-Có phải thấy rất không thích không?
Phi Linh quan sát Long Vũ Âm cười nói. Long Vũ Âm không có trả lời nhưng hai
tay siết chặt thành nắm đấm, chứng tò nàng vô cùng không cam lòng.
-Lúc nãy chữa trị giúp ngươi, ta có thấy qua trong cơ thể ngươi Xích Long huyết mạch cũng không có được kích phát. Vài hôm nữa hãy đến biệt viện của Tiêu Ngữ đi, ta giúp ngươi khai mở, đến lúc đó cố mà nổ lực đấy.
Phi Linh tay đặt lên đầu Long Vũ Âm, Long Vũ Âm nghe được Phi Linh nói quay
sang nhìn Phi Linh với ánh mắt kì quái. Không phải lúc nãy Phi Linh bị nàng
nói là xấu nhiều lắm sao? Sao lại giúp nàng nhiều như vậy? Tên này không lẽ
thích tự ngược sao?
-Ầy. Ta không muốn bị một tiểu nữ hài nhìn với cặp mắt đó đâu. Nói trắng ra thì ta muốn ngươi cùng muội muội ta thành lập thế lực riêng, tranh giành tông chủ Vũ Thần Tông.
Phi Linh nhìn Long Vũ Âm nói.
-Tranh giành tông chủ!!
Long Vũ Âm nghe không khỏi kinh ngạc, không ngờ tham vọng của Phi Linh lại lớn
như vậy. Phải biết bên trong Vũ Thần Tông đã có hai ứng cử viên cho chiếc ghế
tông chủ rồi, một là Long Ấn thế gia Long Thiên Minh, hai là Tư Đồ Bắc Viêm,
hình như là cháu của một vị trùm của Vũ Thần Tông.
Suy nghĩ một chút. Long Vũ Âm nhận thấy đi theo Phi Linh dường như rất thú vị,
nàng theo đuổi chính là người mạnh hơn nàng, nàng rất si mê võ nghệ.
-Ngươi có thích võ thuật không?
Phi Linh bất chợt hỏi Long Vũ Âm.
-Rất ưa thích.
Long Vũ Âm nói.
-Thế là được rồi. Ta sẽ dạy ngươi võ học của mình. Hi vọng ngươi thích chúng.
Phi Linh hài lòng cười nói. Long Vũ Âm nghe được như vậy, hai mắt có chút long
lanh, nhắc đến võ nghệ, nàng luôn muốn tìm một người nào đó cao cao hơn sư phụ
nàng để học hỏi. Tinh thần của nàng là rất đáng noi theo, nhưng một phần nào
đó mà thôi, cao ngạo là không nên học.
Thời gian trôi qua chớp mắt hết ngày. Long Vũ Âm chỉ với tới ngũ tinh Thiên
Mệnh cảnh, bản thân nàng đã lên được tam tinh Thiên Mệnh cảnh rồi. Nhưng cảm
thấy vẫn thua kém Tiêu Ngưng Nhi là không thể lấp đầy.
Thánh Linh Thiên Bảng kết thúc với kết quả, Tiêu Ngưng Nhi nhất bảng, Long Vũ
Âm dưới sự hỗ trợ của Phi Linh đề thăng hạng sáu, Tiêu Ngữ cũng được Phi Linh
giúp mà lên được hạng tám. Cả ba người đều nằm trong top mười cả. Phi Linh đi
lên đi xuống dễ như bởn vậy, nó làm cao tầng trưởng lão choáng váng không
thôi.
Mà cái ý thức đang quan sát từ xa xa không ai có thể phát hiện kia cũng ngày
càng lâm vào suy nghĩ. Ý thức này là của Thánh đế, hắn nhìn thấy Phi Linh kinh
người thực lực như vậy, bất an vô cùng, với lại khả năng tính toán của hắn
không tài nào xem ra Phi Linh sẽ cùng hắn như thế nào mà tranh đấu, kết quả
như thế nào, hắn không biết được.
-Đợi thời cơ đến ta sẽ tiêu diệt ngươi.
