129:rắc Rối Tới Cửa


Tại Quang Huy chi Thành. Khoảng thời gian Phi Linh đi chắc cũng được hơn một
ngày. Tiêu Ngưng Nhi cũng đã được lên lớp thiên tài. Kì nghỉ cách học kì mới
là một tháng, nàng cũng hơi buồn rồi. Phi Linh chọn thời điểm đi lại đúng ngày
nàng đi kiểm tra, nó khiến nàng có chút không vui.

Tại Dực Long thế gia, Tiêu Ngưng Nhi đang trong phòng mình đọc sách. Có vẻ
nàng rất chăm chú, quyển sách này là do Diệp Tử Vân đề cử cho nàng. Mặc dù
không muốn thừa nhận lắm nhưng Diệp Tử Vân vẫn rất thích sách cùng học, nàng
đọc có khi còn nhiều Tiêu Ngưng Nhi nhiều. Phi Linh thấy ngày nào Diệp Tử Vân
cũng đến thư viện cua học viện Thánh Lan để đọc, khá là chăm chỉ. Thậm chí
nàng còn hỏi Phi Linh những vấn đề nàng không hiểu trong sách nữa, nhưng Phi
Linh có biết cái gì nhiều, cậu chỉ là thủ thư, với lại mới tới thế giới này,
làm sao cậu biết hết được chứ, thế giới này mơ hồ nhất là về phần quy tắc.

Tiêu Ngưng Nhi đang đọc sách thì đột nhiên có người hầu xin phép vào rồi báo
rằng Tiêu Vân Phong cho gọi nàng. Nàng có chút hơi thắc mắc không biết phụ
thân cho gọi mình có chuyện gì.

Tiêu Ngưng Nhi liền tới đại sảnh đường. Mà lúc nàng ra, nàng còn nghe phía
ngoài cửa có một giọng nói của đàn ông đang la ó om sòm. Tiêu Ngưng Nhi nghe
được giọng nói này có chút nhíu mày, nàng biết giọng nói này, đó là cũng Thẩm
Phi. Nhưng hắn đến đây làm gì? Không phải Thần Thánh thế gia cùng Dực Long thế
gia đã không có cái gì quan hệ nữa sao? Chẳng lẽ hắn đến tìm mình về vụ hôn sự
kia nữa sao? Tiêu Ngưng Nhi nghĩ.

Tiêu Ngưng Nhi tới đại sảnh thì thấy Tiêu Vân Phong đang đứng, hắn thấy Tiêu
Ngưng Nhi đi ra cũng nhìn sang hướng của nàng rồi biểu thị ý rằng có người
đang kiếm nàng. Sắc mặt của hắn có chút khó chịu, hắn cũng biết đó là ai.

-Con tiện nhân kia. Mày ra đây cho ta.

Giọng la hét bên ngoài truyền vào trong đại sảnh, Tiêu Ngưng Nhi là nhịn không
được nữa, nàng chạy ra ngoài. Nàng muốn cho tên Thẩm Phi cái này cẩu khẩu phải
biết điều một chút.

Đi ra đến ngoài cửa chính, Thẩm Phi đang đứng ngoài cửa, còn đánh mấy người đệ
tử của Dực Long thế gia nữa, hiện giờ thì hắn đang đập phá bên ngoài.

Tiêu Ngưng nhi nhìn thấy Thẩm Phi ngông cuồng đánh đập những đệ tử của thế gia
mình không khỏi cục tức ứ lâu ngày muốn bộc phát vậy.

-Thẩm Phi, ngươi tên khốn này. Cút ra khỏi nhà của ta.

Tiêu Ngưng Nhi chạy vọt tới phía Thẩm Phi đang đánh đập đệ tử thế gia nàng,
tay nàng từ trong tay áo lấy ra một thanh đoản kiếm, hướng về Thẩm Phi mà chém
xuống. Thẩm Phi chưa có yêu linh hộ thể nhưng cũng đã đập tơi bời đám đệ tử
Bạch Ngân Võ Giả cùng Yêu Linh Sư rồi.

Thẩm Phi nghe được Tiêu Ngưng Nhi nói, liền nhanh chóng né sang một bên. Dù là
tu vi của Tiêu Ngưng Nhi có cao thật nhưng kinh nghiệm thực chiến vẫn không có
cơ hội học tập a. Nàng kỹ năng chiến đấu còn quá thô sơ, bị Thẩm Phi né được
cũng là bình thường. Né được đòn đánh của Tiêu Ngưng Nhi thì Thẩm Phi cũng
nhìn lấy nàng, ánh mắt như muốn làm chuyện xấu gì ấy.

-Tiện nhân, hôm nay tao sẽ bắt mày về. Đừng tưởng muốn thoát khỏi tay Thẩm Phi tao là được.

Thẩm Phi định đánh ngất Tiêu Ngưng Nhi. Nàng không có ngốc đến nổi để hắn làm
như vậy. Tiêu Ngưng Nhi liền cấp tốc hóa thân, yêu linh hộ thể, tốc độ hộ thể
của nàng rất nhanh, thoáng một giây là đã hoàn thành hộ thể.

Yêu Linh của nàng như đã được đề cập là Phong Lôi Bạo Linh Phượng. Hình dáng
của Tiêu Ngưng Nhi lúc hóa thân trông rất mĩ lệ, lưng nàng là vô hình hai cái
lôi dực. Điện lôi uốn lượn chung quanh, xung quanh nàng còn có một tầng phong
nguyên tố bảo vệ nữa, tóc của Tiêu Ngưng Nhi chuyển thành màu xanh lam, rất
phù hợp với màu của nguyên tố phong cùng lôi.

