Cũng bên trong lâu đài. Tousaka Rin và Emiya Shirou không biết lí do gì lại
lạc vào đây, nhưng khi nghe những tiếng rung chấn dữ dội như lúc nãy thì Emiya
Shirou cứ cuốn quýt lên muốn xem chuyện gì bởi vì tính cách anh hùng rơm của
hắn.
-Chuyện gì vậy?
Emiya Shirou cảm nhận trận rung chấn dữ dội từ tòa lâu đài tạo ra mà lo lắng
hỏi. Khi không cả ba người lại lạc vào trong này rồi có khi dính đạn chết trùm
nữa. Trong khi đó, Saber lúc này đã được Tousaka Rin đỡ, Saber có từ chối sự
giúp đỡ từ Tousaka Rin nhưng vẫn không có sức để đi nữa.
-Shirou…Cậu hiểu mà, phải không? Không cần biết có chuyện gì xảy ra, đừng can thiệp vào. Chúng ta không có cửa thắng với bọn họ lúc này. Hiểu chứ?
Tousaka Rin nghiêm túc nói:
-Nếu cậu muốn cứu người, tự giữ mạng trước rồi hãy nghĩ đến người khác.
Sau đó lại thêm một trận rung chấn nữa xảy ra.
Bên dưới sảnh lúc này đã là một đống hỗn độn. Gilgamesh từ nãy đến giờ liên
tục tấn công Illyasviel. Khiến Phi Linh không thể nào toàn lực ứng chiến trong
trận đấu.
-Khốn kiếp. Mi chưa được thứ bắt nạt trẻ em thôi sao, tên não tàn kia!
Phi Linh gằng giọng quát. Trong lúc đó, cậu dùng một Bảo Cụ dạng kiếm liên
tiếp đánh lệch hướng những thanh Bạo Cụ khác nhau cũng đang liên tiếp bắn vào
cậu.
-Ngươi còn chưa chịu bỏ cái gánh nặng đó xuống? Ngươi sẽ chết thật đấy. Chiến đấu không vướng bận, ngươi sẽ có một cơ hội đánh bại ta, kẻ cắp ạ.
Gilgamesh cười chế nhạo nói. Khi hắn nói, toàn bộ vòng sáng cũng dừng lại,
không có tiếp tục bắn một Bảo Cụ nào ra nữa.
Phi Linh lúc này đáp xuống mặt đất, liếc nhìn Gilgamesh vô cùng nóng giận, sau
đó cậu đặt Illyasviel xuống, nàng nhìn cậu và có cảm giác khó tả. Phi Linh đi
tới trước mặt nàng, chắn trước mặt nàng, vẫn im lặng. Ánh mắt Phi Linh tràn
đầy sát khí và mong muốn bảo vệ người thân.
-Ra vậy. Vậy thì chết cùng chủ nhân của ngươi đi.
Gilgamesh nhận ra được Phi Linh không hề bỏ Ilyasviel, hắn nói. Sau đó, vô số
vòng sáng lại hiện ra một lần nữa, và Bảo Cụ nhanh chóng phóng ra từ bên trong
nó.
-Ha……
Phi Linh quát lớn, xung quanh Illyasviel xuất hiện số những tấm khiên dày đặc,
được làm từ thép cực kì chắc chắn. Những thanh Bảo Cụ kia từng thanh từng
thanh đam xuyên qua những lớp lá chắn, một Bảo Cụ đổi lấy xuyên thủng một tấm
khiên, tốc độ xuyên thủng nhanh vô cùng, Phi Linh liên tục tạo ra những tấm
khiên đồng thời chạy vọt tới hướng của Gilgamesh nhằm cho hắn một đòn kết
liễu.
Nhưng mà….Phi Linh có lẽ không ngờ được rằng thời khắc cậu gần chạm được đến
người của Gilgamesh, đột nhiên cậu bị một lực đẩy nào đó đẩy ra xa. Mất đi thế
cân bằng, may mắn thay là Bảo Cụ không còn bắn về phía Illyasviel, nhưng mà,
lại xui thay, chúng toàn bộ đâm xuyên qua người cậu ngay trên không trung, có
thể nói là xuyên mà không còn chỗ nào để đâm nữa, có lẽ chỉ còn lại phần đầu.