Ý thức ấy tự lẩm bẩm. Nội khả năng chữa trị kia của Phi Linh, hắn có thể nghĩ
rằng Phi Linh thực lực thâm bất khả trắc rồi, chỉ có thể dùng âm mưu quỷ kế để
diệt Phi Linh chứ không nên đối đầu trực diện.
---------
Tuy vẫn còn rất khó chịu, nhưng dường như Long Vũ Âm tính cách có chút chuyển
biến rồi. Có thể nói nàng muốn mạnh, nhưng gặp đồng lứa mạnh hơn nàng cũng tạo
động lực cho nàng phấn đấu, làm bạn với nhau cũng không có gì quá lớn lao.
Ra về trong nửa vời, Long Vũ Âm không biết phải xử lý ra sao về chuyện ngày
hôm nay, bị cuốn vào tranh đấu, nhưng nàng lại muốn học võ. Đặt đam mê hàng
đầu, nàng không quan tâm ai làm tông chủ, đối với nàng võ thuật là chính.
Long Vũ Âm quay về Long Ấn thế gia. Về đến trước của nhà, nàng gặp lại gặp Hồ
Dũng. Mặt nàng có chút không vui, hắn hỏi:
-Âm nhi, ngươi là bị ai trêu chọc sao? Đến tột cùng là ai? Ta muốn tiêu diệt toàn tộc hắn!
Nghe được lời Hồ Dũng nói..., Long Vũ Âm sửng sốt một chút, chẳng bao lâu
sau, nàng nghe nói như vậy, lại không quá bình thường, nếu ai dám trêu
chọcnàng, nàng khẳng định phải diệt toàn tộc đối phương, trước kia nàng cảm
thấy chuyện như vậy là quá bình thường.
Thế nhưng nhớ lại những lời răn dạy của Phi Linh đi vào trong đầu của Long Vũ
Âm, thiếu gia tộc ngươi là gì, thiên tài có thiên tài giỏi hơn,…
Nàng bỗng nhiên đối với lời Hồ Dũng vừa nói..., liền đâm ra chán ghét.
-Hồ Dũng, chuyện của ta không cần phải ngươi quản!
Long Vũ Âm chán ghét liếc nhìn Hồ Dũng:
-Ta muốn tiếp tục tu luyện rồi, ngươi nhanh nhanh cút đi!
-Âm nhi, không lẽ ngươi không muốn đánh chết tên chọc ghẹo ngươi sao? Ta giúp ngươi hả giận!
Hồ Dũng gấp giọng nói.
Long Vũ Âm nhìn lướt qua Hồ Dũng, lạnh lùng thốt:
-Trả thù? Ngay cả ta cũng không là đối thủ, ngươi lấy cái gì trả thù hắn?
Hồ Dũng trầm giọng nói:
-Ta để cho cao thủ của gia tộc ra tay, đòi cho ngươi một cái công đạo!
Long Vũ Âm tức giận trừng mắt liếc Hồ Dũng:
-Đụng chuyện liền để cao thủ của gia tộc ra tay, chính ngươi là phế vật sao? Dứt bỏ gia tộc của ngươi, ngươi chính là phế vật! Chẳng lẽ ta Long Vũ Âm không giải quyết được, còn phải để phế vật như nhà ngươi giúp ta giải quyết hay sao?
-Âm nhi, chẳng lẽ đối phương là gia tộc rất có thế lực? Là Thương Viêm thế gia? hay Cố gia?
Chứng kiến bộ dạng Hồ Dũng, Long Vũ Âm trong lòng bốc lên cảm giác chán
ghét sâu đậm, nàng có chút minh bạch, tại sao mình bị người khác ghét rồi.
Ở trong mắt những người khác, mình chính là một người có được vô số tài
nguyên tu luyện dành cho con cháu thế gia, tu luyện hơi có thành tựu liền
vênh váo tự đắc, cười nhạo người khác, đụng một tí là động đánh giết.
Ở trong mắt những người khác, nàng có thành tựu của ngày hôm nay, tất cả đều
là dựa vào tài nguyên của gia tộc, cùng chính bản thân không có gì quan hệ
gì quá lớn.
-Ta không muốn gặp lại ngươi, cút!
Long Vũ Âm tức giận mắng. Lúc đầu còn có chút phấn khích có người chỉ dạy võ
nghệ, giờ mất hứng hẳn đi.
