Tử vong chi thần bản thể bị tiêu diệt nhưng mà hắn tồn lại một tia tàn hồn,
phóng vọt tới phía của Tiêu Ngữ nhằm đoạt lấy cơ thể của nàng, tiếp tục sống
tiếp.
Phi Linh hình như có chút bất cẩn mà cách xa Tiêu Ngữ một chút, làn tử khí kia
di chuyển khá nhanh, khoảng cách của tử vong chi thần cùng Tiêu Ngữ chỉ còn có
năm mét, Tiêu Ngữ trong tay xuất ra một thành kiếm, trên thanh kiếm có toát ra
cổ băng sương hàn ý, hừ lạnh, quát to một tiếng, vung lợi kiếm chém tới.
Lợi kiếm chém, va chạm với tử khí thời điểm, tử khí ngay lập tức bị giảm tốc
độ lại, sau đó là từng chổ từng chỗ bị sương tuyết đông lạnh, kịp thời Phi
Linh chạy đến, lôi pháp tắc vũ động, dung nhập trên nắm đấm của cậu, một quyền
đánh trực tiếp vào tử khí bị đông cứng kia. Tử vong chi thần tàn hồn cũng theo
đó mà tiêu tan.
-Tiêu Ngữ, ngươi không sao chứ?
Phi Linh nhìn Tiêu Ngữ hỏi.
Đám thứ thần cấp cường giả cũng được thả ra. Bước đến chỗ của Tiêu Ngữ và Phi
Linh nói.
-Đa tạ công tử cứu giúp!
-Đa tạ công tử!
Bọn họ nhao nhao đối với Phi Linh và Tiêu Ngữ nói lời cảm tạ. Hai người cũng
vẩy vẩy tay cho qua. Dù sao cũng lo do tử vong chi thần động thủ trước mà. Mà
những cái kia thứ thần cường giả ngỏ lời báo đáp nhưng bị Phi Linh từ chối,
cậu không cần ai giúp gì cả, nên cũng không có ý định nhờ vả ai.
Lúc này, phần trong cổ mộ đã sụp đổ. Bên ngoài, mấy thứ thần rút cuộc giết
chết cái đầu lâu khổng lồ. Có người thì vất vả lắm, dùng sức chín trâu vật hai
hổ, mới cướp được nửa miếng Thần Cách. Nào ngờ đang định xử lí thì bất đồ tiêu
tan.
-Tức chết ta rồi. Bị gạt!
Hắn tức giận, điên cuồng chửi bới, ngẩng đầu nhìn lên, thấy cả cổ mộ đang tan
thành mây khói.
-Chết tiệt, chẳng lẽ đây là ảo giác sao?
Chuyện này chẳng nào lấy giỏ trúc đi múc nước! Mấy người kia chỉ có thể tiếc
hận rời đi.
-Công tử, nếu có thời gian rảnh, xin mời tới Ngâm Long Thế Gia làm khách!
-Còn có Hỏa Linh Nhất Tộc của ta nữa!
-Nếu như công tử còn có việc, chúng ta xin từ biệt ở đây!
Mấy người được Phi Linh và Tiêu Ngữ cứu cũng cùng nhau chắp tay hành lễ rồi
quay về.
-Phi Linh. Có lẽ ta cũng từ biết huynh vậy. Có lẽ Thất tầng của Cửu Trọng Tử Địa mở ra thì chúng ta sẽ gặp lại.
Tiêu Ngữ cũng chắp tay muốn cáo từ.
-Ồ. Về sao? Mà nhớ lần sau nên ăn mặc nữ hài trang phục có thể lẽ sẽ đẹp hơn đấy.
Phi Linh cười nói. Tiêu Ngữ nghe được ngượng cùng giận mà rời đi.
Phi Linh cũng thuận theo đó mà rời đi nơi này, cổ mộ cũng sụp đổ nên cũng chỉ
có một lối ra mà thôi.
Mà không có Tiêu Ngữ chỉ đường, Phi Linh cũng không có biết nên cũng đành quay
về đợi hai ngày sau Thất tầng Cửu Trọng Tử Địa mở ra mà thôi.
