Tiếng kêu cứu thảm thiết của vài người phát ra từ hướng của đội ngũ thám hiểm.
Phi Linh và Tiêu Ngưng Nhi đang nằm kế bên nhau nghe được nhiều âm thanh pha
tạp với nhau không khỏi ngồi dậy cau mày.
-Cái gì vậy?
Tiêu Ngưng Nhi nhìn phía rừng phát ra thanh âm song nhìn vào mặt Phi Linh hỏi.
-Để ta kiểm tra.
Nói xong, Phi Linh tinh thần thi triển bên trong cơ thể hồn lực, mười một cái
hồn hoàn nương theo đó mà xuất hiện xung quanh Phi Linh, một bạch kim, mười
đỏ.
Tiêu Ngưng Nhi nhìn mà kinh hồn, không khí xung quanh Phi Linh nhưng là biến
đổi quá bất thường, nàng biết là Phi Linh đã cản ngăn áp lực nhưng vẫn có chút
nàng có thể cảm nhận, vô cùng đáng sợ.
Bạch kim hồn hoàn lóe sáng, con mắt Phi Linh nương theo đó mà chuyển thành màu
vàng kim, trong mắt Phi Linh lúc này xuất hiện vô số những hình khối lập
phương, phân chia,… Nó y hệt tinh thần thám trắc của Hoắc Vũ Hạo, cũng là do
Thiên Mộng Băng Tầm trao cho hồn kỹ.
Phạm vi quan sát của Phi Linh lúc này như vô hạn, cậu thấy chỗ của đội ngũ
thám hiểm đang diễn ra một cuộc chiến, mà đối thủ của Trần Lâm Kiếm cùng sáu
cường giả Bạch Ngân cấp là một còn gấu màu nâu, to lớn khoảng chừng hai mét,
dựa trên khí tức thì cũng Bạch Ngân cấp yêu linh.
Do là bị con Bạch Ngân cấp hùng yêu linh này bất ngờ tấn công cho nên có một
số Thanh Đồng cấp đệ tử bị thương và có người hoảng loạn chạy lung tung mới có
tình trạng ồn ào vừa rồi.
-Có yêu linh tấn công lều trại của đội ngũ thám hiểm.
Phi Linh dừng thi triển hồn kỹ quay sang Tiêu Ngưng Nhi nói.
-Liệu có ổn không?
Tiêu Ngưng Nhi nghe được như vậy không khỏi lo lắng.
-Mà. Chúng có sáu Bạch Ngân cấp Yêu Linh Sư mà. Có thể tự lo liệu. Cũng đâu ảnh hưởng gì đến chúng ta.
Phi Linh nhúng vai nói.
-Haizz, thế cũng được. Muội quay về ngủ tiếp đây.
Tiêu Ngưng Nhi thở dài nói. Sau đó là đi xuống dưới nhà ngủ tiếp, bỏ Phi Linh
lại một mình.
---------
Sáng sớm tới.
Phi Linh làm buổi sáng cho Tiêu Ngưng Nhi và Diệp Tử Vân. Kết quả vẫn như mọi
khi, hai cô cô gái ăn và mê ngay lập tức.
Mà ăn xong thì cả ba người chuẩn bị lên đường, quay lại chỗ dựng trại thì có
chút hoang tàn nhưng lại không thấy ai. Có vẻ như là đội ngũ thám hiểm của
Trần Lâm Kiếm đã đi xuất phát từ sớm.
-Ồ. Có vẻ chúng ta bị bỏ lại phía sau rồi.
Phi Linh nhìn xung quanh không khỏi cười.
-Tại huynh cả. Sáng cũng không gọi chúng ta dậy sớm hơn được.
Tiêu Ngưng Nhi phồng má giận dỗi.
-Cái đó là ta thấy các ngươi ngủ ngon quá nên ta không có đánh thức a.
Phi Linh giải thích.
-Thôi, dù sao cũng biết đường mà. Đến sau cũng không có chuyện gì.
Diệp Từ Vân từ đầu đến cuối hết cách, giờ mới chen vào can được.
Rồi cả ba người lên đường theo sau hướng của đội ngũ thám hiểm.
Dọc đường cũng không có cái gì gây cản trở cả. Một mạch dến giữa trưa thì Phi
Linh, Tiêu Ngưng Nhi và Diệp Tử Vân đã đến Cổ Lan di tích. Do nhóm của Phi
Linh phi hành cho nên nhanh vô cùng, không phải đi vòng vèo những dãy núi,
khúc cong,…nên rất dễ dàng đến nơi cũng rất nhanh chóng.
-Huynh đừng làm bọn muội kinh ngạc như thế nữa. Chắc có ngày bị huynh dọa chết quá.
Tiêu Ngưng Nhi nói.
-Haha, ta cũng đành chịu vậy.
Phi Linh cười gãi gãi đầu cho qua.
Phía trước cả ba người là vô số kiến trúc đổ nát, vết tích đổ nát nhìn như đã
rất lâu rồi. Mà Tiêu Ngưng Nhi và Diệp Tử Vân nhìn thì trông rất mới lạ, bỡ
ngỡ.
-Đi thôi.