Chứng kiến Long Vũ Âm lập tức muốn nổi đóa, Hồ Dũng liền rụt đầu lui ra
ngoài.
Chứng kiến Hồ Dũng ly khai, Long Vũ Âm tâm tình chậm rãi bình phục.
Nghĩ lại Phi Linh cùng Tiêu Ngưng Nhi bóng dáng cao cao hơn nàng, trước đến
nay, nàng cũng luôn như vậy. Nay lại tuột xuống, khiến nàng chiến ý cũng như
được nhóm lên vậy.
-Bất kể như thế nào, ta nhất định sẽ vượt qua các ngươi, Tiêu Ngưng Nhi, Phi Linh.
Một cổ bàng bạc thiên đạo chi lực trào vào cơ thể Long Vũ Âm, Long Vũ Âm cảm
giác được, không biết vì cái gì, lúc này đây tốc độ tu luyện so với dĩ vãng
muốn nhanh hơn rất nhiều. Rồi nàng lẩm bẩm một câu gì đó, sau đó lâm vào trầm
tư.
---------
Tiêu Ngưng Nhi một ngày thơi vẫn không có hết hạn tại Thánh Linh tiên cảnh,
nhưng dù sao Thiên Mệnh bát tinh cảnh giới cũng đã là tốt quá rồi. Cũng nên
dừng lại củng cố cảnh giới. Không có đệ tử nào biết Tiêu Ngưng Nhi đạt được
cảnh giới khinh khủng như vậy.
Phi Linh rời đi, Tiêu Ngưng Nhi cũng đi theo, Tiêu Ngữ nhưng cũng không có
hứng tu luyện tiếp tục. Tiêu Ngữ tốc độ tu luyện cũng rất nhanh, mới đây bức
bính chướng ngăn cách Thiên Mệnh cảnh cùng Thiên Tinh cảnh cũng đã có dấu hiệu
xuyên thủng, chỉ còn một chút cơ duyên là có thể đột phá rồi.
Ba người cùng đi xuống bậc thang, hướng cửa ra mà đi đến.
Những học viên chung quanh kia đưa mắt nhìn ba người Phi Linh ly khai, trong
nội tâm không khỏi cảm thán, ba tên quái vật cuối cùng đã đi, cùng ba người
Phi Linh ở cùng một chỗ tu luyện thật sự là quá đả kích.
Bên ngoài Thánh Linh tiên cảnh.
Bọn người Phi Linh ở bên trong tu luyện lâu như vậy, bên ngoài người xem náo
nhiệt đã tán đi rất nhiều, chỉ còn rải rác mấy người thôi.
Ngay lúc ba người Phi Linh đi ra Thánh Linh tiên cảnh, một đám người hướng
phía Phi Linh xông tới, đem ba người Phi Linh vây vào giữa.
Phi Linh nhíu mày một cái, nhìn lướt qua những người mới tới, chung quanh
tổng cộng mười người, có chín người đều là Thiên Mệnh cảnh giới, còn có một
người là cùng tuổi với Tiêu Ngưng Nhi.
-Các ngươi là người nào?
Tiêu Ngữ cảnh giác nhìn xem những người này, tùy thời chuẩn bị nghênh chiến
rồi.
Người trẻ tuổi kia đi ra, ánh mắt đã rơi vào người Tiêu Ngưng Nhi và Phi
Linh:
-Ngươi chính là Tiêu Ngưng Nhi, còn ngươi là Phi Linh?
-Đúng vậy, các ngươi là người nào, tìm ta có chuyện gì?
Phi Linh đôi mắt có chút tế mị, xem ra đối phương là vì chính mình tới.
-Tiểu tử, ngươi thật ngông cuồng, chỉ là xuất thân từ một cái tiểu linh lung thế giới, cũng dám tại Thiên Linh Viện làm càn!
Thiếu niên kia tới gần Phi Linh, hừ lạnh một tiếng nói.
-Tiểu tử? Tính ra ta có thể là chú bác các ngươi đấy. Cút ngay cho khuất mắt ta.
Phi Linh nghe thiếu niên này nói có chút không hài lòng, trừng mắt lên gắt
lạnh giọng nói.