Sau khi nhìn kĩ một chút thì Phi Linh phát hiện có một thứ dường như là yêu
linh bị phong ấn trong ngọn đăng.
-Mà. Cũng chẳng có lợi gì cho ta cả. Thu lại để bọn nhóc Nhiếp Ly dùng vậy.
Phi Linh cũng có ý định tìm cho Tiêu Ngưng Nhi một con yêu linh phong lôi hệ
phù hợp với nàng nhưng vẫn chưa có cơ hội đi tìm.
Cất ngọn đăng đi sau đó thì Phi Linh hỏi Tiêu Ngưng Nhi và Diệp Tử Vân đã tìm
món mình muốn chưa để rời nơi này và báo những người khác về nơi này nữa. Và
Tiêu Ngưng Nhi cũng không có hứng thú gì với những món đồ ở đây, nên nàng
không lấy gì cả, Diệp Tử Vân có vẻ thích sưu tầm đá nên cũng có lấy một vài
viên đá có màu sắc sặc sỡ.
Tìm kiếm lối ra ở xung quanh thì nhóm của Phi Linh, nói chính xác người tìm ra
lối thoát là Diệp Tử Vân, do chia ra tìm nên cũng rất nhanh lần ra được lối
thoát.
Lối thoát là một cầu thang hướng thẳng lên phía trên, vì cũng khá cao và rất
tối, có lẽ đã bị đóng lại hay gì đó, nên mới không có ánh sáng lọt được vào
đây.
Xét đi cũng phải xét lại. Có lẽ đây là một nơi trú ẩn của tòa thành trì này.
Vì sao lại nói như vậy? Nơi này dưới lòng đất, cất giữ kho báu, chắc là ngân
khố, mà những bộ hài cốt kia là những người trú nạn, vì không biết cách mở cửa
bí mật hay là do đói,… mà phải chịu cảnh mất mạng trong căn phòng kia.
-Có vẻ không có bẫy.
Tiêu Ngưng Nhi nhìn xung quanh mà nói.
-Đi.
Phi Linh gật đầu nói. Rồi ba người cùng nhau đi lên cầu thang. Từng bậc từng
bậc mà ba người dẫm lên đều khá chắc chắn, mặc dù là đã qua nhiều thập kỉ
nhưng nó không có bị xói mòn, nứt nẻ.
Cộc cộc.
Những tiếng bước chân vẫn cứ tiếp tục vang lên trong không gian tối tăm chỉ có
hai cái ánh đèn sáng trưng rọi qua rọi lại. Phi Linh và Tiêu Ngưng Nhi cứ soi
đèn tới lui đem xem xung quanh, Diệp Tử Vân cứ thế mà đi theo sau.
Năm phút sau. Ánh đèn của Phi Linh đã rọi vào một thứ có thể nói là cánh cửa
nhỉ, bởi nó là cánh cửa để đóng mở đường đi xuống căn mật thất cùng kho ngân
khố mà.
Ầm ầm
Mà đúng lúc này đột nhiên từ phía trên nhóm của Phi Linh lại xuất hiện nhiều
những tiếng nổ dữ dội làm cho phía dưới cũng phải bị rung chấn.
---------
Trở lại một giờ trước.
Trần Lâm Kiếm cùng đội ngũ của hắn đang chuẩn bị tiến nhập sâu vào trong di
tích thì lại gặp phải rất nhiều Thương Tý cự viên, đa số bọn chúng thuộc cấp
bậc Thanh Đồng ngũ tinh, nhưng rắc rối là lại có một con Thương Tý cự viện đã
mở ra linh trí và tu vi tiếp cận Hoàng Kim cấp, cho nên khiến cho đội ngũ trở
nên vật vã vô cùng, may mắn thay là đánh lạc hướng bọn Thương Tý cự viện ấy
nhưng đã phải hi sinh hết bốn cường giả Bạch Ngân cấp làm mồi nhử. Đã thế đội
ngũ của Trần Lâm Kiếm còn gặp phải một đám người lạ mặt trùm đầu, phía sau áo
khoác trùm đầu đều có hoa văn rất quen thuộc với bọn hắn, hắc ám công hội.
