Mộng


-Tử Vân? Sao ngươi lại ở đây?

Tiêu Ngưng Nhi nhìn thấy Diệp Tử Vân bất ngờ hỏi.

-Ta vừa đi ngang qua đây thôi. Vừa thấy ngươi cùng Phi Linh đại ca thì đến chào hỏi một tiếng.

Một tháng trôi qua, kì nghỉ của Tiêu Ngưng Nhi cũng đã kết thúc, ngày mai là
ngày bắt đầu ngày học mới ở lớp thiên tài. Nàng muốn đi mua chút đồ chuẩn bị
đi học. Có lẽ Diệp Tử Vân cũng như vậy.

Phi Linh đột nhiên có cảm giác có ai đó đang nhìn lén mình vậy. Cậu xoay qua
xoay lại nhìn xung quanh. Diệp Tử Vân thấy thế không khỏi thắc mắc:

-Phi Linh đại ca, ngươi sao vậy?

-À không có gì. Tự nhiên thấy mỏi cổ ấy mà. Xoay tới xoay lui cho bớt mỏi thôi.

Phi Linh tay phất phất ý bảo là không có gì rồi tìm lời ngụy biện.

-Thật sao? Muội có dầu này. Huynh dùng nó cũng được.

Tiêu Ngưng Nhi nghe thế thì quan tâm Phi Linh, lấy ra từ tay áo của mình một
chai dầu.

-Mà, mà. Không cần đâu. Chỉ là suy nghĩ nhiều nên mỏi thôi. Một lát là hết thôi.

Phi Linh duối chai dầu lại cho Tiêu Ngưng Nhi. Tiêu Ngưng Nhi cũng đành cất
chai dầu đi. Rồi cả ba người cùng nhau đi dạo mua chút ít đồ rồi chia tay
nhau. Suốt quá trình đi mua đồ, Phi Linh vẫn luôn có cảm giác ai đó quan sát
cậu vậy. Cậu muốn dùng tinh thần thám trắc nhưng như vậy thì lộ quá, với lại
khí tức của cậu mạnh sẽ làm cho nhiều người xung quanh cảm thấy nặng nề, khó
chịu.

Mà khi chia tay sau đó. Phi Linh cũng cảm giác được là sự quan sát đã mất đi
rồi. Cậu lại cảm thấy kì lạ. Đừng nói là cậu đẹp trai quá rồi có cô nào theo
nữa đấy.

---------

Tại phủ thành chủ. Diệp Hàn lúc này đã quay về. Toàn bộ những đệ tử con em
Phong Tuyết thế gia đều bị bất ngờ, rồi chào hỏi hắn.

-Hàn nhi. Ngươi về rồi sao?

Diệp Tông thấy Diệp Hàn quay về cũng bất ngờ, dường như hắn nghĩ rằng Diệp Hàn
vẫn còn ở ngoài lịch lãm.

-Ân, Phụ thân. Người khỏe?

Diệp Hàn cúi đầu nói.

-Ta vẫn tốt. Sao rồi? Chuyến lịch lãm lần này ngươi có tiến bộ như thế nào?

Diệp Tông cười hỏi.

-Bẩm phụ thân. Lần này nhỉ tử đi lịch luyện đã đột phá được Hắc Kim tam tinh cảnh giới.

Diệp Hàn có vẻ rất tự hào nói.

-Vậy à.

Diệp Tông có vẻ không bất ngờ mấy, bởi vì hắn đã dự đoán được Diệp Hàn có thể
đột phá đến cảnh giới nào rồi.

-Hàn nhi. Ta có chuyện này muốn nói cho ngươi nghe. Mong ngươi đừng buồn.

Diệp Tông mặt nghiêm túc nói. Diệp Hàn nghe thế vẻ mặt đã bắt đầu biến chuyển.
Dường như hắn đoán ra một phần gì đó.

-Phụ thân cứ nói. Dù có chuyện gì thì người vẫn là phụ thân của ta, không lí nào ta lại giận phụ thân mình cả.

Trong lời lẽ của Diệp Hàn không biết có phải hay không có chút giả dối, nhưng
Diệp Tông lại nhìn không ra được.

