Đi Chơi


Saber đã đỡ xong những loạt đạn trên không trung, cô đáp xuống đất. Phi Linh
và Saber nhìn nhau chiến ý vẫn sôi trào.

-Đó là toàn bộ những gì cô có sao? Có lẽ ta nên đánh đến khi cô không còn cầm nổi thanh kiếm nữa.

Phi Linh cười nói.

-Cuộc nói chuyện giữa chúng ta có lẽ chỉ liên quan đến giết chóc, dù ngươi có đánh rơi kiếm của ta thì bản thân của ta cũng không cho phép bản thân mình tiếp tục cầm kiếm nữa. Tốt thôi, ta sẽ tấn công hết sức với một đòn. Tới đây!

Saber nói. Sau đó thủ thế. Thanh kiếm vô hình của cô đột nhiên cứ như đang thu
gom nguyên tố gió vậy, cô nói tiếp:

-Đây sẽ là nơi ngươi chết, Berserker.

Sau đó Saber phóng cực nhanh đến Phi Linh.

-Tới hay lắm. Cho ta xem toàn lực của cô nào.

Phải nói rằng Phi Linh mỗi khi có 1 trận chiến, đó chính thời điểm cậu chiến ý
nồng nặc, cậu luôn muốn đấu với những người mạnh hơn cậu để trau dồi thực lực,
chứ bản tính của cậu cũng không quá cao ngạo. Trừ trong quá khứ, lúc đó đã là
quá cao ngạo nên mới vong mạng.

Saber sắp vọt tới, Phi Linh bên này cũng ra tay, vô số những thanh đại kiếm
cắm xuống đất, tất cả đều giao nhau thành một điểm dày đặc nhằm đón đỡ đòn
toàn lực của Saber.

Keng…Xoảng….

Saber một đằng phá tan từng thanh kiếm một. Sau đó Phi Linh từ không trung
xuất hiện một thanh trường kiếm phóng tới Saber đang toàn lực xuyên phá tường
đại kiếm trước mặt cậu.

-Haa……

Saber dồn toàn lực đâm tới, thanh kiếm vô hình đột nhiên phát ra hào quang màu
vàng kim, và lúc này nó không còn vô hình nữa, lúc này nó đã hiên rõ nguyên
hình, một thanh kiếm dài 2 mét, cán kiếm màu vàng, trang trí rất bắt mắt.

Phi Linh thấy được như vậy, tay phải chạm vào thanh đại kiếm trước mặt, miệng
mỉm cười quát lớn:

-Haaaaa

Thời điểm thanh kiếm vàng của Saber xuyên phá đến thanh đại kiếm cuối cùng thì
dị tượng đột nhiên xuất hiện.

Saber cuối cùng tung ra một chiêu.

Oành….

Một tia beam cực kì kinh người bắn ra bao trùm toàn bộ Phi Linh.

Saber cứ ngỡ rằng như vậy đã làm Phi Linh toi mạng, nhưng mà sự thật phũ
phàng, Phi Linh vẫn còn đó, mà tia beam kia của Saber bắn ra cũng bị Phi Linh
hứng toàn bộ. Không phải đòn tấn công của Saber yếu kém, nó vô cùng mạnh là
đằng khác, nguyên nhân là bởi vì Phi Linh, trong thời khắc mấu chốt, cậu đã tự
hạ toàn bộ chỉ số của bản thân xuống B và nâng thông số phòng thủ lên cấp EX,
có thể nói tâm bất bại, Phi Linh bất bại. Đây là kĩ năng vô cùng đặc biệt mà
chỉ có Bảo Cụ Enkidu mới có khả năng thực hiện, tuy nói chỉ có Enkidu có nhưng
thậm chí nó còn không làm được như Phi Linh nữa, bởi vì cùng lắm Enkidu chỉ có
thể nâng một thông số của nó được A+ và giảm 2 thông số khác xuống B, bản thân
Enkidu đồng dạng tất cả thông số đều là A, Phi Linh ở đây là nâng được đến EX
nhưng phải giảm toàn bộ thông số còn lại xuống B. Phải biết từ A đến EX cần
trải qua A+ và A++, mà mỗi cái cấp bậc đã đủ đàn áp kinh khủng như thế nào
những thông số cấp dưới nó.