Mà Trần Lâm Kiếm cũng là người trưởng thành trong Quang Huy chi Thành, hắn
cũng biết cách nhận biết người của hắc ám công hội, đó là luôn mặc áo choàng
trùm đầu, sau áo còn in cái hoa văn kim sắc đặc trưng.
-Xem ra các ngươi cũng vui đùa đủ rồi nhỉ? Mau bắt toàn bộ lại cho ta. Bọn chúng toàn bộ tiền đấy.
Người đàn ông tóc vàng nói, hắn tên là Vân Hoa. Nếu hắn không che giấu đi
khuôn mặt mình thì có lẽ Trần Lâm Kiếm đã nhận ra lai lịch của hắn.
-Khốn kiếp hắc ám công hội. Lợi dung chúng ta hao tổn chiến lực mà ra tay.
Trần Lâm Kiếm cắn răng lẩm bẩm.
-Mọi người. Chiến đấu là con đường sống duy nhất. Dù có chết cũng đánh đến cùng.
Trần Lâm Kiếm cầm trong thanh đơn kiếm của mình mà gào thét lên. Toàn bộ con
em thế gia cũng theo tiếng nói mang khí chất lãnh đạo kia làm cho máu huyết
dâng trào, bắt đầu hùng dũng mà chống lại các thành viên của hắc ám công hội.
-Lên! Bắt hết chúng lại.
Vân Hoa chĩa ngang đao về phía đám con em thế gia và sai khiến thuộc hạ của
mình.
Đúng ngay lúc cả hai bên đang đâm đầu thẳng vào nhau thì ở giữa khu đất lại
phát sinh biến hóa không thể nào ngờ trước được.
Ầm.
Mặt đất tự nhiên lại chuyển biến thành một cột cát cao ngăn cách ngay giữa
trận chiến. Hiện tượng này khiến cho toàn bộ mọi người đang làm hành động cá
nhân mình cũng phải dừng ngay lại mà quan sát cột cát bụi kia là tại sao xuất
hiện. Không lẽ có con yêu linh cao cấp gì sống ẩn dật giờ lại xuất hiện sao?
-Khụ khụ. Huynh không nhẹ nhàng được một chút sao? Cát bay cả vào mắt muội rồi.
Một giọng nói dễ nghe lại có chút khàn khàn do hít phải bụi mà ho vang lên từ
phía cột cát vừa mới tung thẳng lên không trung giờ còn để lại bụi mù khó mà
nhìn thấy gì.
-Mà. Dù sao thoát ra là tốt rồi.
Giọng nói khác lại vang lên, lần này lại là giọng của một nam nhân, thân ảnh
mờ nhạt trong đám bụi mù kia hiện lên từ phái dưới mặt đất. Sau đó lại xuất
hiện thêm hai cái thân ảnh nữa.
-Hai người thôi đi mà. Trước tiên là tìm nhóm của Trần Lâm Kiếm đã.
Lại một giọng nữ tính khác vang lên, lần này thân ảnh của ba người này đều đã
có chút hiện rõ.
Chính là Phi Linh, Tiêu Ngưng Nhi cùng Diệp Tử Vân ba người. Từ lúc nãy giờ,
nhóm của Phi Linh đang ở ngay dưới chân của trận chiến này mà không biết.
Bụi mù tan đi hết. Ba người hiện ra trước công chúng. Toàn bộ đều chỉ một thái
độ, sửng sờ.
-Ồ. Hình như chúng ta quấy rầy các ngươi à?
Phi Linh nhìn hắc ám công hội một bên, sau đó quay sang bên khác thì phát hiện
Trần Lâm Kiếm, không khỏi thắc mắc.
-À…Ờ, các ngươi không có quấy rối gì đâu.
