Hăm Dọa


Mà âm thanh kinh khủng kia khiến cho những tên đi sau Phi Linh và Tiêu Ngưng
Nhi đều lập tức biến sắc, màng nhĩ dường như đều muốn bị chấn nát, lúc bọn hắn
ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên vách tường Hắc Viêm chi tháp tầng ba, khóa
sắt rậm rạp chằng chịt giống như mạng nhện, tại trung tâm của những khóa sắt
là thân ảnh một đầu yêu thú cực lớn đang không ngừng phẫn nộ gào thét.

Con yêu thú này phát hiện có người, liền điên cuồng giãy giụa để thoát ra
ngoài, nhưng ngay lập tức Minh Văn bên trên khóa sắt bộc phát ra tia sáng chói
mắt, một cỗ lực lượng cường đại đem thân thể khổng lồ của nó bắn lên, đâm mạnh
vào vách tường.

Phi Linh nhìn lấy con thân ảnh con yêu thú, con yêu thú này có điểm giống lộc,
lại có điểm giống hổ, trên đầu mọc ra sừng nhọn, toàn thân che kín vảy màu
đen.

-Ồ. Kì Lân sao?

Với hiểu biết rộng lớn của mình, Phi Linh vừa nhìn là đoán ra được con yêu thú
này là Kì Lân.

-Kì Lân? Không phải thần thú sao?

Tiêu Ngưng Nhi nghiêng đầu nhìn Phi Linh thắc mắc.

-Đúng là thần thú, nhưng mà chỉ là hạ phẩm thần thú mà thôi, có thể nói là một trong năm thần thú may mắn có năng lực ban tặng năng lực cho nhân loại. Nhưng dường như con này Kì Lân khá yếu. Chắc cũng không có khả năng đạt đến khái niệm hạ phẩm thần thú đâu? Có lẽ chỉ đơn thuần là một con yêu thú đạt một tia huyết mạch của chân chính hạ phẩm thần thú thôi.

Phi Linh bắt đầu tiết học ngắn vài giây giảng dạy cho Tiêu Ngưng Nhi. Đúng
thật là Kì Lân cùng với tứ đai thần thú Thanh Long, Chu Tước, Bạch Hổ và Huyền
Vũ cũng chỉ là hạ phẩm thần thú mà thôi, sức mạnh chỉ vượt hơn nhân loại mà
thôi, còn nói so sánh với thần chi cấp ba cùng hai thì không cần phải bàn nữa.
Mà Phi Linh cũng không có biết, thực ra con Kì Lân này là chưa có trưởng
thành, khi thành công trưởng thành, nó có thể có thực lực của thần thú thực
sự, có thể cùng thần cấp ba so sánh rồi.

Dù sao Phi Linh không có nhu cầu cần yêu linh, cả Tiêu Ngưng Nhi có thần thú
Phong Lôi Bạo Linh Phượng cũng không có nhu cầu, mặc dù con Kì Lân này có
thuộc tính lôi cùng hỏa.

Cả hai người chọn đi qua con Kì Lân quá mức ồn ào này. Nhưng mà vừa định đi
sang một bên tránh lấy con Kì Lân phiền phức thì nó lại tìm phiền phức đến cho
Phi Linh.

Dưới chân Kì Lân không may sao có khối đá to, và tất nhiên là to so với kích
cỡ của một nhân loại thôi, chứ nói so với Kì Lân to này thì cũng chỉ bẳng viên
đá nhỏ dưới chân người bình thương hay đi ra đường ấy. Nó cố tình đá khối đá
về hướng của Phi Linh, tốc độ cũng không có lớn, Phi Linh thấy thế cũng biết
mà tránh ra.

-Chà. Có lẽ không cho mi một bài học thì không biết cao thấp nhỉ? Có phải rất tức tối về cái cách lí giải của ta vừa rồi không?

Phi Linh ánh mắt có chút khó chịu. Cậu nhấc khối đá vừa bị đá đến chỗ cậu,
khối đá so với Phi Linh thì có lẽ lớn gấp hai, ba lần, thế mà Phi Linh nâng
lên như không có vậy, rất nhẹ nhàng.

-Muốn thử không? Ném đá thì phải ném như thế này.

Phi Linh tay nâng đá hướng ra sau, dồn lực một nửa lực độ vào tay mình.

Phạch.

Khối đá rời tay Phi Linh, vừa rời tay thì không còn thấy đâu nữa, mà như một
tia sáng xẹt qua vậy.

Ầm….

May thay Phi Linh không có sát tính nhiều, cậu cố tình ném khối đá lệch hướng,
chỉ xẹt qua mặt con Kì Lân, mà khối đá xuyên ra khỏi bức tường bao trùm bới
Hắc Hỏa nữa, phá vỡ, tạo ra cho Hắc Viêm chi tháp một lỗ lớn.

Chưa hết, khối đá đó còn bay ra xém tí nữa đâm vào vị thị thần kia, may mắn là
hắn nhận ra bất thường mà kịp thời tránh. Khối đá cứ bay đi với tốc độ không
thể nào tưởng tưởng được, vừa rời tay Phi Linh chưa đến năm giây thì nó đã bay
ra khoảng tám mươi ba kilômét ngoài xa xa.

Crắc crắc crắc.