Tay của Thẩm Phi chưa chạm được tới cơ thể của Tiêu Ngưng Nhi thì bị tầng
phong thuẫn kia đánh bật ra, lùi về sau ba mét. Hắn cũng không tin vào mắt
mình nữa, Tiêu Ngưng Nhi có yêu linh, chứng tỏ nàng đã trên Bạch Ngân cấp, còn
hộ thể với tốc độ kinh khủng như vậy. kể cả hắn mấy năm nay cũng phải mất
khoảng năm đến mười giây mới hoàn thành biến thân. Vậy mà Tiêu Ngưng Nhi mất
chỉ một giây. Hơn nữa là có thể đỡ đòn đánh của Bạch Ngân cấp Võ Giả của hắn,
mặc dù là Yêu Linh Sư nhưng cơ thể của hắn vẫn đạt được đến Bạch Ngân cấp.

Tiêu Vân Phong cũng từ trong chạy ra ngoài, hắn thấy Thẩm Phi định bắt Tiêu
Ngưng Nhi đi cũng nhanh chóng vọt tới nhưng bất ngờ thay, Tiêu Ngưng Nhi khí
tràng thậm chí còn mạnh hơn hắn nhiều vô kể khể yêu linh hộ thể. Mà Thẩm Phi
kia, Tiêu Vân Phong dường như nhớ là hắn đã Hoàng Kim cấp Yêu Linh Sư, không
lẽ Tiêu Ngưng Nhi cũng đã Hoàng Kim cấp sao? Tiêu Vân Phong không có thật sự
biết Tiêu Ngưng Nhi tu vi cao cao không ai bằng a.

-Aaaaaaaa….

Thẩm Phi cũng bắt đầu vận lấy linh hồn lực, dung hợp yêu linh của mình, hỏa
diễm bao trùm xung quanh, không khí nóng lên. Trong ngọn lửa còn hình thành
một hình dáng của con hổ.

Tiêu Ngưng Nhi thấy thế bèn nhảy lùi lại phía sau.

-Lôi Nguyên. Phong Nhận.

Nhảy về phía sau, Tiêu Ngưng Nhi cấp tốc dùng hai tuyệt chiêu của Phong Lôi
Bạo Linh Phượng. Từ lôi dực vũ động, hai cái lôi cầu đột nhiên được hình thành
và tức khắc được ném đi đến Thẩm Phi đang dung hợp yêu linh. Tay của Tiêu
Ngưng Nhi sau đó cũng chém lên, xuống tạo ra hai đạo dao bén phong thuộc tính,
tốc độ của hai tuyệt chiêu này rất nhanh.

Dung hợp yêu linh như thả hồn theo mây vậy, Thẩm Phi thậm chí còn không đề
phòng Tiêu Ngưng Nhi tấn công. Với Lôi nguyên tố khắc chế Hỏa nguyên tố thì
Tiêu Ngưng Nhi ăn chắc lợi thế rồi.

Lôi Nguyên đánh thẳng vào trong hỏa diễm đang cuồn cuồn như sóng kia, lôi hỏa
va chạm, lôi ăn mòn đi hỏa, để lộ ra Thẩm Phi đang dần biến đổi hình dáng, có
bộ mặt của một con hổ, toàn thân cũng bành trướng ra không ít, sắc mặt hung dữ
vô cùng. Ngay sau đó Phong Nhận tiến thẳng, trực tiếp đánh vào Thẩm Phi. Hai
đạo Phong Nhận, một chém ngay vào tay phải của hắn, còn một đạo kia,…

Rất chuẩn xác. Đạo Phong Nhận kia đi qua hạ bộ của Thẩm Phi.

Không biết là Tiêu Ngưng Nhi cố ý hay vô ý mà trúng ngay điểm yếu chết người
của phái mạnh, Tiêu Vân Phong nhìn thấy cảnh này không khỏi rợn hết cả người,
mồ hôi chảy trên trán, hắn có cảm giác dưới đủng quần mình hơi hơi lành lạnh
cùng trống vắng cảm giác.

Dường như cũng cảm nhận được đau đớn truyền đến thần kinh, Thẩm Phi vừa hóa
yêu linh xong thì nhìn lại cánh tay phải của mình bị mất, máu chảy dài, nhiễu
đầy trên mặt đất rồi, còn phần dưới của hắn cũng thiếu thiếu đi. Hắn nhìn
xuống, sắc mặt cũng tỉnh bơ, sau đó….

-Aaaaaaaaaaa

Lại la làng thêm một lần nữa. Lần này là do đau cùng hoảng loạn. Từ nay Thẩm
Phi chính thức bắt đầu sự nghiệp thái giám, chức nghiệp đầu tiên được hình
thành ở Thần Thánh thế gia.

-Con tiện nhân, ngươi đợi đó, Dực Long thế gia không xong với Thần Thánh thế gia ta đâu.

Thẩm Phi lụm toàn bộ mọi bộ phận vừa bị chém rơi lên, vẻ mặt như khóc như
giận, nước mắt tràn, nước mũi chảy, mà mặt thì hung dữ như muốn ăn tươi nuốt
sống Tiêu Ngưng Nhi vậy, hắn vừa quát vừa bỏ chạy.

Tiêu Ngưng Nhi thì thở phào nhẹ nhỏm, cuối cùng cũng đuổi được một tên phiền
phức đi. Măc dù nàng cũng nghĩ mình làm hơi quá tay nhưng mà dựa vào lời Phi
Linh, nàng làm không có sai. Trực tiếp phá đi cái vật ấy của một tên ác ôn đê
tiện như Thẩm Phi thì không có cái gì gọi là quá đáng a.

--

Tối có chương :3 Từ từ ta bù chương nhé


Thần Tiên Đạo Hệ Thống - Chương #129