-Ừm. Việc kế nhiệm thành chủ. Đáng lẽ ra ngươi là ứng cử viên ta ưng ý nhất.

Diệp Tông nói, Diệp Hàn nghe.

-Nhưng mà, do thời gian ngươi đi lịch lãm, Quang Huy chi Thành đã phát triển chóng mặt. Về phần Tử Vân, nàng nay đã cảnh giới Hắc Kim nhất tinh, mới mười bốn tuổi nhưng đã Hắc Kim cấp, ngay cả ta và Hàn nhi ngươi cũng không bằng. Có lẽ ta sẽ giao vị trí thành chủ này cho nàng sớm thôi.

Diệp Tông nói. Diệp Hàn nghe xong cau mày.

-Phụ thân, cho dù là Tử Vân muội ấy làm thành chủ đi nữa thì ta vẫn cố gắng cống hiến cho Phong Tuyết thế gia.

Diệp Hàn mặt dày vô cùng nói. Hắn chắc gì lại để Diệp Tử Vân lên làm thành
chủ, hắn còn có mưu đồ làm thành chủ cùng chiếm được Diệp Tử Vân nữa kìa.

Diệp Tử Vân không có đi qua đại sảnh nên không có biết phụ thân nàng đã bế
quan ra ngoài, còn có Diệp Hàn, đại ca nàng mới về. Đối với Diệp Tử Vân, Diệp
Hàn không khác gì người anh mà thôi. Nàng không có xem Diệp Hàn là gì hơn tôn
trọng người anh cả.

---------

Qua ngày hôm sau. Bên Dực Long thế gia Tiêu Ngưng Nhi bắt đầu đi học, Phi Linh
tiện đường đi đến Thánh Lan thư viện nên di chung. Bên Phong Tuyết thế gia thì
Diệp Tử Vân cũng vừa ra khỏi phòng mình và chuẩn bị đến trường.

-Tử Vân. Muội khỏe chứ?

Diệp Hàn từ đâu đó bước vào trong biệt viện của Diệp Tử Vân.

-Hàn ca? Ngươi mới về sao?

Diệp Tử Vân thấy Diệp Hàn đến không khỏi bất ngờ.

-Ta cùng vừa về hôm qua. Nghe nói muội lên được lớp thiên tài rồi sao? Đúng là Tử Vân thiên tài có khác a.

Diệp Hàn cười nói.

-Không phải đâu. Cũng nhờ Phi Linh đại ca hết.

Diệp Tử Vân nói. Không có Phi Linh và Tiêu Ngưng Nhi thì nàng cũng chẳng có
ngày hôm nay, mà có đi chăng nữa thì cũng không có tu vi cao được bởi công
pháp của Phi Linh giúp cho nàng khá nhiều chứ không nói tới đan dược.

-Phi Linh?

Diệp Hàn biết mà vẫn hỏi. Trình độ đạo đức giả của hắn có khi đạt đến đăng
phong tạo cực rồi.

-À. Ngươi mới về nên chưa có gặp Phi Linh đại ca. Hình như ngươi cũng đi đến trường hôm nay phải không? Cùng đi nhé. Ta sẽ giới thiệu Phi Linh đại ca với ngươi.

Diệp Tử Vân cười nói.

Rồi Diệp Hàn cũng theo Diệp Tử Vân đi Thánh Lan học viện.

---------

-Phi Linh. Sao muội dạo này cứ mơ thấy ác mộng a.

Tiêu Ngưng Nhi đang đi trên đường với Phi Linh, nàng nói.

-Ác mộng? Muội mơ thấy gì?

Phi Linh cười nói.

-Giấc mơ ấy lạ lắm. Ta thấy ta cùng huynh đi đến một nơi khác, cường giả nhiều vô kể. Ta còn mơ thấy ta trở thành người đứng đầu của cái gì nữa cơ. Nhưng vào lúc đó ta lại cảm thấy thiếu huynh. Dường như lúc đó ta có nghe huynh nói là huynh phải đi đâu đó. Rồi bỏ muội một mình. Phi Linh, huynh đừng bỏ muội một mình được chứ.