Khối đá oanh động cùng lực tác động đã phá vỡ lớp không gian độc lập mà Cửu
Trọng Tử Địa, nói đúng hơn là của Minh Vực chưởng không giả tạo ra, bay thẳng
đi ra ngoài, có người của Hắc Thạch thành chỉ vừa nhìn thấy một tia điện xẹt
chỉ trong nháy mắt bay ra khỏi Cửu Trọng Tử Địa, hướng thẳng lên không trung.
Đến đấy thì không còn ai thấy khối đá đó nữa, nhưng mà thực tế, nó vẫn còn
bay, với tốc độ vũ trụ cấp ba, nó đã có đủ vận tốc bay thẳng ra ngoài tinh cầu
mà bỏ qua tác dụng của trường hấp dẫn của Mặt Trời.

---------

Quay lại với tình hình hiện tại. Một lỗ hỏng của không gian Cửu Trọng Tử Địa,
một lỗ hỏng trên Hắc Viêm tháp, còn có con Kì Lân yêu thú sợ teo tờ-rym trong
một góc tường. Tiêu Ngưng Nhi nhìn thấy toàn cảnh mà cũng không thể nói được
câu nào luôn, huống chi vị thị thần kim giáp vừa may mắn tránh thoát một kiếp
tai nạn chết ỉu.

Lúc này, tại Cửu Trọng Tử Địa tầng thứ chín.

Khi thấy Phi Linh chỉ trong chưa tới mười giây phá đi một lỗ lớn trong khoảng
không gian mình tạo ra và chỉ với một khối đá vô chi. Minh Vực chưởng không
giả cùng cùng phần đông cường giả đều toát ra thần sắc khiếp sợ.

-Cái sức mạnh đó là thế nào? Làm sao cũng cùng một cái nhân loại mà hắn lại có thể có kinh khủng lực lượng như vậy?

Linh Vận con ngươi trừng to mà nói.

-Tiểu tử này ta rõ ràng đã âm thầm xem qua tu vi của hắn, nhưng vẫn không thể nhìn thấu được. Rốt cuộc là hắn có tu vi như thế nào ta không biết được.

Minh vực chưởng khống giả cau mày nói.

-Hắc hắc, không phải Minh Vực chưởng không giả cũng chọn hắn và cô nương theo hắn sao? Cái này không biết sẽ thay đổi Long Khư Giới Vực ra sao đây.

Thiên Hồn nói. Các cái khác cường giả cũng toát ra thần sắc ghen tị, bọn hắn
cũng là đến đây tìm đệ tử, nhưng mà nơi đây do Minh Vực chưởng khống giả
trưởng quản, thế nên quyền chọn đệ tử trước là hắn được ưu tiên, nhưng siêu
cấp thiên phú cũng chỉ có hai người Phi Linh và Tiêu Ngưng Nhi. Còn lại cũng
chỉ dùng từ thiên tài mà đong đo.

-Cũng đành vậy. Dù sao ta cũng muốn xem cặp nam thanh nữ tú này có thể cho ta kinh hỉ như thế nào.

Minh Vực chưởng khống giả nét mặt giãn ra, cười nói.

Hắc Viêm tháp.

Phi Linh và Tiêu Ngưng Nhi đã vọt đến tầng năm, trong khi Thương Minh, Mộ Dạ,
Hoa Hỏa, cùng sáu người khác cũng đang ngồi xếp bằng tu luyện, dường như không
có khả năng bước tiếp lên tầng năm.

Mặc dù có tức đi chăng nữa thì cũng không có lợi ít gì. Bọn hắn cũng không dám
miễn cưỡng đi lên, có miễn cưỡng thì có khi thành phế nhân thì hối hận cả đời.

--------

Minh Vực chưởng khống giả đang quan sát lấy Phi Linh và Tiêu Ngưng Nhi bỗng
nhiên cảm giác được điều gì đó, trong đôi mắt nâu đen, bỗng nhiên hiện lên một
đạo tinh quang.

-Minh Vực thế giới chúng ta, có một vị khách đến, ta đi gặp hắn một chút!

Minh Vực chưởng khống giả nói ra, thân thể hóa thành một làn khói đen nhanh
chóng biến mất.

-Khách nhân?

Tiêu Ngữ nhìn thoáng qua phương hướng phụ thân biến mất, hắn có chút nghi
hoặc, theo như lời phụ thân đó là một vị khách nhân, đến tột cùng là người
nào? Nàng nhìn thoáng qua sáu vị cường giả còn lại, trên mặt sáu vị cường giả
đều toát ra một tia lạnh lùng thần sắc

---------

Không chỉ có Minh Vực chưởng khống giả cảm nhận được điều gì lạ, mà Phi Linh
cũng cảm nhận được dù là đang ở không gian khác với thực tại, nhưng cảm quan
của Phi Linh người thường làm sao so sánh được.

Nhanh chóng thúc dục Tiêu Ngưng Nhi tiến đến tầng thứ bảy hoàn thành thử
thách, Phi Linh sau khi tiến nhập tầng thứ bảy Hắc Viêm tháp thì đập thêm môt
lỗ trên tường của tầng thứ bảy, bay ra ngoài.

-Thị thần, ta đi ra ngoài một chút. Lát nữa sẽ quay lại. Ngươi phán ta thua thì liệu hồn.

Phi Linh hướng về phía kim giáp thị thần kia mà hăm dọa. Vị kim giáp thị thần
bị Phi Linh khối đá kia làm cho tái mét, hơn nữa còn lên được thất tầng, giờ
hăm dọa hắn, có mà gan bằng trời mới chống đối lại thực lực khủng bố của Phi
Linh. Hắn cũng chỉ im lặng gật đầu đồng ý nghe theo.


Thần Tiên Đạo Hệ Thống - Chương #147