Trần Lâm Kiếm thanh tỉnh lại rồi trả lời.
-Thế bên kia là ai vậy?
Tiêu Ngưng Nhi nhìn phía hắc ám công hội nói, nàng biết hắc ám công hội, nhưng
những tên trước mặt nàng không có hoa văn đặc trưng, hoa văn đó ở sau lưng
chúng thì làm sao nàng thấy được.
-Chúng là hắc ám công hội. Chúng đến đây bắt chúng ta để đòi tiền chuộc.
Trần Lâm Kiếm cắn răng trả lời cho thắc mắc của Tiêu Ngưng Nhi.
-Ồ. Hắc ám công hội sao? Ta sớm cũng muốn gặp qua bọn chúng rồi. Nhưng không có cơ hội, lần này mở màn làm quen nào.
Phi Linh tay nắm lại thành nắm đấm, mà khi nắm lại còn nghe tiếng crắc crắc
rất ưa là muốn đánh người, mà cậu nói trên thái dương cậu còn nổi lên mấy cái
gân xanh nữa, lần trước hắc ám công hội đánh lén Dực Long thế gia khiến Tiêu
Ngưng Nhi đổ lệ làm cậu không thể chấp nhận được rồi. Lần này có dịp, Phi Linh
muốn trả lại cả vốn lẫn lời.
Mà bên hắc ám công hội, Vân Hoa nhíu mày lùi về sau mấy bước. Hắn thấy Phi
Linh, trong lòng cũng khẳng định rằng tên thiếu niên thần bí trong tình báo
chắc chắn là Phi Linh. Có điều hắn không có biết tu vi của Phi Linh ra sao,
năng lực thì chỉ biết là tà thuật gì đó mà thôi.
-Lên! Bắt lấy tên ngông cuồng đó về cho ta. Ta muốn biết hắn đến tột cùng là mạnh như thế nào. Dám khiêu chiến với hắc ám công hội ta chỉ có con đường chết.
Vân Hoa quyết định ngay lập tức, quát lớn ra lệnh cho thuộc hạ vẫn còn chưa
tỉnh táo.
-Ngông cuồng? Xem ra các ngươi là nghé con không sợ hổ a.
Phi Linh nghe thế, cười khinh bỉ nói.
Những tên thuộc hạ hắc ám công hội nghe theo mệnh lệnh, ồ ồ giơ gươm giáo lên
xông thẳng về hướng Phi Linh và những con em thế gia khác trong đội ngũ thám
hiểm của Trần Lâm Kiếm.
-Ngưng Nhi. Lui về sau đi. Để ta xử lý những tên này.
Phi Linh giọng điệu trở nên lành lùng hẳn ra, nói với Tiêu Ngưng Nhi. Tiêu
Ngưng Nhi nghe thế, nhìn Phi Linh một chút nhưng cậu lại không nhìn nàng, nàng
mím môi.
-Huynh phải cẩn thận đấy.
Tiêu Ngưng Nhi cũng nhanh chóng quyết định nghe theo. Kéo Diệp Tử Vân kế bên
lui về phía.
-Các ngươi mau mau lui về phía sau. Huynh ấy sẽ xử lý những tên kia.
Tiêu Ngưng Nhi và Diệp Tử Vân lui về phía của Trần Lâm Kiếm. Tiêu Ngưng Nhi
gấp gáp thông báo với toàn bộ đội ngũ của Trần Lâm Kiếm.
-Hả? Một mình hắn sao? Tên đệ tử Dục Long thế gia các ngươi ngông cuồng quá đấy.
Một tên từ trong nhóm người phía sau Trần Lâm Kiếm lên tiếng, tên này là Sở
Nguyên, một kẻ khá là ngạo mạn, hình như cũng thuộc thế gia nhờ cậy Thần Thánh
thế gia.
-----------
Ta xin nghỉ vài hôm để ôn thi nhé. Sắp thi giữa kì rồi :v