Tiêu Ngưng Nhi nói mà nước mắt muốn tràn ra ngoài luồn rồi. Ánh mắt mông lung
nhìn Phi Linh.

-Nha đầu ngốc. Ta không có tính bỏ muội đi đâu cả. Yên tâm đi.

Phi Linh nhìn thấy Tiêu Ngưng Nhi như vậy, xoa xoa đầu nàng rồi cười nói. Tiêu
Ngưng Nhi nghe thế cũng lấy tay lau nước mắt đi rồi cười với Phi Linh.

-Ân.

Tiêu Ngưng Nhi nói.

Cả hai cùng đi đến Thánh Lan học viện, như thường lệ, họ gặp Diệp Tử Vân,
nhưng đi sau Diệp Tử Vân là lại có một người thanh niên nữa.

-Ngưng Nhi, Phi Linh đại ca. Xin chào.

Diệp Tử Vân thấy Phi Linh và Tiêu Ngưng Nhi thì chào hỏi.

-Tử Vân, ai thế?

Phi Linh nhìn thấy thanh niên sau lưng Diệp Tử Vân không khỏi thắc mắc.

-À. Huynh chưa gặp hắn bao giờ là phải rồi. Đây là Diệp Hàn, đại ca của ta.

Diệp Tử Vân vừa nói, tay vừa giơ ra hướng về phía của Diệp Hàn, ý là giới
thiệu. Diệp Hàn nương theo đó mà lại gần cả ba người.

-Lần đầu tiên gặp mặt, ta tên Diệp Hàn.

Diệp Hàn một lần nữa tự giới thiệu. Phi Linh và Tiêu Ngưng Nhi chỉ gật đầu
cười một chút thôi.

Phi Linh nhìn Diệp Hàn nhưng lại cảm giác rất chán ghét vậy. Trông cái vẻ mặt
của Diệp Hàn, Phi Linh cảm thấy hắn là một tên vô cùng giả tạo. Phi Linh chỉ
gật đầu cho có lệ một chút mà thôi, chứ chả có hứng thú gì với Diệp Hàn cả.
Tiêu Ngưng Nhi thì cũng chẳng quan tâm nam nhân nào ngoài Phi Linh cả, nên
nàng thấy Diệp Hàn cũng cho qua luôn.

Phi Linh, Tiêu Ngưng Nhi và Diệp Tử Vân nói chuyện với nhau rất nhiệt tình,
nhưng có vẻ Diệp Hàn thì bị cho ra rìa. Nếu cả ba người có thể thấy trên vẻ
mặt hắn lúc này, đó chính là ánh mắt của con rắn đang nhìn con mồi của mình.

Cuối cùng cũng đến Thành Lan học viện. Phi Linh cũng phải đến thư viện, tiếp
tục làm công việc thủ thư đầy buồn chán. Nói thật thì Phi Linh làm ở đó được
một hai ngày thì lại chán không biết làm cái gì khác ngoài trông coi đống sách
vở trên kệ cùng cho mượn sách, mà người mượn cũng lếch đếch mấy người, có thể
nói khách quen nhất của cậu cũng như thư viện là cô bé Diệp Tử Vân ham học ra
thì chẳng còn ai cả.

Tiêu Ngưng Nhi cùng Diệp Tử Vân hai người cũng dắt tay nhau chạy vào trong
lớp. Diệp Hàn bản thân có một lớp thiên tài riêng, hắn học chung với Diệp Hồng
lần trước trêu chọc lấy Thẩm Phi, còn có Trần Lâm Kiếm của Phương Viêm thế gia
nữa.

Mà Diệp Hàn trở về từ chuyến lịch lãm làm mọi người trong lớp cũng rất ngạc
nhiên.

Nhưng mà đấy chưa phải náo nhiệt như bên lớp của Tiêu Ngưng Nhi và Diệp Tử
Vân. Hai mĩ nữ được vô số người chú ý vào lớp thiên tài, ai cũng mê ly, hồn
bay theo gió mất rồi, nhất là nam sinh.

----------

Tối tiếp :3


Thần Tiên Đạo Hệ Thống - Chương #133