-Hắc hắc. Bất ngờ quá nhỉ.

Phi Linh cười nói.

-Ngươi rốt cuộc là thứ gì?

Saber nghiến răng quát. Từ lúc nào đã có mặt và quan sát trận đấu, Tousaka Rin
và Emiya Shirou nhìn thấy Phi Linh hoàn toàn không xay xác bởi đòn tấn công
của Saber, ánh mắt thất thần.

-Chưa xong đâu.

Archer đột nhiên vang giọng nói trong đầu Tousaka Rin. Lúc này trên bầu trời,
một tia sáng nhanh chóng bắn tới Phi Linh trên đầu.

-Saber, mau thoát thân.

Tousaka quát lớn. Saber hiểu ý, nhanh chóng rời đi, Phi Linh nhíu mày khi cảm
nhận được sóng năng lượng kinh người kia trên đầu mình, Phi Linh không hề lo
lắng gì về nó cả, tuy hạ cấp thông số là tùy tâm của cậu, có tùy chỉnh được
bởi vì thông số của cậu rất là cân bằng.

Ầm….

Khi mũi tên đến, khu vực xung quanh, cây cối, gạch đá đều bị thiêu rụi. Nhưng
mà, lại một lần nữa vòng tròn ma thuật không có cho nó phát nổ, khi mũi tên
chạm vào vào vòng tròn ma thuật và đã bị chặn đứng, không có cơ hội tung hoành
nổ vang bán kính 50 mét được.

Sau khi đã hoàn toàn kết thúc, Saber hay Tousaka Rin, Emiya Shirou và cả
Archer đang quan sát cách đó xa xa cũng không thể tưởng tượng được nữa. Rốt
cuộc họ đang chạm trán với con quái vật gì thế này.

-Tôi đổi ý rồi. Tôi sẽ cho các người sống thêm một chút. Sẽ thú vị hơn. Trở về thôi, Berserker.

Illyasviel vang lên giọng nói. Phi Linh vọt tới chỗ của Illyasviel, sau đó
nàng nói tiếp:

-Tôi định dọn dẹp mấy thứ nhàm chán trước, nhưng kế hoạch thay đổi một chút. Vậy nhé, bye bye. Lúc nào lại chơi đùa cùng nhau nữa nhé, Onii-chan.

Rồi Illyasviel cùng Phi Linh thân ảnh biến mất. Để lại là ba người thất thần,
nghiến răng, suy nghĩ, nếu có Phi Linh, không lẽ bọn họ phải chết hay sao?

---------

Sáng ngày tiếp theo.

Tại tòa lâu đài khác của Illyasviel tọa lạc tại núi gần Fuyuki. Đây cũng là
nơi ở của Einzbern trong quá khứ ở Nhật Bản.

Ở phòng tắm của lâu đài. Illyasviel và hai người hầu đang ở bên trong.

-Tôi không thể chấp nhận chuyện này được. Ngài đã có thể tiêu diệt hai người bọn họ, nhưng ngài lại để cho họ trốn thoát.

Sella nói.

Illyasviel bước xuống bể tắm nước nóng nói:

-Giết họ ngay thì đâu có vui vẻ gì. Cô nên rượt đuổi con thỏ cho đến khi nó không chạy được nữa, và giết nó trong nổi sợ tột cùng.

-Nhưng mà Bảo Cụ của Berserker…

Sella nói.

-Ngươi yên tâm. Không có cách nào chống lại Bảo Cụ của Berserker cả. Với lại Berserker cũng đã sử dụng Bảo Cụ đâu.

Illyasviel chìm mình trong làn nước nóng ấm áp.

-Không lẽ ngài thấy thương xót cho Emiya Shirou?

Sella nói.

-Ta cũng cảm thấy thế một chút. Ta sẽ khiến anh ấy đau đớn tại nơi của Kiritsugu.

Illyasviel cười nói.

