-Mà, mà. Rốt cuộc chuyện gì vừa mới diễn ra? Sao muội lại làm ra dư chấn lớn như vậy? Mà khoan, ai đánh lén.
Phi Linh cười sau đó cặp mày cau lại hỏi.
-Lúc huynh rời đi thì muội cũng trên đường quay về nhà, mãi đến được một lúc thôi lại bị một tên lạ mặt nhảy từ đâu ra đánh lén. Muội không có hấy được mặt của hắn a, hắn hóa yêu linh rồi còn che mặt nữa, không thể nhận dạng được.
Tiêu Ngưng Nhi thở dài rồi nói. Phi Linh nghe thế nhíu mày, lâm vào suy nghĩ.
Đối với Phi Linh, cậu đã tận lực diệt tuyệt những người có thù oán với Dực
Long thế gia, khó có ai mà còn có thể còn tồn tại được cả, duy chỉ còn có tàn
dư của Hắc ám công hội Yêu Chủ cùng Thần Thánh thế gia Thẩm Hồng, có thể nói
đó chính là sai lầm của Phi Linh, có lẽ do cậu chưa có gặp phải kẻ thù nào hơn
cậu cả nên mới sinh ra cảm giác kiêu ngạo, có khi điều này sẽ khiến cậu phạm
sai lầm một ngày nào đó.
Và lúc bấy giờ khói bụi đã phai đi hầu hết toàn bộ rồi. Tiêu Ngưng Nhi cùng
Phi Linh cũng gật đầu hiểu ý nhau, cả hai cùng đi lại bãi đất bị thổi bay bởi
lôi nguyên.
Khói tan. Hiện ra hoan cảnh là một bãi tan hoang, sức nổ tương đương với bom
hạt nhân làm sao không như vậy sức phá hoại kinh khủng đâu này.
Dưới cùng cũng là trung tâm của vụ nổ cũng không có xác của tên lạ mặt.
-Kì lạ. Làm sao lại không thấy? Liên lôi nguyên cũng không có như thế mạnh mẽ công phá đến tột cùng, dù sao đối phương cũng là Hắc Kim cấp Yêu Linh Sư tam tinh tiếp cận tứ tinh, muội cũng chỉ là phát huy uy lực đến ngang bằng đẳng cấp Truyền Kì nhất tinh cấp bậc mà thôi.
Nói như vậy không sai. Thật ra vừa rồi cũng chỉ là Tiêu Ngưng Nhi phát huy
thực lực ở mức thông thường nhưng đã có như vậy kinh khủng như vậy. Nàng lúc
đầu cũng rất không ngờ nhưng mà nó đã xảy ra cũng chỉ có nước tự cháp nhận mà
thôi.
---------
-Khốn kiếp. Con ả kia làm thế nào mà có thực lực Truyền Kì cấp được chứ? May mắn ta khắc thuộc tính, không thì toi mặt rồi.
Đây chính là tên lạ mặt vừa tấn công Tiêu Ngưng Nhi, hắn dần hóa giải yêu linh
hộ thể. Khuôn mặt của hán cũng rõ ràng hơn. Mà có vẻ không lạ gì cả, Diệp Hàn.
Hắn chính là thủ phạm vừa tấn công Tiêu Ngưng Nhi. Dù là bị tẩy não nhưng vẫn
có chút tư duy, vẫn là nên bắt lấy người thân của Phi Linh thì có thể sẽ uy
hiếp được, tạo ra một cơ hội tiêu diệt được Phi Linh. Nhưng không may là cái
suy nghĩ nông cạn của hắn không có áp dụng được với Phi Linh, cậu luôn quan
tâm đến những người xung quanh mình, nhất là những người cậu quan tâm, cậu chú
trọng việc nâng cao thực lực cho họ luôn là điều trước nhất.
Rồi Diệp Hàn lấy từ trong bộ y phục gần như rách nát vậy, hắn lấy ra một thứ
giống pháo truyền tin loại cổ. Hắn vừa lấy nó ra liền hướng ngay thẳng đứng
lên trời.
-Hừ. Nếu đã vậy thì chờ mà bị thú triều càn quét đi.
Rồi sau đó Diệp Hàn bắn pháo báo tin lên.
---------
Mà đột nhiên ngay đúng lúc hai người nói chuyện thì từ một nơi đâu có cách họ
không xa, lại xuất lên không trung một cái tia sáng, sau đó đến một độ cao xác
định thì nó nổ ra, tia sáng nổ ra màu đỏ, bắn tung ra như pháo hoa rồi tan
mất.
Phi Linh và Tiêu Ngưng Nhi cũng bị quả pháo đó thu lấy chú ý, cũng ngước đầu
lên nhìn, sau đó cả hai đều nhíu mày.
---------
Bên ngoài Quan Huy chi Thành. Cách đó khá xa. Long Sát được phân công quan
sát, đứng ở vách đá cao.
Mà hắn đang trong quá trình quan sát thì thấy có một đốm sáng nhỏ phát ra phía
trên của Quang Huy chi Thành. Thế là hắn nhận ra được điều gì đó. Long Sát
nhanh chóng quay lại tiến nhanh đi.
-Yêu Chủ đại nhân. Diệp Hàn đã có tín hiệu. Có vẻ ám sát thất bại rồi.
Long Sát bước đến trước mặt Yêu Chủ, cung kính nói. Yêu Chủ nghe như vậy cũng
đứng dậy, ánh mắt có chút lành lạnh, có chút tức giận.