Tiêu Ngưng Nhi không thấy Phi Linh trong phòng của cậu cũng hơi lo lắng một
chút nhưng cũng không có làm lớn chuyện lên, Phi Linh quay về nàng cũng hỏi
thăm một chút, rồi quay lại luyện công, tham ngộ thêm về công pháp.
Hai ngày nhanh chóng trôi qua đi. Cửu Trọng Tử Địa tầng thứ bảy ngay tức thì
muốn mở ra.
Đây là thời khắc ngàn năm có một, từng thế gia các cường giả đều kích động
muôn phần. Nếu là có thể trở thành đệ tử của Minh Vực chưởng khống giả, tương
lai sau này sẽ là một bước lên trời, dù là không phải đệ tử thân truyền, thân
phận địa vị cũng hoàn toàn không giống như trước.
Rất nhiều các cường giả thứ thần cấp, Truyền Kỳ cấp, cũng đã bay lên trời, khi
có thể đều chuẩn bị tiến vào Cửu Trọng Tử Địa tầng thứ bảy rồi.
Trên không trung nơi mà cách Phi Linh và Tiêu Ngưng Nhi đã chuẩn bị sẵn sàng
tham gia hơn ngàn thước, dần xuất hiện một cổ khí tức u ám, đang diễn hóa ngày
càng lớn ra hình dáng của một cái cổng lớn.
Chỗ đó chính là đại môn (cửa lớn) tiến vào Cửu Trọng Tử Địa.
Ngắm nhìn bốn phía, ước chừng phải mấy vạn cường giả lăng không mà đứng, bất
cứ lúc nào cũng có thể tiến nhập, dưới đất cũng có rất nhiều Hắc Kim cấp cường
giả, chừng mấy chục vạn, rất nhiều người đều chuẩn bị tiến Cửu Trọng Tử Địa
tầng thứ bảy, mong muốn thử một lần.
Trở thành đệ tử Minh Vực chưởng khống giả, cái này đối với bọn họ mà nói, thật
sự quá hấp dẫn, tất cả mọi người đều có chút dáng vẻ không thể chờ đợi thêm
nữa.
-Phi Linh, chúng ta đi chứ?
Tiêu Ngưng Nhi quay sang nhìn Phi Linh đang đứng kế bên mình mà nói.
-Cứ đợi một chút cho bớt đông rồi hãy vào. Càng đông càng hỗn tạp mà thôi.
Phi Linh nhìn về phía cánh cổng lớn đang bị một đám cường giả chen chút nhau
mà đi vào.
Một số thứ thần cấp cường giả gào thét tiến nhập thứ vòng xoáy thần bí, nhanh
chóng biến mất không thấy gì nữa. Đám người tựa như một dòng sông trên bầu
trời.
Đợi một lúc khoảng nửa canh giờ thì gần như ai nấy cũng đã đổ xô vào trong
cánh cổng lớn tiến nhập Cửu Trọng Tử Địa tầng thứ bảy.
-Đi thôi.
Phi Linh khẽ nói với Tiêu Ngưng Nhi, rồi lăng không phi hành thẳng tới cánh
cổng, Tiêu Ngưng Nhi gật đầu, ngay lập tức song hành cùng Phi Linh.
Phi Linh cùng Tiêu Ngưng Nhi bay xuyên qua cánh cổng lớn kia, tiến nhấp Cửu
Trọng Tử Địa đệ thất tầng.
Vô số cảnh vật trước mắt hiện trước mắt hai người không ngừng mà xẹt qua, khắp
nơi đều là cảnh tượng thê lương, phía trên hoang nguyên mênh mông bát ngát,
chỗ nào cũng đều là thi hài. Tất cả cảnh tượng vút qua, đều là những việc từng
xảy ra trong Cửu Trọng Tử Địa từ tầng thứ nhất đến tầng thứ sáu.
Đại khái khoảng một lúc thì Phi Linh và Tiêu Ngưng Nhi rốt cuộc đã được dừng
lại. Nơi đây khắp nơi đều là khe rãnh rất sâu, che lấp vô số vực thẳm, dưới
chân hai người, đều tạo thành một Minh Văn pháp trận hình tròn, lơ lửng trên
không.
Hướng xa xa nhìn lại, chi chít chằng chịt đều là các tộc cường giả, còn có rất
nhiều cường giả khác đang không ngừng mà xuất hiện.
