Thấy Phi Linh chạy vọt ra ngoài, Tiêu Ngưng Nhi miệng mỉm cười, Phi Linh nàng
biết, luôn như vậy, nhưng mỗi lúc người thân của Phi Linh gặp chuyện thì tính
cách hoàn toàn thay đổi một trăm tám mười độ, lạnh lùng, sát tính bừng bừng.
Dù sao, Phi Linh cũng như thế nào, nàng cũng không màng đến những thứ như vậy,
nàng ngưỡng mộ Phi Linh như một người anh.
Suy nghĩ một chút Tiêu Ngữ có chuyện, đi ra ngoài trước, Tiêu Ngưng Nhi một
mình yên tĩnh cũng tự mình xếp bằng đi vào mình tưởng, hấp thu Thiên Đạo chi
lực từ linh thạch. Mà lúc nãy Phi Linh cố tình làm ra thêm khoảng ngàn cái
linh thạch đưa cho Tiêu Ngưng Nhi xong mới chạy đi, chừng này linh thạch, nàng
có thể từ từ mà tiêu thụ.
Tiêu Ngưng Nhi đi vào minh tưởng được một chút, bên ngoai " đông đông đông "
vang lên tiếng đập cửa.
-Tiêu Ngữ ca ca, huynh có ở đó hay không?
Đây là một cái giọng nữ thanh thúy vui vẻ, chỉ là nghe được thanh âm này,
khiến cho xương người đều giống như là muốn mềm nửa phần.
Tiêu Ngưng Nhi dừng lại việc minh tưởng dự định trả lời. nhưng mà người kia
đợi một lúc cũng không thấy ai trả lời, sau đó đẩy cửa ra.
Chỉ thấy tại nơi cửa lớn, một thiếu nữ xinh xắn, người thiếu nữ này mười sáu
mười bảy tuổi, mặc váy hoa lụa dài màu vàng nhạt, da trắng như tuyết, hai mắt
vẫn còn giống như một dòng thanh tuyền, ở trên mặt hai người vòng vo mấy vòng.
Thiếu nữ này dung mạo tú lệ cực kỳ, đúng như minh châu phát sáng, mỹ ngọc oánh
quang, giữa lông mày mờ mờ ảo ảo có một loại chi ý dí dỏm.
-Tiêu Ngữ ca ca không có? Ngươi là ai?
Người thiếu nữ này có chút nghi ngờ cùng tò mò nhìn về phía Tiêu Ngưng Nhi.
-Ta là bạn của Tiêu Ngữ. Nà… Hắn tạm thời đi ra ngoài một chút rồi. Ngươi tìm hắn có gì không?
Tiêu Ngưng Nhi suýt nữa nói lộn Tiêu Ngữ thành nàng, may mà nàng ngừng kịp
thời sửa lại cho đúng.
-A, không có chuyện gì, ta vừa mới biết Tiêu Ngữ ca ca đã trở về, cho nên tới đây chào hỏi hắn, không nghĩ đến ở nơi này gặp ngươi. Ngươi là học viên mới sao?
Thiếu nữ trừng mắt nhìn hỏi.
-Đúng vậy a.
Tiêu Ngưng Nhi cười đáp.
-A, ta là Hoàng Oanh, là Tiêu Ngữ ca ca... bằng hữu.
Trên mặt của Hoàng Oanh, xẹt qua một tia ửng đỏ chi sắc. Tiêu Ngưng Nhi nhìn
qua, tinh mắt là biết được Hoàng Oanh cô nương này là có tình cảm với Tiêu
Ngữ, chỉ tiếc là, Tiêu Ngữ cũng là nữ hài. Tiêu Ngưng Nhi suy nghĩ thế, tay
xoa thai dương của mình, cái mối tình này nhức đầu đây.
-Ngươi là phải đợi Tiêu Ngữ trở về, hay vẫn là…
Tiêu Ngưng Nhi hỏi.
-Ta trước hết lưu lại chỗ này chờ một chút a.
Hoàng Oanh vừa mới đợi một hồi, một thiếu niên mặc trường bào màu trắng đi
đến, chứng kiến Hoàng Oanh, sắc mặt trầm xuống nói:
-Oanh Nhi, ngươi quả nhiên ở chỗ này! Biết rõ tin tức Tiêu Ngữ trở về, ta liền đoán ngươi sẽ đến!
