Buổi học mới kéo dài cũng kết thúc. Mà dường như những kiến thức có trong
chương trình dạy của lớp thiên tài cũng bị Diệp Tử Vân đọc qua hết rồi vậy.
Toàn bộ bài giảng nàng cũng có thể giảng dạy cho các học viên khác nghe mà còn
dễ hiểu hơn cả lão sư của lớp giảng dạy nữa, mà vẻ đẹp băng tao của nàng cũng
hớp hồn khá nhiều người, có thể hiểu như cô giáo Thảo phiên bản không sexy
cũng được.
Tiêu Ngưng Nhi thấy Diệp Tử Vân cùng lão sư tranh luận mà cười, nàng hiếm khi
thấy Diệp Tử Vân nhiệt tình mà nó chuyện một người ngoài nàng ra cả. Phi Linh
cũng chỉ là thông qua nàng mới nói chuyện với Diệp Tử Vân mà thôi.
Như mọi khi, hết buổi học Phi Linh cũng hết giờ làm, cậu đến đón Tiêu Ngưng
Nhi. Diệp Tử Vân thì có chút chuyện vào thư viện. Nhưng Phi Linh là thủ thư
nên cậu cũng phải chạy theo mà giúp Diệp Tử Vân. Tiêu Ngưng Nhi cũng đồng ý về
trước.
Phi Linh và Diệp Tử Vân đến thư viện, Tiêu Ngưn Nhi một mình về.
Mà Phi Linh không có biết có một ánh mắt luôn nhìn trầm trầm lấy những hành
động của Tiêu Ngưng Nhi và cậu. Ngay khi Phi Linh rời đi, Tiêu Ngưng Nhi cũng
đi về, nhưng có một bóng người bước theo phía sau nàng cách không nàng cũng
không có xa.
Tiêu Ngưng Nhi trên đường cũng phải đi qua vài đoạn đường vắng bóng người. Vào
một đoạn đường vắng bóng người nọ, đoạn đường này cũng khá gần với Thánh Lan
học viện, chỉ vừa mới đi làm sao mà xa được. Có những lần rảnh rổi, Phi Linh
có bảo nàng vào những nơi vắng người nên cẩn thận một chút những kẻ nguy hiểm
hay rình mò ung quanh.
Tiêu Ngưng Nhi cũng rất biết nghe lời. Và lần này lời dặn dò của Phi Linh có
vẻ khá là hữu ích. Nàng đi vào nơi vắng bóng người thì có một tên, che mặt
nhảy ra từ nơi nào đó.
Tiêu Ngưng Nhi nhạy bén cảm giác, tránh thoát được đòn đánh của tên lạ mặt
kia, hắn dường như đã yêu linh hộ thể, trên người hắn long lân phủ đầy, dáng
người to lớn.
-Ngươi là ai? Tại sao lại tấn công ta?
Tiêu Ngưng Nhi lộn người nhảy sang một bãi đất trống gần đó, quay đầu lại thủ
thế chiến đấu hỏi.
Mà tên lạ mặt không có trả lời Tiêu Ngưng Nhi. Hắn tiếp tục chạn dậm đất tạo
thành một lỗ nhỏ nứt nẻ trên mặt đất do sức bật lớn, hướng thẳng Tiêu Ngưng
Nhi, nắm đấm thẳng đánh tới nàng.
Tiêu Ngưng Nhi biết bản thân nhân loại hình dáng không có khả năng đánh công
bình cùng đối phương dù ở đẳng cấp nào. Nàng lập tức hộ thể yêu linh, sau lưng
hai cánh lôi điện hư ảo dần hình thành, lần trước nàng do chưa có dùng hết hóa
thân nên chưa có hình dáng đầy đủ, lần này đối thủ khí tức cùng lực đạo kia,
nàng có thể dựa vào đó mà phán đoán thực lực của đối phương vào khoảng Hắc Kim
cấp tam tinh. Nhưng dù có là Hắc Kim tam tinh đi nữa cũng không được khinh
thường đối phương.
Lần này hóa thân, không chỉ có lôi dực làm điểm nhấn cho vẻ đẹp của nàng, còn
có y phục của nàng nữa, lúc bấy giờ y phục của nàng cũng theo lôi điện cùng
phong nguyên tố biến đổi đi ra. Tuy nhìn có chút khêu gợi một tí nhưng vẫn
không kém phần thanh tao. Bộ y phục cũ hoàn toàn được bao phủ bởi một lớp lôi
quang rất sáng ngời, có thể tưởng tượng thành mộ bộ chiến giáp của những
valkirie cũng không sai, nhưng có chút hở hang hơn, với lại không thể nhìn
xuyên được bởi vì y phục cũ của nàng vẫn còn đó.
Chỉ sau một giây thời gian, Tiêu Ngưng Nhi đã hoàn thành xong phần yêu linh
phụ thể của mình, nó khiến cho tên lạ mặt cũng phải chấn kinh với tốc độ hóa
thân bàn thờ của Tiêu Ngưng Nhi.
Đối phương vẫn đánh tới nhưng Tiêu Ngưng Nhi, cũng không chần chừ, nàng cấp
tốc nhảy lùi ra xa, nhưng mà ngay khi nàng nhảy đi, nàng đặt ngày một quả lôi
nguyên ở vị trí cũ. Lôi nguyên đứng yên tại vị trí đó không hề nhúc nhích.