Mà đột nhiên lúc các cường giả có vẻ đã vào hết thì trên bầu trời chậm rãi
hiện ra mấy thân ảnh ngạo nghễ mà đứng, những cường giả này mặc giáp trụ, thân
hình cao tới năm sáu thước, sau lưng mọc ra những đôi hắc vũ dực cực lớn,
khiến người ta có cảm giác áp bức vô cùng.
Những người này hẳn là thị thần của Minh Vực chưởng khống giả rồi.
-Chúng ta mới vừa từ chỗ Minh Vực chưởng khống giả nhận được mệnh lệnh, trước kia nhiều lần tuyển chọn, vốn đã chết rất nhiều người. Nhưng lúc này đây, chúng ta sẽ có một chút khảo thí đặc biệt, tầng thứ bảy cùng tầng thứ tám cũng sẽ không chết người nào, các ngươi rất may mắn đấy, tốt hơn hết nên cảm tạ Minh Vực chưởng khống giả nhân từ!
Một trong những thị thần thanh âm vang lên, lạnh lùng truyền khắp toàn bộ Cửu
Trọng Tử Địa tầng thứ bảy.
Nghe được lời nói này, các tộc cường giả trên mặt đều toát ra thần sắc vui
mừng, bọn họ tới tham gia kì tuyển chọn đệ tử Minh Vực chưởng khống giả, vốn
là sự mạo hiểm lớn, không nghĩ qua sẽ phải chết, nhưng lúc này đây không biết
vì cái gì, Minh Vực chưởng khống giả rõ ràng có lòng từ bi.
Bất quá rất nhiều các tộc cường giả khác, nhìn thoáng qua mọi người xung
quanh, đều toát ra vài phần địch ý. Cho dù là cùng một gia tộc, tại thời khắc
này, bọn hắn tất cả đều là địch thủ, bất kể là ai, nếu như có thể được Minh
Vực chưởng khống giả chọn trúng, có thể vọt lên thành phượng hoàng.
-Không biết Minh Vực chưởng khống giả muốn khảo thí kiểu gì.
-Mặc kệ lần này lại ra cái dạng khảo thí gì, ta đều muốn trở thành đệ tử của Minh Vực chưởng khống giả.
Một thiếu nữ dị tộc toàn thân hồng y như hỏa diễm, dáng người nóng bỏng khẽ hừ
một tiếng nói ra, tướng mạo nàng cùng nhân loại hơi có khác nhau, cái tai rũ
cụp lấy, một sắc tử hồng, váy ngắn hồng đỏ miễn cưỡng bao trùm bờ mông, đường
cong cùng đường cong kinh người, cùng cặp đùi trắng nõn thẳng dài, mãnh liệt
đập thẳng vào con mắt người ta, đồng thời y phục trên người cũng cực kỳ nóng
bỏng gợi cảm, bộ ngực phồng căng lên phảng phất như muốn xé rách áo mà lồi ra.
Thiếu nữ dị tộc này quá hấp dẫn khiến rất nhiều người chú ý.
-Nữ nhân này là ai, lại dám cuồng vọng như thế?
-Nàng là ai mà ngươi cũng không biết sao? Đây là trưởng nữ của Hỏa Điểu nhất tộc, tên Hoa Hỏa. Thực lực tương đối kinh người, ngay cả những Thứ Thần cấp cường giả cũng đều không dám trêu chọc, xem như nhân tài mới xuất hiện, nhưng mơ hồ tư thái vượt qua cả Thương Minh, nghe nói trước có một thứ thần cấp cường giả trêu chọc nàng, bị nàng dùng cặp chân tuyệt mĩ kia, cứng rắn mà kẹp chết.
Nghe được thanh âm bên cạnh đang nghị luận, Hoa Hỏa tranh thủ thời gian thu
liễm tâm tư, nhìn thoáng qua cặp đùi đẹp thon dài thẳng đều của Hoa Hỏa, lưng
toát ra từng trận hàn ý, tuy rằng đây là một cặp đùi rất đẹp, nhưng bọn hắn
cũng không muốn bị kẹp chết.
Hiển nhiên bọn người Hoa Hỏa, Thương Minh cùng Mộ Dạ, đều là thế hệ trẻ tuổi
được chú ý nhất rồi.