-Ku….
Phi Linh hụt hơi ho khan. Không những như vậy, ngay sau đó từ bên trong những
vòng sáng đều xuất ra một sợi dây xích, mũi của dây xích như mũi nhọn màu vàng
kim, chúng ngay lập tức xích chặt tay chân và cả người của cậu lại.
Cảnh tượng phải nói là vô cùng đau lòng, cả người không những bị đâm xuyên mà
còn bị xích đến không thể làm gì được.
-Trở về với ta, Berserker!
Illyasviel thấy Phi Linh như vậy, liền nhanh chóng thúc dục mạch ma thuật trên
toàn bộ cơ thể mình ra lệnh cho Phi Linh nhưng không hề có phản ứng nào.
-Tại sao? Ta bảo ngươi trở lại bên cạnh ta mà, sao ngươi không…
Illyasviel đứng dậy nói. Nhưng bị Gilgamesh chặn họng:
-Vô ích thôi, con rồi nhỏ bé à. [Sợi Xích Thiên Đàng]! Mọi thứ bị ràng buộc bởi sợi xích này không thể trốn thoát, cho dù là thần đi chăng nữa. Hơn nữa, tên này chắc hẳn là một vị thần cực kì mạnh mẽ, sợi xích liên kết với những người có thần tính cao, như hắn thì càng sẽ càng siết chặt thôi. Chỉ khi ta ch phép hắn dịch chuyển thông qua Lệnh Chú.
Enkidu, [Sợi Xích Thiên Đàng], sợi xích mang bản chất khắc chế thần linh,
những người càng có thần tính càng cao, càng bị nó xích, và khi bị xích thần
cũng trở thành phàm nhân.
Trong khi bị xích, những thanh Bảo Cụ vẫn được Phi Linh thu làm của mình.
Nhưng mà, cơ thể cậu lúc này, máu lan tràn như thác nước, nhìn be bét vô cùng,
nhìn mà cũng thấy đau, sót nữa.
Phi Linh cơ thể lúc này vẫn gắng gượng. Gilgamesh thấy thế liền cho thêm một
thanh giáp màu vàng kim, cấp độ vào khoảng B cấp. Hiện giờ Phi Linh không khác
gì phàm nhân, một cái phàm khí cũng đủ chém chết cậu rồi chứ nói chi những
thương tích không lành kia.
Xoạt…Crắc….
Ngọn thương màu vàng ánh kim đâm xuyên qua Phi Linh không một chút thương tâm
nào, tiếng xuống cốt gãy giòn liệm, máu tươi tứ tán mà trào ra. Illyasviel
nhìn thấy mũi thương đâm xuyên người Phi Linh trong lòng có một cảm giác nhói
đau.
-Berserker….
---------
-Phi Linh….Phi Linh…..
Vô số giọng nói cứ vang lên cùng một cái tên, Phi Linh mở mắt ra, trong mắt
quan mang có chút mờ mịt.
-Phi Linh….Đây là tên ta?
Sau khi Phi Linh tự lẩm bẩm lấy tên của mình, đột nhiên vô số những hình ảnh
khác cứ như đi xuyên qua cậu vậy, tiếng vang kì lạ của siêu năng lực, những
hình ảnh khi cậu thao túng quy tắc, khi cậu sử dụng [Tạo Tác Thần Thuật],….
-A…….Phi Linh….Phi Linh….
Vô số những kí ức như sóng vỗ vào bờ, nhất thời Phi Linh không thể nào tiếp
thu hết, nhưng mà cậu đã nhớ ra tên của mình và những thứ năng lực kinh khủng
mà mình dẵ từng có rồi.
Lúc này đột nhiện Phi Linh quay sang một hướng khác, chỉ thấy toàn bộ vùng
không gian màu trắng xóa xung quanh mình ở giữa có đặt một chiếc hộp đang lơ
lửng trên không, nó thu hút sự chú ý của Phi Linh đầu tiên vì chỉ có nó là vật
chất tồn tại trong không gian trắng này.
