Illya. Chỉ cần Illya gọi ta một tiếng “cha”…

Phi Linh cười ấm áp nhìn Illyasviel. Và đương nhiên Phi Linh muốn làm là thật
chứ không hề giả dối. Tuy cậu vẫn là trai tân sau 3 kiếp sống, nhưng cậu vẫn
luôn muốn chăm sóc một người con.

-….Otou-san (cha tiếng nhật)

Illyasviel kêu nhỏ gọi Phi Linh là cha. Phi Linh tuy không có cơ thể nhưng vẫn
ôm lấy Illyasviel vào lòng mình, Illyasviel chợt cảm thấy rất ấm áp, tia sáng
sáng sớm chói chang len lối vào trong tim cô bé. Hôm nay cô bé lại có một
người bố, một người không rời xa cô. Illyasviel òa khóc trong sung sướng,
trong đau khổ. Vui sướng có gia đình, đau khổ vì quá khứ dằn xé bấy lâu nay.

Màn ôm ấp hạnh phúc không kéo dài lâu, có một tiếng hét thảm thiết từ một phía
của lâu đài vang đến tai hai người khiến hai người phải dừng lại cảnh thân mật
hai bố con như vậy.

-Cái gì vậy?

Illasviel lau nước mắt hỏi Phi Linh.

(À xin nói trước, Illya-chan hay gọi cha mình, Kiritsugu bằng tên luôn, nên ta
sẽ để Illya-chan gọi main bằng tên luôn, nói trước để khỏi ai có thắc mắc vụ
này)

Phi Linh thì biến mất, tiếp tục cư trú trong người Illyasviel, cậu làm như vậy
và vẫn quan sát được mọi thứ.

Illyasviel liền đứng dậy phủi phủi đồ của mình rồi chạy theo hướng tiếng hét
phát ra.

Lâu đài này thiên về độ cao nên nên có cầu thang xoắn ốc đi lên tòa tháp của
lâu đài, Illyasviel phải chạy lên đó, bởi vì đó là nơi mà tiếng hét phát ra.

Illyasviel lên đến đỉnh và thấy một cái cửa gỗ nhưng lại bị khóa bằng ở khóa
làm bằng sắt, do không có chìa khóa nên cô bé dùng Degen để cắt đứt cánh cửa
thành nhiều khúc.

Khi phá được cửa, Illyasviel thấy trong căn phòng, một chiếc cửa sổ nằm trước
mắt khi mở cửa ra, gần cửa sổ là một lồ sưởi, có một bức tranh lớn treo gần
đó, có kệ, có tủ, và ở gần của sổ, tức là mở cửa ra là thấy được, illyasviel
thấy một cô gái tóc vàng, mái che trán, hai bên có hai sợi ria băng thắt lên
rất dễ thương, mặc một bộ váy trắng dài gần đến chân, cô bé ngồi quặt chân ra
phía sau theo hình chữ W. Trên miệng cô có máu chảy ra, cô nhìn hai bàn tay
dính máu. Xung quanh máu chảy tràn lan, có một vài cái xác người đã cạn máu,
cơ thể co rúm lại, đôi mắt của cô bé hiện lên một màu đỏ.

Vẻ mặt cô bé đang hoảng loạn. Đó làn những gì cô bé thấy, à còn có một vài con
búp bê ở xung quanh đó nữa.

-Vampire?

Phi Linh vang lên tiếng nói bên trong Illyasviel. Illyasviel nghe cũng thắc
mắc:

-Vampire? Giống loại hấp huyết quỷ sao?

-Ừ. Thậm chí cô bé chỉ vừa biến thành Vampire thôi, mùi con người vẫn còn lưu lại trên người cô bé.

Phi Linh nhíu mày nói. Cậu quan sát cô bé, hình như cô bé không phải dạng
Vampire bình thường, dường như còn có thứ gì đó bất thường.

-Tôi….không muốn….

Cô bé tóc vàng nhìn lên Illyasviel. Khí tức đáng sợ tràn đến trước Illyasviel.
Phi Linh lập tức dùng sức mạnh của mình chặn lại áp lực kia.

-Không thể lầm được, một Chân Tổ.

Phi Linh rốt cuộc đã hiểu cảm giác kì lạ của mình là gì. Cô bé tóc vàng này
biến thành một Vampire, thậm chí là một Chân Tổ, Chân Tổ là Vampire cấp bậc
cao hơn, có thể nói là tổ tiên của Vampire cũng được, và đương vì được gọi là
Chân Tổ nên khả năng và sức mạnh chắc chắn sẽ hơn hẳn một Vampire thông
thường, ví dụ như Chân Tổ không giảm năng lực khi đi lại vào ban ngày, có thể
hạn chế việc hút máu. Còn Vampire thông thường, đi lại vào ban ngày sẽ bị giảm
đi năng lực và sức mạnh chứ không hề bị thiêu sống như những loạt phim điện
ảnh Tây phương. Nhưng cô bé này có lẽ vẫn chưa có khả năng kích hoạt khả năng
không bị ảnh hưởng bởi ánh nắng Mặt Trời.

----------

Đã qua Negima Arc rồi. Mong sự ủng hộ nhiệt tình hơn của các bạn đọc giả.
Nhiệt tình về mặt trong lẫn ngoài, view lẫn cmt.


Thần Tiên Đạo Hệ Thống - Chương #222