-Nghiêm Hạo, ai cần ngươi lo?
Hoàng Oanh cong cong môi, có chút không vui lớn tiếng nói.
-Hoàng Oanh, Tiêu Ngữ kia có gì tốt, để cho ngươi nhớ mãi không quên?
Nghiêm Hạo căm giận nói, luận gia thế, hắn so với Tiêu Ngữ tốt hơn không biết
bao nhiêu lần, luận tướng mạo, được rồi, hắn thừa nhận, hắn tướng mạo xác thực
không bằng Tiêu Ngữ, nhưng hắn cũng không kém là bao.
-Ta cam tâm tình nguyện, ta thích, ngươi quản
được?
Hoàng Oanh hừ một tiếng, hiển nhiên không thích Nghiêm Hạo.
Nghiêm Hạo nhìn qua Tiêu Ngưng Nhi, Tiêu Ngưng Nhi tính cả khuôn trang hay
ngoại hình, cũng đều nhỉnh hơn Hoàng Oanh một chút, người ta có nói, đã có
người yêu thật lòng thì cũng không để ý nhiều đến ai khác cả, đấy là đối với
những người chân tình, và Nghiêm Hạo cũng vậy, hắn không có bị Tiêu Ngưng Nhi
hấp dẫn, hắn nói:
-Ngươi là thiên tài của tiểu linh lung thế giới. Là người làm nổ Thiên linh thủy tinh cầu hay là cửu phẩm Thiên linh căn?
-Tại sao ta phải trả lời ngươi?
Tiêu Ngưng Nhi nhìn thấy cái thái độ của Nghiêm Hạo có chút không thích, đừng
tưởng nhìn nàng hiền lành mà lên mặt.
-Nữ nhân, ngươi có biết mình tại nói chuyện với người nào? Tuy rằng các ngươi có Thiên linh căn, nhưng đừng tưởng rằng có thể ở Thiên Linh Viện khoa trương, trước hỏi một câu, Thiên Linh Viện này rốt cuộc là người đó định đoạt! Thiên Linh Căn thiên tài ta thấy cũng nhiều, không có đến Thiên Mệnh cảnh giới lúc trước, các ngươi cái gì cũng không phải!
Nghiêm Hạo trên người khí tức bàng bạc dũng động, một cỗ cổ hơi thở hướng phía
Tiêu Ngưng Nhi gây áp lực.
-Chưa thử thì làm sao biết được? Cái này là do ngươi đấy.
Tiêu Ngưng Nhi không có nhúng nhường nữa. Miệng niệm pháp quyết của Lôi Giáng
Phong Hành, xuất hiện ngay sau đó là hai luồng phong cùng lôi nguyên tố tạo
thành một cái thuẫn, bảo vệ toàn diện Tiêu Ngưng Nhi khỏi áp lực, dù sao Thiên
Mệnh nhị tinh Tiêu Ngưng Nhi cũng không có lực đánh với Nghiêm Hạo cái này
cũng ngang hàng với Hoa Lăng cái kia, đều là Thiên Mệnh thất tinh cấp rồi, trừ
khi Tiêu Ngưng Nhi phụ thể yêu linh thì thua hay không là chuyện chưa được
quyết định.
Thấy Tiêu Ngưng Nhi hoàn toàn không có bị áp lực của mình làm cho bị gì,
Nghiêm Hạo kinh ngạc không thôi, phải biết hắn Thiên Mệnh cảnh thất tinh rồi,
vậy mà một cái hắn nghĩ là Địa Mệnh cảnh vẫn không hề hấn, xui là hắn không
biết Tiêu Ngưng Nhi là nhị tinh Thiên Mệnh cảnh, nếu biết mặc dù sẽ giảm đi độ
bất ngờ xuống nhưng cũng không giảm bao nhiêu, dù sao nó vẫn nằm trong khái
niệm lấy yếu địch mạnh thôi.