Ngay lúc đó, tên lạ mặt đánh tới ngay lôi nguyên mà Tiêu Ngưng Nhi đặt ở vị
trí cũ của nàng, cũng chính là vị trí mà tên lạ mặt đánh va tiếp đất. Hắn
không có khả năng đạp không hay thiên bộ. Và lập tức kết quả có thể thấy được
là cơ thể hắn đâm trúng lôi nguyên, lôi nguyên với điện áp cực cáo, tên lạ mặt
hưởng toàn bộ. Bị giật nhưng may mắn thay lớp long lân của hắn đã tản đi bớt
vài phần điện năng, ngoài ra hắn cũng mang thuộc tính thổ. Đúng. Yêu Linh này
là hắc ám địa long, địa trong đất, đất có thể cách điện. Nhưng dù sao thì cũng
đã gây cho hắn chút tê liệt cảm giác.
Tiêu Ngưng Nhi không có ngừng lại. Hai lôi dực vỗ liên hồi, nàng bay lên trên
không trung, đây cũng là một lợi thế cho Tiêu Ngưng Nhi. Đối phương của nàng
không có cánh, cũng không có khả năng không chiến, chỉ là thuần cận chiến mà
thôi. Nàng có thể vừa bay vừa công kích, tuy nói có chút ăn gian nhưng mà
trong chiến đấu, thủ đoạn cũng là thực lực a.
Với thuộc tính lôi cùng phong hai loại nguyên tố thiên về tốc độ, mà Tiêu
Ngưng Nhi lại có cả hai thứ này. Tốc độ của nàng bây giờ đạt được còn hơn cả
thiểm điện điểu mà lúc trước Phi Linh gặp qua ở đấu hồn đại tái ở Đấu La đại
lục cơ.
Tiêu Ngưng Nhi không giỏi cận chiến, nhưng nàng lấy thông minh cùng tính kế bù
lại. Nàng dùng tốc độ chớp nhoáng khó mà bắt được của mình lượn bay xung quanh
tên lạ mặt kia trong khi hắn còn có chút tê tê do hiệu ứng của lôi nguyên.
Trong khi bay xung quanh, nàng liên tục thả ra vô số những quả lôi nguyên, có
thể tưởng tượng rằng lúc này đối phương đang ở trong đại trận địa lôi dưới đại
dương vậy.
Hoàn thành giăng bẫy lôi nguyên. Tiêu Ngưng Nhi dừng lại di chuyển cua bản
thân, nàng niệm pháp quyết của Lôi Giáng Phong Hành nhằm tăng cường sức mạnh
của lôi nguyên. Lúc bấy giờ những quả lôi nguyên đã bành trướng ra gấp hai
lần, rồi gấp ba gấp bốn lần. Có thể nói, nếu cho những quả lôi nguyên được
“bơm thuốc kích thích” này nổ thì không biết khu vực mà Tiêu Ngưng Nhi đang
đứng có còn nguyên vẹn không đây.
-Chết đi.
Tiêu Ngưng Nhi quát lớn. Trong đầu nàng nhất động, vô số những quả lôi nguyên,
cùng một lúc hướng vào một vị trí duy nhất, lấy tên lạ mặt làm tâm, toàn bộ
tiến vào.
Ầmmmmmmmmmmmmmmmmm
Một vụ nổ lớn khủng khiếp xảy ra. Hình dáng của đám khỏi như hình quả nắm vậy,
chắc là bom hạt nhân cũng có sực công phá như thế này.
Khói đen mù mịt. Mà tên lạ mặt kia cũng may mắn là thuộc tính đất, hắn đã kịp
đào sâu xuống lòng đất cách mặt đất năm mét, nhưng vẫn không tránh được dư âm
của vụ nổ. Vẫn bị thương nặng, nhưng nhờ nghị lực cỏn con của hắn mà hắn vẫn
tiếp tục đào sâu vào trong đất mà tìm đường trốn.
---------
Ầmmmmmmmmmmmmmmmmm
Mà lúc này, Phi Linh đang giúp Diệp Tử Vân với công việc chọn sách thì cậu
nghe một tiếng nổ vô cùng lớn, kèm theo đó là dư chấn mà nó đem lại. Phi Linh
giật nảy mình lên, sau đó cau mày nói:
-Chuyện gì?
Sau đó cậu dặn dò một chút, rồi đưa chìa khóa thư viện Diệp Tử Vân, bảo nàng
muốn mượn điển tịch gì thì cứ lấy, nếu mất thì hắn sẽ đền. Rồi quay đầu Soru,
biến mất ngay trước mặt Diêp Tử Vân, còn Diệp Tử Vân vừa ừ một cái rồi đơ ra,
không biết làm thế nào.
Tiêu Ngưng Nhi lúc này đã đáp xuống đất, giải trừ hóa thân của mình, nàng có
chút thở dốc, tuy nói là sức công phá mạnh nhưng cũng là lần đầu nàng sử dụng
cái này kĩ năng, nó tốn sức của nàng khá nhiều do nàng vẫn chưa nắm giữ được
khả năng điều hòa cùng tiêu hao.
-Chuyện gì vậy, Ngưng Nhi?
Phi Linh xuất hiện ngay sau lưng nàng, nó khiến nàng hết hồn.
-Trời ạ. Huynh có thể đừng làm như vậy được hay không? Vừa mới bị đánh lén, giờ lại đến huynh. Thật tình, có khi muội bị huynh dọa chết đấy.
Tiêu Ngưng Nhi mắng cậu. Trời ạ cái này là oan cho cậu quá rồi, gấp rút chạy
đến mà còn bị nói như vậy thì cậu cũng chỉ biết im lặng mà nghe.