Bất quá cũng có một ít hậu bối, tuy rằng tu vi chỉ mới đến Hắc kim cấp, nhưng
do đều là nhân tài mới xuất hiện, cũng không phải là hoàn toàn không có sức
cạnh tranh.
Bên trên bầu trời thanh âm thị thần, trầm thấp vang vọng.
-Khảo thí bắt đầu!
Thị thần phẩy tay, chỉ thấy Minh chi “yếu xìu” pháp tắc lực trong hư không,
phân làm nghìn vạn đạo, bay đến trước mặt tất cả mọi người, sau đó chậm rãi
ngưng tụ trước mặt mọi người thành một thủy cầu to bằng cái đầu, viên thủy cầu
này trong suốt, nhưng ở giữa có từng đạo dây nhỏ tinh mịn bắn tỉa ra thành
những quả cầu nhỏ bay tứ tung phương hướng.
Chứng kiến thủy cầu trước người, lông mi Phi Linh khẽ nhướng, cậu chẳng biết
nó là gì.
-Đây là Đảo Ảnh Chi Cầu, các ngươi đem linh hồn lực hoặc là pháp tắc chi lực rót vào bên trong thủy cầu, nương theo dây nhỏ tại trung ương mà kéo dài ra, nếu như dây nhỏ thoát ly khỏi thủy cầu mà nó không bạo tạc nổ tung, các ngươi có thể kéo dài ra một xích xem như hợp cách, người nào không thể kéo dài ra một xích, sẽ bị đuổi về.
Đang trong dòng suy nghĩ thì thị thần của Minh Vực chưởng khống giả lên tiếng
giải thích.
Thời điểm Đảo Ảnh Chi Cầu xuất hiện, đã có một ít cường giả không thể chờ đợi
được mà thử sức mình.
Họ đưa tay đặt trên Đảo Ảnh Chi Cầu, một cỗ Linh hồn lực trong lòng bàn tay
hướng phía dây nhỏ bên trong thủy cầu kéo dài ra ngoài. Nhưng không lâu lắm,
thủy cầu bành một tiếng bạo liệt nổ tung. Trên mặt của bọn họ hiện ra thần
sắc mờ mịt, không rõ rút cuộc đã xảy ra chuyện gì, và cũng chưa kịp hiểu ra
chuyện gì thì dưới chân họ Minh Văn pháp trận hóa thành từng đạo ánh sáng màu
trắng, bao phủ tất cả rồi vèo một tiếng, thân ảnh của mọi người đều biến mất
không thấy gì nữa, bị dịch chuyển ra khỏi Cửu Trọng Tử Địa tầng thứ bảy.
Từng cường giả cứ thử rót linh hồn lực vào, nhưng cứ như vậy từng thân ảnh hóa
thành bạch quang rồi trực tiếp biến mất.
-Phi Linh. Cái này chúng ta nên làm thế nào mà tiến hành?
Tiêu Ngưng Nhi nhìn xung quanh tứ phía cường giả biến mất cũng đã mấy trăm
rồi. Có chút không tự tin nói.
-Muội yên tâm. Cứ dùng bản thân linh hồn lực của mình mà rót vào quả cầu đồng thời niệm lấy pháp quyết của Lôi Giáng Phong Hành, bản thân công pháp nó đã tiếp cận gần với Lôi cùng Phong pháp tắc của ta rồi.
Phi Linh nói không có sai. Nếu đặt nấc thang cân đo cho quy tắc lực thì nơi
đây, pháp tắc lực mà ba đến bốn điểm, cực chí nguyên tố là bảy đến tám điểm,
còn quy tắc thực sự của Phi Linh là mười điểm tròn. Trong đó thuộc tính cực
trí nguyên tố của Tiêu Ngưng Nhi nắm giữ là hai, thế thì cộng dồn lên đã có
thể nói là tám rưởi hoặc chín rồi.
Người bị đào thải càng ngày càng nhiều, rất nhiều người sợ hãi đứng lên, bất
quá cũng có người đã thông qua.
Thương Minh khống chế pháp tắc chi lực bên trong Đảo Ảnh Chi Cầu kéo dài dây
nhỏ ra hơn ba xích sau đó thủy cầu mới bành một tiếng nổ tung.