Thấy được Tiêu Ngưng Nhi dù là mới đến nhưng cũng không phải dạng tầm thường,
Nghiêm Hạo cũng thu liễm lại khí thế, coi như là hắn, cũng không dám lỗ mãng ở
trong Thiên Linh Viện, nếu quả thật ở trong Thiên Linh Viện giết người, gia
tộc của hắn cũng đều không bảo vệ được hắn.
-Nghiêm Hạo, ngươi làm gì? Ta không cho phép ngươi như vậy đối với bằng hữu của Tiêu Ngữ ca ca!
Hoàng Oanh đột nhiên đứng ở giữa Tiêu Ngưng Nhi và Nghiêm Hạo. Nghiêm Hạo khí
tức hơi chậm lại, thu hồi lại, hắn nhìn sâu Tiêu Ngưng Nhi phái sau lưng Hoàng
Oanh, rõ ràng Tiêu Ngưng Nhi là một cái học viện vừa mới nhập học, làm sao có
khả năng chống cự trước khí thế của hắn, rồi hắn nghĩ đến lớp lôi điện cùng
phong thuẫn kia, có lẽ là do công pháp tác dụng.
Sau đó hắn hừ lạnh bỏ đi. Mà lúc hắn rời đi, Tiêu Ngữ lại quay về, nàng nhìn
thấy Nghiêm Hạo từ biệt viện nàng đi ra thì có cảm giác có chuyện rồi. Không
biết Phi Linh đã trở về hay chưa?
-Chuyện gì vậy?
Tiêu Ngữ bước vào phòng mình, thấy Hoàng Oanh cùng Tiêu Ngưng Nhi đang đứng,
cả hai đều thở dài.
Chứng kiến Tiêu Ngữ quay về, Hoàng Oanh khuôn mặt hiện lên vẻ đỏ ửng, hai mắt
phát sáng mà nhìn Tiêu Ngữ. Thẹn thùng e lệ nói:
-Tiêu Ngữ ca ca, ngươi đã về rồi!
-Ừ.
Tiêu Ngữ nhìn Hoàng Oanh, thần sắc bình tĩnh đáp một tiếng. Đối với Hoàng Oanh
không để trong lòng, nhìn sang Tiêu Ngưng Nhi.
-Ngưng Nhi muội, ngươi có xảy ra chuyện gì không?
Tiêu Ngữ hướng câu hỏi đến Tiêu Ngưng Nhi, Tiêu Ngưng Nhi mỉm cười lắc đầu ý
bảo vẫn ổn.
Đúng lúc này, bên ngoài lại đi tới hai nữ hài tử, một người mặc quần trắng,
dáng người ưu nhã, một người khác dáng người cao gầy.
-Tiêu Ngữ ca ca. Ngươi đã về rồi...
thiếu nữ quần trắng nhìn xem Tiêu Ngữ, trên gương mặt xẹt qua một rạng mây màu
đỏ.
Thiếu nữ dáng người cao gầy thì hướng phía Tiêu Ngữ đá lông nheo. Phong tình
vô hạn.
-Tiêu Ngữ ca ca, ta bên này cầm đi một ít dược thảo, có hiệu quả rất mạnh, có thể tăng lên tu vi trên phạm
vi lớn!
Thiếu nữ quần trắng ưu nhã hé miệng khẽ cười nói.
Chứng kiến hai thiếu nữ xuất hiện, Hoàng Oanh mặt đều đen lại, hai người đàn
bà thối tha này, như thế nào ở đâu đều thấy!
Tiêu Ngưng Nhi thấy cảnh này, tay che lấy miệng của mình, nàng cố nhịn cười,
nhưng vẫn phát ra những âm thanh khúc khích. Tiêu Ngữ nhìn cũng hiểu được Tiêu
Ngưng Nhi cười cái gì. Tiêu Ngưng Nhi cũng biết nàng là nữ hài a. Một cái nữ
hài lại bị ba cái nữ hài khác theo đuổi, đây phải nói là hiểu lầm. Mà Tiêu
Ngưng Nhi cũng muốn tránh tránh ra một chút để không khéo lại bị hiểu lầm rồi
bị kéo vào nhập cuộc nữa, lúc nãy là may mắn Hoàng Oanh không có tính đa nghi
đối với Tiêu Ngưng Nhi tin tưởng, không là cũng đánh ghen ngay.