Mà Thi Giao đang bị thương vẫn không màng đến cường giả nào đang giúp nó, nó
vẫn một mực lao thẳng xuống đáy hồ.
Lúc này Mộ Dạ đã đứng ở trên mặt hồ, hắn cứ như vậy lẳng lặng đứng ở nơi đó,
Thi Giao bị thương, dùng thực lực của hắn, có thể đem chặn đường xuống của Thi
Giao, mặc dù không cầm cự được bao lâu nhưng vẫn có thể được vài hơi thở.
Bất quá hắn nhưng lại không có động tĩnh, Thi Giao bi phẫn mà kêu to một
tiếng, phù phù một tiếng tiến nhập hồ nước. Mộ Dạ cũng biết vị cường giả phía
trên kia là bảo vệ con Thi Giao này, và hắn cũng nhắm chừng được cây lôi
thương kia hắn không chịu được trực diện, mà vị kia có thể một tay khẩy một
cái là lôi thương tiêu thất. Đấy là thực lực như thế nào?
Thương Minh lúc này ánh mắt tức giận vô cùng nhưng vẫn không dám làm càn đối
với vị cường giả vừa rồi cản trở mình một kích kia.
-Xin hỏi vị cao nhân danh tính là gì? Tại sao lại cản một kích của ta.
Thương Minh kiểm soát cơn giận của chính mình nhìn vị cường giả kia. Cái này
cường giả chính là Phi Linh. Thấy những con Thi Giao con như vậy bị giết khiến
Phi Linh có chút không đành lòng, nên chạy đến đỡ lấy một kích cho con Thi
Giao.
Phi Linh vẫn là không có trả lời Thương Minh, đấy khiến hắn cắn răng khó chịu,
tính tình kiêu ngạo như vậy, mà lại không trả lời hắn thì sắp có chuyện rồi.
-Các ngươi nên tha cho con này Thi Giao đi. Đừng có mà lạm sát vô tội.
Phi Linh rốt cuộc chịu mở miệng nói. Vừa nói cậu cũng tỏa ra một luồng áp lực
lớn khiến Thương Minh cảm thấy lạnh cả sóng lưng.
Sau đó Phi Linh rời đi. Để lại một đám người đờ đẩn, phải nói là xui xẻo cho
cả sáu người, vừa mới uổng sức đánh với Thi Giao, giờ lại để xổng mà không lấy
được gì ngược lại còn bị thương.
Thương Minh là không cam lòng, đợi lấy Phi Linh đi rồi, hắn lại cảm giác lấy
phương hướng Thi Giao đang chạy thục mạng rồi ở trên mặt hồ lăng không lướt
đi.
Chứng kiến bóng lưng Thương Minh, Mộ Dạ trên mặt thần sắc dần dần lạnh xuống,
lúc Thương Minh chém ra lôi thương, lập tức hắn cảm giác được chính mình chỉ
sợ không phải đối thủ của Thương Minh.
---------
Ngay lúc Phi Linh vừa biến mất rồi xuất hiện ở một nơi khác cách đó không xa.
Có một người thấy Phi Linh liền đến gần.
-Xin chào vị cao cường huynh đệ. Lúc nãy ta có thấy huynh ra tay giúp đỡ con kia Thi Giao. Việc đó khiến ta rất muốn kết giao với huynh.
Một thiếu niên công tử, người này mặt mày thanh tú, tuấn dật tiêu sái, mặt như
quan ngọc, khí độ thong dong. Người này không sai biệt lắm cũng chỉ có mười
lăm mười sáu tuổi, lông mày dài nhập tấn, dài nhỏ ôn hòa hai mắt, mũi rất
thanh tú, làn da trắng nõn như ngọc tựa hồ có thể chảy ra nước, một đôi chung
thiên địa chi linh thanh tú trong đôi mắt không chứa bất luận tạp chất gì, bạc
bạc bờ môi giống như cười mà không phải cười mà khẽ câu dẫn ra. Cái loại này
ưu nhã khí chất, tuyệt đối có thể dẫn tới vô số thiếu nữ tim đập thình thịch.
Phi Linh nhìn vào có chút hơi hơi tự ti bản thân, nét tuấn tú của cậu so với
vị này thiếu niên thậm chí còn phải thua kém một hai phần a. Như vậy tướng
mạo, sợ là nữ nhân nhìn, cũng đều sẽ ghen ghét không thôi.
-Ngươi là ai?
Phi Linh hỏi.
-Tại hạ tên Tiêu Ngữ.
Tiêu Ngữ cười nói.
-Vừa nãy ta có thấy ngài cứu lấy con kia Thi Giao, ta muốn cùng ngài kết giao không biết có được không?
Tiêu Ngữ nói tiếp, bản thân hắn rất ưa thích những người cùng quan điểm với
hắn. Quan điểm của hắn là không sát sinh vô tội. Nếu không có Phi Linh vừa rồi
thì hắn cũng đã ra tay ngăn cản rồi.
