Sau một phút huy động Thần Thuật hóa giải những đạo Minh Văn kia. Phi Linh đã
thành công phá bỏ phong ấn trên bia đá. Lúc này, bia đá đột nhiên rung chuyển,
sau đó nứt ra, ầm một cái, đổ sụp hoàn toàn. Và sau lưng Phi Linh, ở dưới đất
lại tách ra làm hai, hiện lên một đường hầm sâu vô cùng. Thỉnh thoảng còn nghe
tiếng tí tách của những giọt nước rơi xuống đất nữa.
Phi Linh cũng tò mò đi xuống dưới, bên trong tối om nên Phi Linh phải tạo ra
một cái đèn pin để rọi đường mà đi.
Vừa đi vừa quan sát, trên tường đá còn có khắc rất nhiều những Minh Văn, Phi
Linh vô tình chạm vào nó, rồi vô số tia chớp tỉa ngang qua mặt cậu, Phi Linh
hiểu ra đấy là công kích Minh Văn. Không biết có thứ gì quan trọng ở bên trong
mà lại thiết kế bãy rạp nhiều đến thế này?
Đinh đông, đinh đông, giọt nước phía trên huyệt động nhỏ giọt xuống dưới. Phát
ra thanh âm thanh thúy, tại bên trong huyệt động u tĩnh truyền đi rất xa.
Đường đi cũng hơi dài, chỗ rẽ phía trước truyền đến quang mang chói mắt. Phi
Linh bước thêm vài bước, quang mang chiếu xạ vào tầm nhìn vô hạn mở rộng lên.
Đây là một huyệt động rất lớn mặt trên được trang trí thưa thớt bằng những
viên tử lăng thạch, dù cho không có ánh sáng mặt trời chiếu xạ, thì Tử Lăng
thạch cũng phát ra tử quang nhàn nhạt, chiếu sáng toàn bộ bên trong huyệt
động.
Trong huyệt động là một vũng nước rất lớn màu đen, nước suối không ngừng hướng
về thượng nguồn, thế nhưng không có nước rơi vãi ra, không biết chảy về phương
nào.
Chung quanh Hắc Tuyền, cũng bày ra vô số thần bí minh văn pháp trận, tạo thành
một đạo kết giới thật lớn.
Đột nhiên, Phi Linh phát hiện vách đá phía dưới một bên hắc tuyền, tựa hồ có
thứ gì đang cử động, men theo đá tảng, chậm rãi bò lên, cuối cùng dừng ở trên
một mảng đá bằng phẳng. Xem xét một phen, xác định không có cái gì nguy hiểm,
lúc này ánh mắt Phi Linh mới nhìn về những thứ đang chất đống đằng đó.
Chỉ thấy thưa thớt năm sáu bộ hài cốt, nhục thân đều đã hủ hóa, chỉ còn lại có
một ít tro cốt, hơn nữa tro cốt này cũng có dấu hiệu đang tan rã.
Tuy vậy, nhưng Phi Linh vẫn cảm nhận được một tia lực lượng nhỏ vẫn còn đang
di động.
Dòng năng lượng này có điểm giống với linh hồn lực, thế nhưng tựa hồ linh hồn
lực so với bình thường còn muốn cao hơn một tầng.
Phi Linh cúi đầu xem xét một chút, trừ mấy mảnh thi cốt này, nơi này còn phân
tán rất nhiều thứ, các loại chiến giáp binh khí, tuy rằng bám đầy bụi, nhưng
xem xét những đạo minh văn khắc trên binh khí và chiến giáp, có vẻ đều là bảo
vật Truyền Kỳ cấp, chừng mấy chục kiện hơn, đều là do mấy người chết này lưu
lại.
Lúc Phi Linh đang đang định gom lấy để xem phẩm chất thì một thân ảnh nhàn
nhạt chậm rãi hiện lên ở trên ao nước, đây là một tuyệt thế mĩ nữ, bộ dáng
thoạt nhìn đại khái hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, mặc một bộ lụa mỏng màu
đen, đôi mắt trong veo, một loại thánh khiết động nhân nói không nên lời, dưới
lớp lụa mỏng, đường cong lòi lõm, linh lung ẩn hiện.
Phi Linh nhìn thân ảnh này có lẽ do cô gái một tia tàn hồn mà để lại, rất có
khả năng là người chung một thời với sáu bộ hài cốt kia.
Phi Linh đối với nữ nhân này sinh ra một ít hiếu kì. Nữ nhân này khi còn sống
không biết gặp sự tình gì, chỉ còn lại có một luồng tàn hồn.
Ánh mắt nàng, thâm thúy động nhân, phản phất có thể nhìn thấu hết thảy mọi
thứ, trên người ẩn ẩn từng tia liệt diễm thiêu đốt, làm cho nàng nổi bật giống
như là nữ. Nếu đổi là người khác, khẳng định đã bị dung nhan hấp dẫn của nàng
làm cho mất hồn mất vía, bất quá ánh mắt của Phi Linh vẫn bình tĩnh.
Phi Linh chú ý đến cổ năng lượng nóng chảy trên người đối phương, dòng lực
lượng này so với linh hồn lực còn muốn cao hơn một tầng.