Quan sát một chút, Phi Linh mở miệng nói. Mặc dù không biết được phải đi đâu
để tìm những vật có giá trị nhưng Phi Linh bắt đầu điều động lấy tinh thần
thám trắc, cậu lúc này có thể nhìn thấy mọi thứ, từ trên không, xuống mặt đất,
lẫn lòng đất.
Mà lúc Phi Linh quan sát, có khá nhiều những con yêu linh dạng tinh tinh và
chúng màu trắng, cao lớn.
Mà ở sâu trong rừng lại có một kiến trúc hình lăng mộ, nó cũng đã bị tàn phá
do thời gian dài như những kiến trúc khác, nhưng nó không có vết tích gì là bị
trận thú triều thời xa xưa để lại. Có lẽ là do ngôi mộ này được xây dựng ở một
nơi khá khó phát hiện như trong rừng này nên mới không có bôn yêu thú tràn
vào.
Phi Linh chưa kịp tiến đến ngôi mộ thì Tiêu Ngưng Nhi cùng Diệp Tử Vân đã tự ý
chạy đến nhìn ngôi mộ rồi.
-Này. Các ngươi đừng tự ý như vậy a. Ngộ nhỡ đập trúng bẫy thì khổ lắm.
Phi Linh chạy theo phía sau của hai cô gái không khỏi than vãn.
-Phi Linh. Huynh xem từ ngữ trên tấm bia rất cổ quái. Hình như không phải thuộc thời đại này.
Tiêu Ngưng Nhi với hiểu biết của mình, chỉ tấm bia mà nói. Ngôn ngữ được khắc
lên tấm bia mộ thực tế đúng như Tiêu Ngưng Nhi nói là không thuộc thời đại của
nàng. Nó thuộc thời kì hắc ám.
Trong khi Phi Linh cùng Tiêu Ngưng Nhi quan sát thì Diệp Tử Vân có chút táy
máy không nghe lời, đi xung quanh nhìn ngó lung tung.
Đột nhiên nàng dẫm phải một cái bẫy, mà thực không biết nó có phải bẫy hay
không, nó được bao phủ bởi đất và cỏ ở phần trên nhìn rất giống những vùng
khác, nhưng khi dẫm vào thì nó biến động, Diệp Tử Vân nương theo đó mà rớt
xuống.
-Áaaaaaaa!!!!
Diệp Tử Vân vừa sợ vừa hết hồn mà cùng vừa không biết phải làm gì. Nàng la
thất thanh.
Phi Linh và Tiêu Ngưng Nhi nghe được nhanh chóng quay lại phía thanh âm, thấy
Diệp Tử Vân không còn mà ngược lại có một cái hố, hai người tức khắc chạy lại
cái hố, âm thanh vẫn vang lên từ cái hố.
-Tử Vân!!!!
Tiêu Ngưng Nhi la lớn tên của Diệp Tử Vân. Mà ngay lúc nàng la thì Phi Linh ôm
theo nàng nhảy xuống dưới. Tiêu Ngưng Nhi giật mình, la thêm lần nữa. Phi Linh
giúp tốc độ kinh hồn, cộng thêm trọng lực kéo cậu xuống nữa, khiến cậu rơi
ngày càng nhanh hơn.
Nháy mắt cậu đã tiếp cận gần với Diệp Tử Vân. Diệp Tử Vân là sợ quá mà ngất
xỉu đi mất rồi. Phi Linh rướng tay tới phía Diệp Tử Vân, nắm tay nàng sau đó
kéo nàng một tay ôm lấy Diệp Tử Vân, tay còn lại ôm eo Tiêu Ngưng Nhi, nàng
nhưng là có chút hơi đỏ ở má.
Rơi khoảng chứng ngàn mét có thừa thì Phi Linh đã thấy đáy của cái hố, cậu nhẹ
nhàng đáp xuống mà không gây sốc gì cho hai cô gái.
Cạch.
Đáp xuống nhẹ nhàng, Phi Linh thả Tiêu Ngưng Nhi xuống, sau đó đưa Diệp Tử Vân
cho nàng, vì dưới hố này khá tối cho nên cậu phải tạo ra một cây đèn pin hiện
đại để soi đường, Tiêu Ngưng Nhi tất nhiên là lo cho Diệp Tử Vân quá nên không
có để ý mấy cây đèn pin mà Phi Linh tạo ra.
Tiêu Ngưng Nhi nhẹ nhàng đặt Diệp Tử Vân đang ngất xỉu nằm xuống mặt đất. Rồi
đứng lên.
-Phi Linh. Đây là đâu?
Tiêu Ngưng Nhi bình tĩnh hỏi Phi Linh. Nàng tuy chỉ mười ba tuổi tiểu hài tử
nhưng không hề sợ hãi chút nào mà vẫn bình tĩnh quan sát và đánh giá xung
quanh.
-Ta cũng không rõ, nhưng theo ta quan sát thì đây có lẽ là một lăng mộ ngầm của một người có chức cao vọng trọng trong thời kì hắc ám.
Nghe thấy Tiêu Ngưng Nhi hỏi, Phi Linh cũng chỉ lắc đầu không biết, cậu chỉ
nhờ vào những vết tích và manh mối ở trên kia của phần mộ mà thôi. Thử nghĩ
xem tại sao phần mộ lại đặt sâu trong rừng lại còn có lối bí mật như thế này
thì không phải của ai đó rất có quyền ở thời kì đó sao?