Phi Linh bước tới trước cái hộp ấy, chiếc hộp nhìn thâm sâu, bất tận vô cùng,
cứ như nó có chứa cả vũ trụ vậy. Rất mông lung, huyền ảo.
-Chào mừng ngài về nhà!
Đột nhiên từ bên trong chiếc hộp phát ra một âm thanh băng lãnh. Nó làm Phi
Linh giật mình vì cậu đang mãi mê nhìn vào chiếc hộp và suy nghĩ nó là gì.
-Ngươi là gì? Tại sao lại nói được? Đây là đâu?
Phi Linh bình tĩnh trở lại, chọn ra những câu hỏi cần thiết và hỏi chiếc hộp
biết nói.
-Đây là nhà của ngài.
Chiếc hộp biết nói trả lời câu hỏi đầu tiên của Phi Linh. Phi Linh nghe thế vẻ
mặt không làm ra động thái gì và tiếp tục hỏi:
-Tại sao ta lại ở đây?
-Vì ngài đã chết.
Chiếc hộp biết nói vô cảm xúc nói. Nghe được như vậy, Phi Linh trầm tư suy
nghĩ….
Trong lúc suy nghĩ, những hình ảnh Phi Linh thấy trước đó ngày một rõ ràng
hơn, cậu dần dần biết được tên của mình, những thứ sức mạnh trong quá khứ mình
từng sở hữu.
-[Tạo Tác Thần Thuật]…
Phi Linh một hồi trầm tư suy nghĩ, miệng thì lẩm bẩm cái tên này. Sau đó cậu
chợt nhớ ra cậu còn có chuyện cần phải làm, rồi cậu nhìn chiếc hộp biết nói từ
nãy giờ vẫn cứ lơ lửng, không làm ra bất cứ động thái gì cả, Phi Linh hỏi:
-Làm cách nào để ra khỏi đây?
-Đây là nhà của ngài, nếu ngài muốn, ngài có thể thoát ra, nhưng sẽ không còn được bảo vệ nữa.
Chiếc hộp biết nói lại vang giọng nói băng lãnh để trả lời câu hỏi của Phi
Linh, rồi chiếc hộp biết nói thêm:
-Ngài chỉ cần sống để rời khỏi nơi này.
-Vậy làm sao để sống lại?
Phi Linh thắc mắc, dựa vào cuộc trò chuyện từ đầu đến giờ, cậu nhận định rằng
mình đã chết, cho nên chọn câu hỏi hợp lí và hỏi.
-Nơi đây có mọi kiến thức của mọi thứ, chỉ cần ngài muốn tìm hiểu làm sao có được nó mà thôi. Đến lúc đó ngài đã có cách rồi.
Chiếc hộp biết nói trả lời. Xung quanh không gian vẫn cứ trắng xóa, không có
một vật khác ngoài Phi Linh và chiếc hộp cả.
Rồi đột nhiên sau khi chiếc hộp vừa dứt lời, một tủ sách như ẩn như hiện rồi
thực hóa rõ ràng hơn. Phi Linh hiểu ý của chiếc hộp đen, liền đi sang trước tủ
sách, bên trong tủ sách có rất nhiều kệ sách cũng vô số quyển sách dày cộm,
trông cũng rất cũ. Mỗi quyển sách còn có ghi mỗi tựa đều khác nhau. Phi Linh
nhìn lướt qua một lượt liền chọn ngay quyển sách nói về Ma Pháp.
Rồi không biết có phải hay không chiếc hộp biết nói tử tế hay nó đọc được suy
nghĩ của Phi Linh, kế bên cậu xuất hiện một chiếc bàn nhỏ và một chiếc ghế.
Phi Linh cũng tùy theo mà ngồi xuống, điều chỉnh tư thế đọc sách sao cho thoải
mái. Bắt đầu lật quyển sách dày cuôi trên bàn mình vừa mới đặt xuống.
Phi Linh bắt đầu lật những trang đầu tiên ra.