Sau khi tắm rửa xong xuôi, Illyasviel thấy trong lâu đài cũng không có việc gì
làm, liền đi vào thành phố dạo chơi một chút.

Đường xá trên phố động đúc, Phi Linh đi theo Illyasviel không hiểu vì sao lại
có cảm giác quen thuộc, cảm giác như là đã từng sống ở nơi này vậy, khung
cảnh, đông đúc.

-Có chuyện gì sao Berserker?

Illyasviel nhìn thấy Phi Linh có chút trầm tư khi nhìn quan cảnh xung quanh,
nghiên đầu hỏi.

-A…à không có gì đâu, Illya-chan. Ta đi thôi, không phải em nói muốn ra công viên chơi sao?

Phi Linh bất chợt được Illyasviel gọi về từ trong suy tư, sau đó nói.

Cả hai liền đi qua cây cầu sắt lớn, địa điểm là công viên, Illyasviel cũng tự
dưng muốn đi mà thôi. Đứng trên cây cầu, có thể thấy là con sông rất là rộng
lớn, con sông kéo dài đến tận chân trời. Mặc dù là buổi sáng, không phải xế tà
hay tối để ngắm trăng, nhưng mà nó vẫn có một vẻ đẹp rất hút người, nước của
con sông trong veo.

-Ta xuống dưới đó trước rồi hãy đến công viên đi.

Illyasviel đứng bên lan can của cây cầu sắt nhìn xuống một góc của bờ sông, bờ
sông cũng rất là đẹp, có vẻ được thiết kế để mọi người có tham gia và tổ chức
những lễ hội gần sông hay là câu cá,…. Một chỗ thuận lợi cho mọi việc ngoài
trời.

Khoảng năm phút đi bộ qua cây cầu, Illyasviel đã xuống đến nơi. Thảm cỏ xanh
mát, gió lay cỏ có thể nghe được tiếng xào xạc.

-Illya-chan, đừng ngâm nước, coi chừng bị cảm.

Phi Linh cứ như một bảo mẫu vậy, cậu lo lắng cho Illyasviel từng tí một. Đối
với Illyasviel mà nói, nàng luôn cô đơn, tình cảm đối với nàng mà nói, chỉ sợ
nó đã bị cho vào một cái buồng và tự nhốt mình lại rồi. Thực ra mà nói
Illyasviel là một cô bé đáng yêu hoạt bát vô cùng, chỉ là do hoàn cảnh mà tính
cách của nàng cũng đổi thay.

Illyasviel hình như không nghe lời Phi Linh, nàng cởi đôi giày boot cổ cao màu
da cùng với đôi tất dài màu đen của mình ra rồi chạy xuống ngâm chân trên hồ.

-Á! Lạnh quá…

Illyasviel vừa đưa chân xuống hồ liền cảm thấy nhiệt độ dưới hồ cùng nhiệt độ
cơ thể khác biệt, hiện tại là mùa đông, nhảy xuống hồ thì có mà rét run a. Đây
cũng đâu phải Hawaii, làm sao có khí hậu quanh năm mát mẻ ấm áp đây.

Trong lúc tung tăng nghịch nước dưới bờ sông, đột nhiên có một con cá chợt bơi
qua hai chân của nàng, Illyasviel nhìn thấy được con cá bơi bởi vì nước ở đây
rất trong, nàng muốn đuổi theo bắt lấy con cá đó. Illyasviel cúi người xuống,
áo khoác dài và váy của nàng từ nãy giờ được vén lên cũng rơi xuống do
Illyasviel thả ra để có tay mà bắt cá.

Illyasviel liền đuổi theo con cá quanh quẩn xung quanh dưới sự quan sát của
Phi Linh. Nhìn thấy Illyasviel nở nụ cười khi chơi đùa như vậy, cậu đột nhiên
thấy rất nhẹ lòng, có lẽ cậu muốn Illyasviel vui vẻ như một cô bé 10 tuổi bình
thường. Nhưng dường như không thể bởi vì nàng thiếu thốn tình thân quá nhiều,
Phi Linh tự hỏi liệu mình có bù đáp được những thiếu sót đó thay cho gia đình
nàng không?