Phi Linh có chút không tin. Cậu hào quang trên mắt lóe lên, cặp của cậu lúc
này đã hóa thành màu vàng kim, tinh thần thám trắc được vận hành, Phi Linh
thấy được Tiêu Ngữ này đã Thiên Mệnh ngũ tinh cấp bậc, điều này làm Phi Linh
có chút bất ngờ, phải biết như đã nói, nơi này thiên địa linh khí mỏng manh vô
cùng, nói chính xác là không ai có thể lên được như Tiêu Ngữ cả, thậm chí Tiêu
Ngưng Nhi phải thông qua đợt chọn đệ tử này tiến lên không gian bên trên. Từ
đó có thể kết luận rằng, Tiêu Ngũ này chính là một nhân vật phía bên ngoài
không gian này.
-Các hạ, đến từ bên ngoài phải không?
Phi Linh vừa hỏi vừa nhìn thái độ của Tiêu Ngữ, mà Tiêu Ngữ nghe được câu này
không khỏi kinh ngạc, cách phản ứng này đã cho Phi Linh biết, mình đoán chính
xác.
-Làm sao huynh biết?
Tiêu Ngữ vẻ mặt bình tĩnh lại, chân thành hỏi.
-Thành thật, cả cái bí mật ngươi giấu, ta biết luôn rồi? Việc gì phải giả trai cơ chứ. Bộ có chuyện gì khó nói sao?
Phi Linh nhìn Tiêu Ngữ nói. Tiêu Ngữ nghe được sắc mặt tái đi ngay tức khắc,
thân phận của hắn là giấu kĩ vô cùng, thậm chí sư phụ của hắn cũng không biết,
à không, lúc này phải gọi là nàng mới đúng chứ. Vốn dĩ không có ai nhận ra là
vì lớp Minh Văn giúp nàng che giấu là do phụ thân cùng mẫu thân nàng bày ra,
có thể nói không cho các Vũ Tông cấp cường giả trong tông phái của nàng nhận
ra thì chắc chắn là mạnh rất nhiều.
-Nếu đã từ phía bên ngoài thì chắc là do ai đó nhờ xuống đây quan sát à? Có thể hướng dẫn đường đi cho ta chứ? À quên chưa giới thiệu, ta tên Phi Linh. Rất vui được gặp mặt, Tiêu Ngữ muội muội.
Vừa nói Phi Linh vừa cười nói. Tiêu Ngữ nghe được có chút không nói được gì
ngược lại còn chút hồng hồng trên má. Nàng là nữ nhân giả trai nhưng tính cách
vẫn là của nữ hài tử, làm sao không biết xấu hổ, nhất là khi có người khác
giới phát hiện bí mật như vậy cơ chứ.
Mặt đỏ thì đỏ nhưng Tiêu Ngữ không quên gật đầu. Sau đó sóng vai cùng Phi Linh
đi, mà lúc đi theo cũng không quyền xin Phi Linh đừng tiết lộ chuyện này cho
ai. Phi Linh cũng hứa, mặc dù không biết bí mật này có liên quan đến sinh mệnh
của Tiêu Ngữ.
Mà hướng của hai người lại trùng hợp hướng đến lúc nãy bờ hồ đục ngầu kia,
Tiêu Ngữ dường như dẫnPhi Linh đến một nơi nào đó mà nàng thấy hứng thú thì
phải. Phi Linh quay lại bờ hồ cũng có chút nhíu mày, Thương Minh lúc nãy vẫn
đang truy đuổi con Thi Giao.
Phi Linh nhìn lại muốn ra tay. Nhưng lần này là Tiêu Ngữ ra tay, tay phải đột
nhiên hiện ra một cây ngọc trâm dài nhỏ, chỉ nghe vèo một tiếng, đạo ngọc trâm
dài nhỏ kia hướng phía trên bầu trời nơi Thi Giao cùng Thương Minh đang chiến
đấu bắn đi.
Giống như lưu quang kinh hồng.
Chỉ nghe đinh một tiếng, đạo kia ngọc trâm dài nhỏ oanh vào mũi lôi thương
trong tay Thương Minh.
Thương Minh đang muốn huy động lôi thương chém giết Thi Giao, lại cảm giác
được một cỗ lực lượng bàng bạc mênh mông cuồn cuộn, gõ đánh tại mũi Lôi thương
của hắn, lập tức lôi thương rời khỏi tay, hướng xa xa bay đi, toàn bộ tay hắn
đều không ngừng run rẩy, lòng bàn tay phải hiện đầy vết máu.
Hắn thật sâu nhìn thoáng qua hai người Phi Linh và Tiêu Ngữ, trong đôi mắt
toát ra thần sắc sợ hãi thật sâu, Phi Linh vừa rồi cảnh cáo hắn nhưng hắn
không làm theo, lần này lại để Phi Linh thấy được hắn đang cải lại hắn, trong
thâm tâm hắn nhận định Phi Linh chính là cường giả thần cấp, không đánh lại
thì sao mà không sợ cho được đây.