-Bảo Quỷ Sát bắt đầu đi.
Yêu Chủ lạnh giọng nói. Long Sát liền tuân mệnh hành sự.
Quỷ Sát nhận được lệnh, dùng một loại nào đó sương vụ, loại này dường như kích
thích những con yêu linh phong tuyết kia. Con đầu đàn, cự viên phong tuyết mở
ra linh trí bắt đầu hiện lên vẻ mặt hung hăng hơn, bắt đầu chạy loạn, ầm ầm,
mà hướng nó chạy cũng không may lại là tiến đến Quang Huy chi Thành, những con
khác cũng bị nó dẫn dắt đi.
---------
Mọi thứ diễn ra quá nhanh chóng. Có một tên lính gác đứng trên tường thành
đang đảm nhiệm nhiệm vụ canh thành thì ở phía xa xa, hắn nghe thấy tiếng gào
gào vọng lại, hắn tập trung tầm nhìn của mình về một hướng, mà còn có rung
chấn.
Ở tầm nhìn của hắn thì hắn thấy được là một dãy dài toàn bộ đều là màu trắng
ngay dưới phần cuối của dãy núi cách thành cũng xa xa.
Tên linh gác thấy thế có chút hốt hoảng, hắn liền chạy ngay đến tòa chuông ở
gần ấy, mục đích là thông báo ngay lập tức cho thành chủ.
---------
Tại vị trí của Phi Linh và Tiêu Ngưng Nhi cũng cảm giác được rung động lan
chuyền từ phái mặt đất truyền đến.
-Lại chuyện gì nữa?
Phi Linh cau mày nói. Rồi cậu dùng đến hồn kỹ tinh thần thám trắc, trong tầm
mắt của cậu lúc này, cậu thấy được cả một đàn yêu thú lông trắng, số lượng
đông đến khiếp sợ, đang hướng đến Quang Huy chi Thành. Mà chưa hết, cậu còn
thấy Diệp Hàn nữa, hắn quần áo rách rưới, đang chạy thục mạng ra khỏi Quang
Huy chi Thành.
-Chuyện gì vậy, Phi Linh?
Tiêu Ngưng Nhi nhìn Phi Linh nói.
-Thú triều.
Phi Linh nhíu mày nói. Tiêu Ngưng Nhi nghe được không khỏi xanh mặt, khủng
khiếp nhất chính là thú triều. Cũng là thú triều mà Cổ Lan đế quốc,…từ thời
đại hắc ám cũng là bởi sự kiện thú triều mà tan thành mây khói. Phải biết mỗi
một lần thú triều thì chỉ có hủy diệt chứ không có khả năng chống đỡ được qua
nó cả.
-Khốn nạn. Diệp Hàn tên khốn kia.
Phi Linh tức tối chửi rủa. Dường như thời điểm thấy được hắn cùng y phục của
hắn thì cậu đã biết chính hắn tấn công Tiêu Ngưng Nhi. Mà quả pháo báo tín
hiệu kia cũng từ hướng của hắn mà ra. Mà ở ngoài, cậu cũng thấy được Yêu Chủ,
Long Sát cùng Quỷ Sát đang đứng cười ha ha.
-Chuyện gì nữa, Phi Linh? Diệp Hàn hắn thế nào?
Tiêu Ngưng Nhi cũng nóng lòng khó chịu nói.
-Diệp Hàn hắn tấn công muội. Hắn dường như chung một bọn với tàn dư của Hắc ám công hội. Chính chúng kích động thú triều.
Phi Linh nói. Tiêu Ngưng Nhi cũng chỉ biết cách cắn răng mà uốt cơn giận.
-Ngưng Nhi, muội quay về đi. Ta sẽ ngăn thú triều lại. Cẩn thận tên Diệp Hàn, đến chỗ của Diệp Tử Vân, thông qua vẻ mặt của hắn thì hắn có khi không bỏ qua cho Diệp Tử Vân đâu.
Phi Linh nói. Xong rồi Soru biến mất. Tiêu Ngưng Nhi cũng ngay lập tức yêu
linh hộ thể một lần nữa, tốc biến biến mất ngay lập tức.
---------
-Thành chủ đại nhân, thành chủ đại nhân. Thú triều, thú triều đến.
Diệp Thắng từ bên ngoài mà chạy xuyên vào bên trong thành chủ phủ tức tốc.
Diệp Tông nghe được cũng đứng thốt dậy quát cái gì một tiếng lớn, sắc mặt biến
sắc.
-Số lượng bao nhiêu?
Diệp Tông cau mày hỏi.
-Bẩm. Một triệu, toàn bộ là phong tuyết yêu linh.
Sắc mặt của Diệp Tông từ xanh chuyển sang trắng như không còn tí máu. Số lượng
mười vạn thôi có thể tiêu diệt một tòa thành lớn có nhiều Truyền Kì cấp Yêu
Linh Sư rồi chứ nói chi tới một triệu con phong tuyết yêu linh. Gần như là
tuyệt vọng a.
-Mau, mau. Kêu gọi tất cả chuẩn bị đối mặt thú triều.
Diệp Tông nhưng vẫn kiên định, may thay Truyền Kì cấp Yêu Linh Sư của Quang
Huy chi Thành cũng như là bắp cải trắng mọc nhiều vô số lúc bấy giờ. Nên có
khi tỉ lệ đối chọi khả quan hơn.