-Kya!

Khi không Illyasviel lại hét lên, chỉ thấy trong tay nàng đã bắt được con cá.
Con cá liên tục vùng vẫy, do sự trơn trượt trên lớp vảy của nó, con cá lọt ra
được, nó nhảy ra phía sau Illyasviel, nàng thì cứ nhìn theo hướng con cá nhảy
ra sau lưng mà không để ý, chân đang đứng trên một viên đá, nghiệng quá làm
viên đá trượt ra, Illyasviel vấp té.

Tủm…..ào ào….

May mắn là Phi Linh nhanh chóng tới đỡ lấy nàng, nhưng mà không biết có phải
lỗi kĩ thuật hay không, vốn thông số khả năng của Phi Linh, may mắn là A, vậy
mà lại chạy đến, vấp phải viên đá rồi trượt theo theo Illyasviel luôn, nhưng
cậu vẫn đỡ được Illyasviel trước khi té rồi. Thế là cả hai đều ướt sũng như
chuột cống.

Phi Linh đỡ Illyasviel dậy, người nàng ướt sũng từ đầu đến cuối, cả cậu cũng
không khác gì.

-Ách xì…

Illyasviel đột ngột hắt hơi một cái, rất ưa là dễ thương.

-Thật tình! Ta đã bảo em đừng ngâm nước mà em không nghe. Coi kìa, bị cảm rồi.

Phi Linh trên tay tự tạo ra một chiếc khăn bông, cậu lau đầu của Illyasviel.

-Ư…Tại con cá mà.

Trong khi Phi Linh lau đầu cho Illyasviel, nàng lại chối lỗi.

-Rồi rồi. Con cá, con cá.

Phi Linh thở dài nói. Sau đó bồng Illyasviel lên trên bờ, nàng tự mình dùng ma
thuật hông khô đồ của mình. Phi Linh thì không cần phải rừm rà, bản thân Anh
Linh cũng không có bị cảm gì, một hồi quần áo lại khô ngay.

Khi đã làm khô đồ của mình, Illyasviel liền muốn đi công viên lại rồi, nàng
liền mang tất và giày vào lại. Sau đó, đi lên đường chính, đến công viên.

Từ cầu đến công viên cũng không mất bao nhiêu thời gian, khoảng hai mươi phút
đi bộ. Hai người tới được công viên, cũng khá là đông nếu phải chọn từ để miêu
tả tình trạng hiện giờ của công viên.

-Berserker, chỗ này đông quá.

Illyasviel cảm thán. Phi Linh cười thay trả lời.

Illyasviel kế tiếp kéo Phi Linh đi tàu lượn siêu tốc. Phải chờ tới lượt mình
cũng hơi lâu, nhưng cũng là tận hưởng cuộc sống thông thường, Illyasviel không
có vấn đề.

Chơi xong tàu lượn lại đến một loại trò chơi, nó là một loại cảm giác mạnh mà
người chơi phải thắt dây an toàn và được đưa lên một độ cao rồi thả tự do
xuống đến gần điểm tiếp đất sẽ được hãm phanh dừng lại. Illyasviel tuy vậy
nhưng mà gan vô đối, trò nào mang danh cảm giác mạnh nàng đều chơi tuốt.

Vẫn còn nhiều trò khác mà hai người chơi chung, và có trò Phi Linh không muốn
chơi nhưng lại bị ép phải chơi bởi vì những trò ấy dành cho con nít, dù sao
cũng muốn Illyasviel vui vẻ, cậu đành chịu thiệt thòi, ai bảo nàng là Master
của cậu đây.

Chơi vui vẻ đến chiều. Gần như hai người đã chơi xong tất cả trò chơi rồi. Còn
mỗi trò đu quay mà thôi, Illyasviel thường nghe qua nói những cặp đôi thường
đi đu quay, rất lãng mạn.

Thế là nàng kéo Phi Linh đi theo. Dù sao nàng cũng là lần đầu tiên ra thế giới
bên ngoài, ham chơi cũng là chuyện thường tình.