Trên cõi đời có vô số thứ pháp thuật, nhưng nó tùy vào cách con người nhìn
nhận nó như thế nào. Một thế giới toàn bộ hướng về phát triển khoa học không
thể nào có mặt ma pháp và ngược lại, nhưng vẫn có một một số trường hợp khoa
học cùng pháp thuật song hanh phát triển và đấu đá lẫn nhau. Ma thuật là những
thứ con người có thể hiểu và tạo ra nó bằng một phương thức khoa học hơn, nên
nó dần dần bị lãn quên hoặc vẫn có người sử dụng nhưng không phổ biến lắm. Ma
Pháp, chính là điều con người không lý giải được, thay vì Ma Thuật, chúng ta
tạo ra lửa trong một môi trường nóng bức hay gần núi lửa, khoa học cũng có thể
tạo ra lửa bằng việc ma sát,….Ma Pháp thì khác, nó liền có thể tạo ra lửa
trong môi trường không có liên quan gì đến nhiệt độ cao cả, có thể ở những nơi
băng giá lạnh lẽo, cũng có thể ở dưới nước,…Vì thế mới nói con người không lý
giải được và cũng bị nhân loại gần như lãng quên rồi.
Có hơn mười Đại Ma Pháp trong cuốn sách này có liệt kê ra. Nhất Pháp – Kỳ
Duyên, Nhị Pháp – Ranh Giới, Tam Pháp – Vĩnh Hằng, Tứ Pháp – Hư Vô, Ngũ Pháp –
Trí Tuệ,….Trong đó, Đệ Tam Pháp chính là Vĩnh Hằng, vình hằng bất tử, vô hạn
thời gian tại nhân gian,….Và Đệ Tam Pháp cũng là nguyên lý đơn giản nhất, thứ
mà cậu đang tìm kiếm, cách để hồi sinh.
Linh hồn chứa những kỷ niệm, tâm trí, và mạch ma thuật của một người, và nó sử
dụng cơ thể của người đó như một neo để giữ cho khỏi bị phân tán và trở về Căn
Nguyên. Khi bộ não và cơ thể bị phá hủy, nó là không thể khôi phục linh hồn
phân tán của một người, và thậm chí cả khả năng kỳ diệu của Chén Thánh không
thể khôi phục lại một cơ thể bị phá hủy. Ngay cả khi một pháp sư quản lý để
đặt linh hồn của họ vào một cơ thể mới, nó sẽ hoặc là một bản sao thua kém so
với bản gốc.
Heaven’s Feel là một phép thuật mà cho phép thực hiện những linh hồn. Thứ có
thể dừng lại sự phân tán không thể tránh khỏi của linh hồn một khi nó không
còn có một neo, và đó là cơ bản làm cho nó là một hình thức cao cấp tồn tại
vượt qua mọi thứ. Một khi hoàn toàn hiểu rõ Đệ Tam Pháp này, cả linh hồn lẫn
cơ thể đều là bất hoại, đều vô hạn.
-Chén Thánh?
Dường như đã tìm được đáp án cho mình, Phi Linh sử dụng [Đệ Tam Pháp] mà cậu
nhớ ra từ trong kí ức của mình. Thoáng một cái cậu biến mất khỏi không gian
trắng xóa ấy, chỉ còn lại mỗi chiếc hộp biết nói hiện giờ không có ai để tiếp
chuyện, một sự im lặng đến khó chịu.
….
-Illya…
Phi Linh chợt cảm thấy cơ thể mình đau nhói, cơn đau liên tục truyền vào não
của cậu, thức tỉnh kí ức, khả năng tính toán của cậu vẫn như xưa, nhưng vẫn
không chịu nổi cơn đau này, cậu cố cử động tay chân của mình nhưng hoàn toàn
không được, nó như bị siết chặt vậy, Phi Linh mở hé con mắt. Cậu thấy trước
mắt cậu, thanh niên tóc vàng cầm một thanh trường kiếm đang đi đến trước cô bé
tóc bạch kim đang liên tục gọi “Berserker…”
-Illya….
Phi Linh cố gắng bảo Illyasviel chạy nhưng cậu thậm chí còn không thể động đậy
được nữa.
---------
Chú Thích: [Tạo Tác Thần Thuật] sau này sẽ đổi tên thành [Khởi Nguyên]
--------
Mai ta xin off một hôm ôn kt Luật, :v chưa có chữ nào trong đầu hắc hắc