Thấy một màn như vậy, vị thị thần đang đằng vân trên không khẽ gật đầu, bên
trong thế hệ trẻ tuổi vẫn có một ít người có thiên phú không tồi.
Sau Thương Minh kiểm tra xong, liền ngẩng đầu ngạo nghễ nhìn thoáng qua đám
người Mộ Dạ cùng Hoa Hỏa, thế hệ trẻ tuổi chỉ có Mộ Dạ và Hoa Hỏa cùng một số
ít người, có thể khiến cho hắn chú ý. Mộ Dạ đem pháp tắc chi lực rót vào bên
trong thủy cầu, càng không ngừng kéo dài, sau một lát, bành một tiếng nổ
tung.
-Một xích!
Thương Minh liếc nhìn Mộ Dạ, chỉ thấy Mộ Dạ mỉm cười đối với hắn, Thương Minh
hừ lạnh một tiếng, hắn biết Mộ Dạ cố ý ẩn giấu thực lực, mãi cho tới bây giờ,
hắn vẫn không đoán ra trình độ của Mộ Dạ.
Hoa Hỏa cũng đưa tay đặt bên trên Đảo Ảnh Chi Cầu, rót pháp tắc chi lực vào,
pháp tắc chi lực không ngừng kéo dài, đạt tới hơn ba xích, cũng mới bành một
tiếng nổ tung.
Thấy như vậy, lông mày Thương Minh chau lại, ít nhất năng lực khống chế pháp
tắc chi lực, Hoa Hỏa không kém cỏi hơn hắn chút nào, Mộ Dạ và Hoa Hỏa, đều là
kình địch trong chuyến chạy đua trở thành đệ tử chân truyền của Minh Vực
chưởng khống giả.
Khảo nghiệm của nguyên một đám được công bố, người có thể đạt tới một xích
thì rất nhiều, nhưng đạt tới hai xích trở lên, thì càng ngày càng ít, đạt tới
trên ba xích phía thì rất hiếm thấy.
Trong lúc đó Tiêu Ngưng Nhi đang cảm nhận linh hồn lực của mình phiêu diêu,
vừa đặt tay lên Đảo Ảnh Chi Cầu, nàng rót hồn lực vào, kéo, kéo, kéo. Tiêu
Ngưng Nhi cứ kéo mãi đến hơn xích thứ chín thì Đảo Ảnh Chi Cầu bành một cái
nổ. Bất quá chung quanh cũng không có bao nhiêu người chú ý tới. Bên trên bầu
trời thị thần nhìn thấy một màn này, lông mày của hắn khẽ nhướng, không nghĩ
tới, bên trong một đám người này, lại xuất hiện một siêu cấp thiên tài, mà
không thể dùng hai chữ siêu cấp mà nói được, chỉ sợ Minh Vực chưởng khống giả
sẽ ngay lập tức chiếu cố hết mực.
Phi Linh kế bên cũng bắt đầu phần của mình, đặt tay lên Đảo Ảnh Chi Cầu,
truyền vào trong vô số quy tắc, hỏa, lôi, băng,… toàn bộ những quy tắc mà cậu
có được trong Chủ Quyền Tự Nhiên đều truyền vào. Rồi cậu kéo, một xích, hai
xích, ba xích,… Phi Linh cứ kéo, cứ kéo và, dường như các quy tắc của cậu cứ
liên tiếp hình thành những xích mới vào, cứ gắn liền nhau mà luồng ra. Phi
Linh kéo mãi gần như vô hạn vậy, bởi Ma Thể của Phi Linh, lực hồi phục vô cùng
kinh người, và với nguồn lực khổng lồ, đối với việc trắc thí này thì có lẽ chỉ
cho muỗi đốt là cùng.
Kéo ra mãi đến một trăm xích, Phi Linh cảm thấy như vậy là đã quá nhiều, cho
nên cậu ngừng truyền quy tắc vào. Vốn dĩ quy tắc chất lượng vô cùng vô cùng
cao, Đảo Ảnh Chi Cầu là không thể nào mà chịu được, nhưng Phi Linh đã ước
chừng mà điều chỉnh, tính toán lực của hơn mười vạn đại não đâu phải chuyện
đùa.