Bên trong một buồng của đu quay, ngắm từ trên này có thể thấy được toàn cảnh
của Fuyuki. Illyasviel ánh mắt sáng nhìn từ trên cao xuống.

-Berserker này. Ngươi cảm nhận như thế nào về gia đình? Nó có vui không? Có hạnh phúc không?

Illyasviel ngồi xuống, ánh mắt bắt đầu trầm tư một chút sau đó hướng Phi Linh
hỏi.

-Vì sao em hỏi vậy?

Phi Linh nhìn Illyasviel nét mặt có chút u buồn.

-Tại sao ta không được sống một cuộc sống riêng mình? Tại sao Kiritsugu lại phản bội mẹ? Vì sao lại bỏ ta?

Illyasviel giọng điêu rưng rưng muốn khóc.

-Gia đình là thứ vô cùng thiên liêng, Illya-chan. Nó là chỗ dựa cho chúng ta mỗi khi ta thấy cảm thấy buồn, vui, thất vọng,…Ta không nhớ được gia đình của ta như thế nào, nhưng đó là những gì ta nghĩ. Dù họ có làm gì sai, hãy thử cảm thông cho họ, nghĩ về lí do tại sao họ làm vậy. Nếu ta là gia đình em, ta muốn trông thấy em là một cô gái 10 tuổi hoạt bát đáng yêu, chứ không phải một cô gái 10 tuổi coi giết chóc là bình thường.

Phi Linh tay phải nâng mà của Illyasviel lên, ngón cái uyển chuyển lau nước
mắt của nàng tuy chưa có khóc nhưng đã ứa ra rồi.

Một ngày trôi qua buồn vui xen lẫn với nhau.

---------

Ngày hôm sau. Hôm nay Illyasviel lại muốn ra ngoài đi dạo, lần này là đi tham
quan mua sắm ở các cửa tiệm.

Không nói đến việc ăn, nếu đã nói thì Illyasviel cũng phải hạng xoàng trong
việc ăn vặt đâu. Nàng có thích ăn những món ăn ngoài đường bán, trên đường đi
qua mấy tiệm bán đồ ăn, nàng đều ghé vào mua hai phần cả, ăn thì liên hồi
nhưng mà lúc ăn nhìn cũng rất dễ thương chứ không riêng gì lúc bình thường cả.

Nói thật thì đi tham quan những cửa tiệm không thì đúng hơn là đi mua sắm, bởi
người hầu của Illyasviel thường đã chuẩn bị sẵn mọi thứ nàng cần rồi.

-Illya-chan, không phải chúng ta có đầy đủ đồ dùng rồi sao? Đến đây làm gì?

Phi Linh hỏi.

-Mà~ ta muốn đi cửa tiệm, thế thôi.

Illyasviel cười nói.

Đi ngang qua một cửa tiệm thú bông, Illyasviel nhìn vào đám thú bông lại nhớ
đến quá khứ của mình. Nhìn một lúc rồi nàng lại quay mặt đi không muốn nhớ quá
nhiều. Phi Linh thấy thế không khỏi tò mò, nàng không thích thú bông sao?

-Illya-chan, em không thích thú bông sao?

Phi Linh hỏi Illyasviel.

-Chúng làm ta nhớ lại những chuyện không vui mà thôi.

Illyasviel cười nói.

-Illya-chan, em biết không? Mỗi lần em cười, ta không thấy được sự vui vẻ của em, trừ lần đi công viên ra thì toàn bộ em đều không vui. Ta sau này cho dù có thắng, cũng không có điều ước gì ngoài việc là chứng kiến em thật sự vui vẻ. Khi buồn vẫn còn có ta cùng em tâm sự, ta coi em là người thân của mình.

Phi Linh cười nói. Illyasviel im lặng lắng nghe, không có trả lời.

-Ta không còn tâm trạng đi tham quan nữa. Ta về thôi.

Illyasviel đột nhiên lạnh lùng quay lưng đi nói. Đang đi, trên miệng của nàng
lại hiện lên một tia mỉm cười, rất thật, có thể nói đây là nụ cười thật lòng
của nàng chứ không phải giả.


Thần Tiên Đạo Hệ Thống - Chương #187