-Ta đã ở đây mấy vạn năm, không nghĩ tới cuối cùng cũng có người đến nơi này, người trẻ tuổi, ngươi tên là gì.
Thanh âm nàng hư vô phiêu miểu, biến ảo mặc định.
-Tại hạ Phi Linh. Không biết mĩ nữ cô nương tại sao lại ở nơi này?
Phi Linh cười đáp.
-Mĩ nữ cô nương? Tiêu tử nhà ngươi. Ta lớn tuổi hơn ngươi rất nhiều đấy.
Cô gái nói.
-Ồ. Vậy sao? Thế đại tỷ đây tên gì?
Phi Linh nghe thế không khỏi cười hỏi.
-Vũ Diễm, hỏa chi linh thần.
Vũ Diễm đáp.
-Linh thần?
Phi Linh nghe cái tên gọi này thì suy nghĩ. Không lẽ cũng là cấp thần cấp 2 đã
lĩnh ngộ pháp tắc sao. Phi Linh thầm nghĩ, bởi trên hư ảnh Vũ Diễm Phi Linh
cũng có cảm nhận được một ít những hỏa pháp tắc.
-Chúng ta là thần linh của cái thế giới này, chưởng quản các loại pháp tắc trong thiên địa, ta chưởng quản hỏa, chỉ là bản thể của ta đã tiêu tán. Thần cách của ta đã nứt vỡ, biến thành hạt bụi nhỏ bé hạt, tán lạc tại mỗi một cái góc nhỏ trong thế giới này, nhưng mà chúng ta là linh thần vĩnh hằng bất diệt, thần cách ta vài vạn năm sau, sẽ một lần nữa ngưng tụ, sau đó khôi phục lại bản thể.
Vũ Diễm nói.
Phi Linh nghe được câu có chút hơi ngớ ra. Không lẽ cái thế giới này yếu đến
thế sao? Làm sao lại chỉ có một cái thần chi cấp 2 này chưởng quản?
-Linh Thần là thần linh của cái thế giới này, từng chủ thế giới chỉ có thể sinh ra ba mươi sáu vị linh thần, một thứ nguyên thế giới chỉ có thể sinh ra một vị linh thần, mỗi một người trong đó nắm giữ một đạo thiên địa pháp tắc, cho nên linh thần đại biểu cho quy tắc thế gian.
Thấy Phi Linh suy nghĩ, Vũ Diệm dường như hiểu nhầm ý nghĩ của Phi Linh nói.
-Nói như vậy ta cũng là linh thần à?
Phi Linh cười nói.
-Hả? Ngươi nói cái gì? Ta không nhìn rõ được ngươi trong cơ thể có thứ gì? Lạ thật. Ngươi nghĩ linh thần củ cải trắng trồng trồng vườn rau sao?
Vũ Diễm nghe thế không khỏi tức giận mắng.
-Tại thời đại thượng cổ, chỗ chúng ta là chủ thế giới tổng cộng có ba mươi sáu vị linh thần, phụ thuộc thứ nguyên thế giới có bảy mươi hai vị Linh Thần, trong đó có một phần tư là nhân tộc, một phần hai là yêu thú nhất tộc, còn có một phần tư là các loại sinh linh khác, đều phục vụ người mạnh nhất của cái thế giới này là chúa tể giả.
Nuốt cơn giận xuống, Vũ Diễm nói tiếp. Phi Linh nghe được như bừng tỉnh, hóa
ra còn có thế giới khác chứ không phải một, chúa tể giả kia có lẽ là Thần
Vương.
-Mười mấy vạn năm trước yêu thú nhất tộc đều muốn giết chết tất cả nhân tộc linh thần, vì vậy đã phát động ra đại chiến đối với Nhân tộc, chúng ta tuy rằng liên thủ đem yêu thú nhất tộc triệt để đánh tan, nhưng mà chúng ta cũng tổn thương hầu như chín phần. Ta tán lạc tại nơi đây, sau đó yêu thú nhất tộc lại ra đời một vị linh thần, hơn nữa lại muốn hủy diệt ta truyền thừa của nhân tộc. Đáng tiếc thần cách của ta, cho tới bây giờ mới ngưng tụ một phần ba mà thôi, nếu như đợi yêu thú nhất tộc ra đời nhiều linh thần nữa, khống chế tất cả pháp tắc, như vậy nhân tộc sẽ có tai hoạ ngập đầu.
Nghe Vũ Diễm nói. Phi Linh tâm có chút loạn. Phải nói pháp tắc là một của thế
giới này. Thế giới này tạo ra thần, thần nắm giữ pháp tắc, không phải có thể
cướp là giành được, mà theo tinh thần tự nguyện mà ra. Nếu một vị thần không
tự nguyện trao cho người khác pháp tắc của mình thì có giết thần cũng không có
được toàn, chỉ lĩnh ngộ một phần, còn vị thần thì cấp bậc bị giảm đi. Chưa kể
đến giết hoàn toàn một vị thần nắm giữ pháp tắc thì có thể ảnh hưởng vô cùng
lớn đến trật tự của thế giới, ở đây mất đến sáu vị thì Phi Linh không hiểu sao
thế giới này vẫn còn yên ổn.